TRÒ CHƠI TÌNH ÁI VÀ QUYỀN LỰC (H+)

K liếc nhìn Hoàng Phong, người đang rất bình thản sau khi vừa tuyên bố xong một việc.

“Nơi này chỉ có đúng hai phòng, tôi và vợ của mình đã ở một phòng rồi, hai người hãy vui vẻ ở chung trong căn phòng còn lại đi.”

K lãnh đạm đáp: “Vẫn còn phòng khách cơ mà.”

Hoàng Phong đánh mắt sang Đông Nghi, ý bảo cô đỡ lời. Đông Nghi miễn cưỡng lên tiếng: “Hai người là khách nhà chúng tôi, sao có thể để khách ngủ ở phòng khách.”

Tom được lợi thế chen vào luôn: “Em giỏi võ như vậy ai dám động vào em, tôi rất ngoan mà.”

Nhìn ba người đồng thuận hùa nhau bày trò, K không nói lời nào đi thẳng một mạch lên phòng, tay nắm lấy cánh tay Đông Nghi khi bước ngang qua người cô ấy kéo theo.

“Chị đưa tôi đi đâu vậy?”

K trầm giọng thốt: “Nếu em đã xem tôi là khách vậy thì chìu ý khách đi, tôi và em sẽ ngủ với nhau là ổn rồi. Chồng bao giờ ngủ chung chẳng được.”

Hoàng Phong đương nhiên không chịu, anh vội bước tới gạt tay K ra, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn cô không hài lòng: “Chuyện của hai người đừng lôi vợ chồng của chúng tôi ra...”

Cánh tay còn lại của Hoàng Phong lần này bị Tom nắm lấy, anh là người đứng cuối cùng trong đường thẳng của bốn người, ánh mắt buồn bã nhìn lên K, nhẹ giọng lên tiếng giải vây cho cô: “K không muốn ở chung phòng với tôi thì thôi. Tôi cũng là khách quý của anh, tối nay tôi muốn ngủ chung với anh.”

Hoàng Phong nghiến răng trừng mắt không tin được lời của Tom, vợ chồng anh mặt dày tạo cơ hội cho hai người được thân mật với nhau mà tên phong lưu này bày đặt chơi trò quân tử, thật chẳng ra làm sao cả.

“Ngủ chung cái đầu nhà cậu.”

Quan sát cục diện không được ổn, Đông Nghi thở dài quyết định không làm theo kế hoạch dở hơi của Hoàng Phong nữa, dù sao cô cũng muốn ngủ cùng với K hơn. Ít ra ở bên K, Đông Nghi cảm thấy an tâm và an toàn hơn con sói gian tà này nhiều.

“Vậy chúng ta lên phòng nghỉ thôi. Phong, anh nấu bữa tối đi nhé!”

“Vì sao lại là tôi?”

Đông Nghi hờ hững đáp, cô và K đã đi đến cửa phòng của họ: “Vì hai người thua trận đua xe vừa rồi.”

“Người nên buồn và giận là tôi, nhưng xem bản mặt khó coi nhà cậu kìa.”-Tom sầu khổ lên tiếng, hai cô gái đã vào phòng từ lâu rồi mà sắc mặt Hoàng Phong vẫn lầm lầm lì lì của anh buộc miệng cảm thán.

Bàn tay anh nắm chặt thành quyền hiện lên những đường gân xanh đáng sợ, anh đúng là đang rất khó chịu trong người, tại sao anh lại nổi hứng lên thích lo chuyện bao đồng như thế, giờ còn bị mất luôn vợ của mình. Cục tức này nuốt không trôi a.

“Còn không phải tại cậu hay sao? Không có tiền đồ chút nào.”

..

Ngâm mình trong bồn tắm lớn bên trong phòng tắm, đôi mắt nâu sâu thẳm tựa mặt hồ tĩnh lặng đang âm thầm quan sát từng đường nét trên khuôn mặt người ngồi đối diện mình. Khuôn mặt tinh xảo với đôi mắt đen lúc nào cũng như chất chứ một nỗi buồn sâu lắng, càng tôn lên sức lôi cuốn người khác, chiếc mũi cao thanh mảnh kết hợp cùng đôi môi mỏng cương nghị, tổng thể hài hòa tạo nên một vẻ đẹp cá tính bất cần, có thể nói đây là một khuôn mặt xinh đẹp.

“Em nhìn đủ chưa?”-từ nãy giờ dù không nhìn trực diện nhưng K vẫn biết Đông Nghi luôn nhìn mình, bàn tay tung nhẹ lên làm vài giọt nước xà phòng bắn lên người Đông Nghi phá tan suy nghĩ của cô ấy.

