TRỞ LẠI 30 NĂM TRƯỚC

Lục Trung Quân hơi nhíu nhíu mày, ánh mắt lại ném ra ngoài cửa sổ xe, biểu hiện lãnh đạm như trước.

Mặt nóng ran, An Na ngượng ngùng vô cùng, trong lòng hối hận khôn nguôi, không hiểu sao vừa nãy lại nghĩ muốn anh ta giúp mình, giờ thì hay rồi, ngồi cũng không được mà đứng lên cũng không xong.

Thi nhân Lưu Triết thì linh cảm dạt dào, chốc lát đã viết xong bài thơ, hào hứng quay lại tìm An Na.

– Em Lý à, anh viết xong rồi. Em đợi anh xuống ngồi cạnh rồi đọc cho em nghe, chúng ta cùng thảo luận. Đây là linh cảm bắt nguồn từ em, cần em cho ý kiến quý giá…

Anh ta cầm cặp công văn, đứng lên định ngồi cạnh An Na, Lục Trung Quân bỗng đứng lên, đi đến bên Lưu Triết, ra hiệu anh ta dịch vào sát cửa sổ.

Lưu Triết ngước nhìn:

– Trên xe còn nhiều chỗ trống…

– Bảo anh ngồi vào thì ngồi đi, nói nhiều làm gì. – Lục Trung Quân nhấm nhẳng.

– Đồng chí này, sao anh lại nói năng…

– Tôi thích như vậy đấy, sao nào?

Lục Trung Quân móc trong túi quần ra một tờ giấy, lắc lắc.

– Cục công an đây, tôi muốn hỏi anh vài lời.

Lưu Triết ngẩn ra, tuy rằng rất không muốn nhưng cũng đành phải dịch vào trong. Anh ta vừa dịch vào, Lục Trung Quân liền ngồi vào chỗ của anh ta, chân duỗi ra, ngăn lối ra vào.

Cảnh này khiến cho người trên xe chú ý. Lưu Triết mặt mày đỏ bừng, nhìn chung quanh.

– Đồng chí, có phải anh hiểu lầm gì không. Tôi là Lưu Triết, là chủ nhiệm cung văn hóa…

– Thẻ công tác đâu!

Lưu Triết vội mở cặp công văn ra tìm kiếm.

– Quên mang rồi…Nhưng cô giáo Lý Mai có thể làm chứng cho tôi…- Vừa nói vừa nghiêng đầu.

An Na vội vã nhắm mắt lại giả vờ đang ngủ.

– Thi nhân, họ Lưu, cung văn hóa, đúng không? – Lục Trung Quân ngắt lời anh ta.

– Đúng đúng. – Lưu Triệt gật đầu liên tiếp, – Tôi từng có tập thơ xuất bản trên báo nữa. Đó là tờ báo nổi tiếng trong nước, bình thường ít ai có tác phẩm lên đó lắm. Tôi rất quen thân với biên tập của tờ báo đó, còn thư từ qua lại, anh nhất định nhầm người rồi…

– Đúng là anh rồi. Vài ngày trước có một cô gái đến báo án, nói bị một thi nhân họ Lưu lấy cớ sáng tác thơ ca rồi lừa gạt, vụ việc cụ thể như nào trong lòng anh tự biết. Tôi không cần phải nói gì cả, cần bắt anh về.

Lưu Triết mặt mày tái mét.

– Đồng chí công an, anh nhất định nhầm người rồi. Không thể nào là tôi được. Tôi luôn đàng hoàng nghiêm chỉnh, có phẩm chất tốt, sao có thể làm ra chuyện như thế được. Anh nhầm người rồi.

Lục Trung Quân nhìn anh ta:

– Thật sự không phải anh làm?

– Không phải tôi, tôi thề đấy.

– Tôi thấy anh lại rất thích gần nữ giới đấy. – Lục Trung Quân liếc An Na đang giả vờ ngủ đằng sau, – Vừa nãy anh còn hăng say bắt chuyện với người ta, cái gì mà Nàng thơ của anh?

– Là hiểu lầm, hiểu lầm. – Đang mùa đông mà Lưu Triết toát mồ hôi hột, lấy khăn ra lau trán, – Đồng chí công an, vừa rồi tôi chỉ thảo luận thơ ca với cô giáo Lý thôi, không hề có ý gì khác.

– Tôi tạm chấp nhận như thế, trở về sẽ điều tra kỹ. Thi nhân Lưu, lần sau ở nơi công cộng đừng có thảo luận gì mà Nàng thơ của anh, ánh mắt của em gì đó nữa, dễ gây hiểu lầm lắm.

