TRỞ LẠI 30 NĂM TRƯỚC

Môi anh ban đầu chỉ chạm phơn phớt qua môi cô, nhẹ như làn gió, nhưng cái chạm này còn khẽ khàng trượt qua chiếc cằm trơn bóng và gò má mềm mịn của cô, sự đụng chạm thăm dò này mang theo một mùi hương đầy nam tính mạnh mẽ trong nháy mắt đã làm hơi thở của An Na hỗn loạn, nơi da thịt bị anh chạm vào trở nên tê dại đến vô cùng.

Cô lập tức quên đi mọi thứ khác, bị anh giữ chặt ở góc tường, nhận lấy sự tiếp xúc thân mật từ anh, thậm chí khi anh dùng môi lưỡi bắt đầu mạnh mẽ nghiền ép môi cô, nỗ lực muốn có được nhiều hơn nhiều hơn thế nữa thì cô không kìm nén được đã mở cánh môi ra, đón nhận anh rất tự nhiên. Hai đôi môi hòa quện vào nhau, quấn quýt nhau, cho đến khi ngay cả hô hấp cũng trở thành chuyện khó khăn thì mới tách ra.

Cả hai đều thở hổn hển, Lục Trung Quân vẫn ôm chặt lấy cô, vùi mặt mình vào trong mái tóc dài xõa tung của cô, không nhúc nhích.

An Na mắt nhắm nghiền, gương mặt dính sát vào lồng ngực của anh.

– Anh thật sự rất thích em…

Sau một lúc lâu, cô nghe được tiếng thì thào của anh bên tai mình, giọng nói khàn đặc cực kỳ xúc động, gợi cảm.

Cô không nói gì, nhưng chậm rãi đưa hai tay lên ôm lấy eo lưng của anh, mười ngón tay giao vào nhau, để anh ôm mình và bản thân cũng ôm lấy anh.

Trong viện mờ tối, hai người không ai nói gì, cứ lặng lẽ ôm chặt nhau như thế ở trong góc tường.

Bỗng, anh khẽ bật cười. Bầu không khí còn đẹp đẽ lãng mạn vừa rồi tức thì bị anh làm cho hỏng bét, An Na lập tức buông anh ta, mở mắt hờn dỗi hỏi:

– Anh cười gì thế?

Lục Trung Quân lắc đầu.

– Anh chợt nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên khi gặp em…Lúc ấy anh chỉ nghĩ, chuối thật, cô gái này xinh đẹp quá…

Nói xong, lần thứ hai anh cúi đầu xuống, hôn lên môi cô một cách bất ngờ. Hôn được một lát, trong nhà Triệu Trung Phân ngay sát vách bỗng có tiếng cãi cọ, hình như là bố của cô ấy say rượu vừa về, mẹ cô ấy thấy thế không vui, thành ra ầm ĩ.

Lục Trung Quân bất ngờ bế bổng An Na lên, để hai chân cô quấn chặt lấy hông mình, bản thân thì nâng mông cô, bước nhanh vào trong phòng, đi thẳng vào giường đặt cô xuống, môi hai người không hề dính chặt lấy nhau. Đang hôn, bỗng anh ngừng lại.

An Na nằm trên gối hai má đỏ bừng, ánh mắt long lanh, đôi môi bị anh hôn đến sưng mọng đỏ tươi, cả người tê dại mềm nhũn. Hai tay Lục Trung Quân vẫn lùa trong mái tóc của cô, hơi thở dồn dập, mặt cũng đỏ rực.

An Na biết vì sao anh dừng lại.

Cô đã cảm nhận được sự biến đổi kỳ lạ trên cơ thể anh, mặt càng thêm nóng bừng như lửa, muốn cử động.

– Đừng nhúc nhích.

Anh nói, thanh âm đè nén cực kỳ khổ sở.

An Na tức thì nằm im, nhưng chỉ được chốc lát sắp không chịu nổi nữa.

– Lục Trung Quân anh đỡ chưa? Anh nặng quá, em sắp không thở được nữa rồi….