Đông Nghi bị bắt bài không lấy làm bối rối, ngược lại trưng ánh mắt thích thú nhìn K, giọng nửa đùa nửa thật nói: “Nhìn kỹ chị rất xinh đẹp, lại cá tính như vậy. Tom yêu chị không có gì là khó hiểu.”

K không vui đáp: “Tôi và cậu ta không có quan hệ gì, đừng nhắc đến người không liên quan nữa.”

Cô gật gù hiểu chuyện, cơ thể hơi rướn tới trước ngồi gần K hơn, để tấm lưng trần trắng như tuyết của mình tựa lên thành bồn tắm: “Con người của tôi rất ít khi tò mò chuyện của người khác, nhưng từ lúc quen biết chị sự tò mò trong tôi càng lúc càng nhiều.”

K chớp nhẹ mắt, cô cũng thẳng thắn đáp lại: “Tôi biết trước khi em tin tưởng tôi cũng đã cho người điều tra về tôi trước đó rồi còn gì. Có gì về tôi em còn chưa biết hay sao?”

“Phải, tôi thừa nhận bản thân rất đa nghi, tôi không thể vì chị đã từng cứu mình một mạng mà toàn tâm toàn ý tin tưởng chị ngay được. Nhưng trực giác của tôi vẫn tin chị, thời gian qua chị cũng đã tự chứng minh điều hoài nghi trong tôi là sai rồi.”-Đông Nghi mỉm cười giải bày, trên đời này người khiến cho cô có thể tin tưởng ngoài ba của mình ra, K chính là người thứ hai. Cái tên Hoàng Phong đáng ghét kia không tính đến đi, nghĩ tới lại mất hứng thôi.

“Vậy thì không còn gì về tôi để cho em tò mò nữa đâu, tôi chỉ có như vậy thôi.”-K toan đứng lên rời khỏi bồn tắm đã bị Đông Nghi nắm lấy vai ngăn lại, nhìn ánh mắt lừa tình gian xảo hiếm hoi không hợp chút nào trên khuôn mặt cô ấy, K có dự cảm không lành.

“Tôi đã xem chị là chị em tốt rồi chị cũng nên thành thật với tôi đi! Chị cũng thích Tom phải không?”

“Không!”-K dứt khoát trả lời, ánh mắt nhìn sang hướng khác né tránh đôi mắt dò xét của người trước mặt trong khi khuôn mặt Đông Nghi mỗi lúc một gần khuôn mặt mình hơn.

“Vậy chẳng lẽ chị thích con gái thật sao? Bằng không người vừa giỏi vừa yêu chị như vậy chị lại không chút động lòng?”<!--==========DESKTOP CONTENT MIDLE 2===--> <!--Ambient video inpage desktop-->

K nheo mắt nhìn khuôn mặt tinh ranh của Đông Nghi đang dùng kế phủ định để đánh đòn tâm lý với cô, nếu đã muốn chơi như vậy cô cũng sẽ chơi cùng đứa em này vậy.

“Phải đó, tôi đúng là thích con gái, còn thích những cô gái trẻ xinh đẹp có ngoại hình ưa nhìn giống như em đây? Em đã hết tò mò chưa?”-bàn tay K đưa ra túm lấy cổ tay Đông Nghi nắm chặt để ra trước mặt, đôi mắt thoáng nhìn biểu cảm ngạc nhiên của cô ấy, K hài lòng nói tiếp: “Có muốn tôi chứng minh hay không?”

Đông Nghi mím môi, cô lắc nhẹ đầu cười giả lả: “Chị đang đùa có phải không?”

“Em nói thử xem?”

Không đợi Đông Nghi trả lời, K liền bắn nước vào mặt cô tới tấp, đối phương sau khi bị tấn công cũng bắt đầu phản pháo lại. Trong bồn tắm bỗng nhiên náo loạn với màn nghịch nước nhộn nhịp của hai cô gái trẻ cùng tiếng cười đùa thoải mái vọng cả ra bên ngoài.

Bên trong bếp.

Hai người đàn ông đeo tạp dề đang lủi thủi nấu ăn, Tom nghe thấy âm thanh vui vẻ trong phòng lòng càng thêm ủ rũ.

“Biệt thự cao cấp mà lại không có cách âm, anh giỏi thật!”-Tom mỉa mai thốt.

“Hừm, chỉ muốn đạp cửa đi vào bên trong thôi. Bọn họ càng lúc càng quá đáng mà.”-Hoàng Phong tay đang băm nhuyễn hành lá trên thớt như muốn băm luôn cái thớt phía dưới, đôi mắt sắc lạnh đỏ ngầu lên vô cùng đáng sợ. Người ở trong phòng cùng Đông Nghi bây giờ phải là anh mới đúng cơ.

TBC.

Bình luận

Truyện đang đọc