– Đúng đúng, đồng chí nói đúng ạ. – Lưu Triết gật đầu như bằm tỏi, – Đồng chí, anh về nhớ điều tra cẩn thận, đừng để bị oan cho người tốt. Liên quan đến danh dự của tôi đấy.

Lục Trung Quân ừ một tiếng, dựa vào ghế nhắm mắt lại. Lưu Triết cũng không dám đi tìm An Na nữa, bỏ bài thơ vào cặp công văn, ngoan ngoãn ngồi xuống đợi đến điểm xuống. Lúc xuống xe vẫn không yên tâm, nhấn mạnh với Lục Trung Quân về con người tốt đẹp của mình, sau đó cười gượng gạo với An Na rồi mới đi.

Chờ mọi người đã đi gần hết, An Na vội vã đuổi theo Lục Trung Quân đang dọc theo đường ray đi về hướng khác, gọi với theo:

– Lục Trung Quân.

Lục Trung Quân dừng ở bên kia đường sắt, quay đầu lại.

– Lục Trung Quân, vừa rồi cám ơn anh nhiều.

An Na đuổi tới đứng trước mặt anh, nói.

Ánh  mắt Lục Trung Quân quét lên mặt cô, bình thản đáp:

– Về sau để ý một chút.

Nói xong quay đầu tiếp tục sải bước.

An Na đứng nguyên tại chỗ, sững sờ, mất một lúc mới bình ổn được.

Kiểu cách này…rõ ràng châm chọc cô trước đây không đàng hoàng, giờ mới gây ra chuyện cuối cùng còn phải nhờ anh ta xử lý hộ còn gì?

Cô nhìn bóng lưng Lục Trung Quân càng lúc càng xa, trong bụng không ngừng khuyên bản thân không thèm chấp nhặt với anh ta, làm gì, nhưng sự oan uổng và cơn giận vẫn bốc lên, cô đuổi theo, ngăn anh ta lại.

– Cô làm gì thế? – Lục Trung Quân nhíu mày.

– Lục Trung Quân, vừa rồi anh nói thế là ý gì? – An Na thở hổn hển, đợi bình ổn lại hô hấp một chút, hỏi.

Lục Trung Quân nhướng mày, – Ý cô là gì?

– Vừa rồi giọng điệu nói năng của anh rõ ràng là nói tôi…

Một chiếc xe lửa ầm ầm từ phía sau lưng An Na chạy tới, rất ầm ĩ, An Na ngừng lại.

Đầu tầu đen sì vừa đến, mặt đất cũng bắt đầu rung lên.

– Còn đứng ngây ra đấy làm gì, xe lửa đến rồi còn không biết tránh à. Mau tránh đi.

Lục Trung Quân bắt lấy cánh tay của An Na kéo cô đến sát cạnh mình, sau đó bỏ tay ra.

Mang theo một cơn gió áp lực, xe lửa lao qua, mọi thứ yên tĩnh trở lại.

Trong đầu An Na bỗng lướt qua buổi tối ngày đầu tiên tới nơi này, cảnh tượng lúc chiếc vali hành lý bị mở ra.

Đoán chừng từ lúc ấy, trong mắt anh ta, mình có lẽ không phải là một người đứng đắn rồi cũng nên. Vừa nãy ở trên xe, Lưu Triết kia lại nhấn mạnh nhờ anh ta mà các giám khảo khác mới nhất trí trao giải thưởng cho tiết mục trường cô đã lọt vào tai Lục Trung Quân, cho nên anh ta mới nhận định mình đã dùng sắc đẹp để tranh lợi ích gì đó, vì vậy lúc cô cảm ơn anh ta, anh ta mới nói một câu châm chọc kia.

An Na nhịn xuống câu định thốt ra, thay bằng câu khác:

– Lục Trung Quân, cảm ơn anh lúc nãy đã giải vây giúp tôi. Tôi cảm thấy anh có thành kiến với tôi. Tôi cũng không muốn giải thích gì cả, anh nghĩ như nào thì tùy anh. Lần trước ở chợ có gặp cô Quách Vân, tôi định giải thích rồi. Lúc đó tôi không nên nói dối. Nhưng tôi không hề có ý gì khác. Anh cũng biết mà, họ luôn nhiều chuyện tam sao thất bản, tôi sợ mình nói thật ra họ lại suy diễn thành chuyện khác. Tôi vẫn muốn nói xin lỗi với anh, nhưng lại không gặp anh. Giờ tôi thành thật xin lỗi anh, mong anh bỏ qua cho.

Lục Trung Quân nhìn cô chăm chú, cuối cùng khóe miệng giật giật.

– Được rồi, tôi là một ôn dịch, cô nói không sai đâu, cứ tránh xa tôi ra là được. Xin lỗi rồi thì thôi, thế nhé. Tôi đi trước.

Nói xong thì đi thẳng, chốc lát đã đi xa rồi.

An Na vô cùng mất mặt, ủ rũ đi về nhà thì bất ngờ phát hiện con gái của cô Lý Hồng Trần Lệ cùng chồng là Đại Tống đưa Trần Xuân Lôi về nhà.

Trần Lệ tóc ngắn, rất giống mẹ, tính tình cũng giống, mồm miệng nhanh nhảu thẳng tính, Đại Tống thì người cao thô, trông khờ khạo.

An Na vốn lo lắng con gái của cô Lý Hồng không thích mình, nhưng gặp rồi thì lại không vấn đề, tâm tình ủ rũ bởi Lục Trung Quân cũng biến mất. Buổi tối mọi người cùng làm vằn thắn, An Na cũng làm giúp, nghe Trần Lệ phàn nàn với cô Lý Hồng, nói trong xưởng thành tích không cao, chưa phát lương, còn nợ lương của công nhân, giờ đang lo lắng sợ sẽ không có việc làm. Đại Tống thì làm ở đội thi công, lúc có việc lúc thì không.

Cô Lý Hồng khuyên nhủ con gái, nói cứ cố gắng, rồi mọi thứ sẽ khá hơn.

Trần Lệ nhìn An Na, cười nói:

– Đúng rồi, không nhắc chuyện kia nữa. Mai Mai, có đối tượng chưa? Nếu chưa, chị sẽ giới thiệu cho em

An Na đang nghe chị ta kể lể chuyện không vui, bỗng nhiên lại nhắc đến chuyện giới thiệu đối tượng cho mình, vội vàng lắc đầu nói chưa nghĩ tới.

– Nên rồi em ạ. – Trần Lệ cười, – Chị vừa gặp em, đã thấy em rất thích hợp. Nhà kia họ Cao, là anh rể của em đến nhà họ làm việc mà quen biết. Cậu con trai nhà họ trông rất được, có công ăn việc làm đàng hoàng, điều kiện gia đình rất tốt. Mẹ cậu ta là giáo viên trung học, bố cậu ta làm lãnh đạo huyện. Cậu ta là con một trong nhà, khá kén chọn, giới thiệu bao nhiêu cô gái cũng đều không vừa ý. Còn nói, muốn đối tượng có dung mạo, tính cách tốt, có văn hóa, phải đủ 3 điều kiện này. Cái khác đều tốt không sao, không có công việc cũng không sao, nếu thành đôi, họ có thể giải quyết. Chị thấy em rất thích hợp nha. Thế nào, em đồng ý để chị giới thiệu không? Chỉ dựa vào em, chị tin là thành đấy.

– Tốt thế cơ à, vậy chần chừ gì nữa, đồng ý thôi cháu. – Cô Lý Hồng nhiệt tình.

– Không ạ không ạ. – An Na từ chối, – Chị, em cảm ơn ý tốt của chị, nhưng em vẫn chưa nghĩ tới chuyện này đâu ạ.

– Chính vì em chưa nghĩ tới, nên chị mới giúp em. – Trần Lệ phản bác, – Chứ bỏ qua cơ hội tốt như thế thì tiếc lắm. Cứ để chị giúp em.

– Đúng vậy, chị cháu nói đúng đấy. Hẳn đối phương sẽ đồng ý thôi, gặp mặt cũng không sao mà. – Cô Lý Hồng phụ họa.

An Na biết không nói được hai mẹ con họ, lấy cớ phụ đạo cho Trần Xuân Lôi, chạy đi.

Tối đó, An Na nhường phòng mình cho vợ chồng Trần Lệ ngủ, mình thì sang ngủ cùng với cô Lý Hồng. Chiều hôm sau, cả nhà Trần Lệ đi, trước khi đi vẫn còn nhớ đến chuyện giới thiệu đối tượng, bảo An Na đi lấy một tấm ảnh, nói là mang đến cho nhà họ Cao xem. An Na nói mình không có, Trần Lệ mới thôi, sau đó cả nhà ba người mới đi.

Bình luận

Truyện đang đọc