Một lát sau, Lục Trung Quân rốt cuộc cũng lăn ra khỏi người cô, gối cùng gối của cô, chỉ chỉ vào ngực mình muốn cô bò lên,

– Không muốn. – An Na lắc đầu cự tuyệt, cố gắng ngồi dậy, – Anh dậy đi, chúng ta nói chuyện…

– Nằm cũng nói được mà.

Cô vừa ngồi dậy, lại bị anh kéo trở lại, mặt đập lên ngực anh, thoáng đau, cô “ối” một tiếng, đánh vào anh.

– Anh đáng ghét.

– Đáng ghét em cũng phải thích. – Nói xong đưa một cánh tay ra để cô làm gối.

An Na nhìn anh chằm chằm, không chịu nằm.

– Nhìn anh làm gì? Anh chỉ muốn nằm như này trò chuyện với em thôi. Em muốn hôn anh nữa à? Nãy giờ bị em hôn rồi, may mà anh cũng không chịu thua…

Nói xong kéo cô đặt nằm lên cánh tay của mình, thở hắt ra:

– Thật là thích…

Trong phòng yên tĩnh.

An Na nằm bên anh được một lúc, khẽ hỏi:

– Lục Trung Quân, bao giờ anh đi?

– Cuối tháng này. Còn tầm mười ngày nữa.

Anh trở mình, mặt đối mặt với cô, bốn mắt nhìn nhau.

– Hai ngày trước anh muốn tìm em rồi, nhưng lại không dám…Em không tin à, anh nói thật đấy. Anh sợ anh nói với em là anh sẽ đi, em lại tỏ vẻ chẳng quan tâm còn phất tay tiễn anh, anh ngay cả chỗ muốn khóc cũng chẳng có. May mà em còn có lương tâm, đối với anh rất tốt. Anh dù chết cũng cam lòng.

An Na cau mày, đưa ngón tay ra đặt lên môi anh.

– Anh là đàn ông sao cứ động một tí là nói đến từ chết thế? Em không thích nghe đâu.

– Biết rồi, sau này anh không nói nữa.

Lục Trung Quân tiện thể nằm lấy ngón tay của cô, lè lưỡi liếm một cái, còn dính cả nước miếng.

Ngón tay bị đầu lưỡi mềm mại của anh liếm vào, ướt át, tê dại.

An Na bật cười thành tiếng.

– Anh đúng là Tia Chớp mà, cứ thích liếm người khác. Bẩn quá. – Nói xong lau ngón tay lên người anh rồi rụt về.

Lục Trung Quân đờ ra, kịp phản ứng, làm ra vẻ hung ác.

– Dám nói anh là Tia Chớp, gào…

Nói xong nhào đến cù vào người cô. An Na lăn trốn vào trong góc giường, hai người cười đùa chốc lát, sau cùng lần thứ hai An Na bị anh đè xuống dưới, khi thấy môi anh sắp sửa hôn mình, cô vội đưa tay chặn môi anh lại, bảo anh nằm xuống.

– Chỉ hôn thôi, không làm gì khác đâu.

– Em có lời muốn nói với anh.

– Nói gì mà nghiêm túc thế.

Lục Trung Quân bị cô ngăn không cho hôn, nhìn cô một cái, cuối cùng lại nằm trở lại.

An Na cũng nằm yên, hai người khôi phục lại tư thế nằm nghiêng mặt đối mặt với nhau.

– Lục Trung Quân, khi anh qua đó, sẽ lái máy bay à?

– Nhất định rồi, không thì qua đó làm gì, chả lẽ lại ngồi không đếm kiến à?

– Vậy anh sẽ là phi công rồi?

– Ai mà không thích là phi công? Chỉ cần có năng lực, là sẽ được thử nghiệm những chiếc mới nhất, cực kỳ phấn khích.

– Đừng làm phi công nữa được không?

Lục Trung Quân ngớ người nhìn cô.

– Vì sao?

– Em thấy…rất nguy hiểm. Anh nghĩ xem, nếu chỉ là những chuyến bay thử nghiệm, đã nói lên nó chưa từng trải qua khảo nghiệm thực chiến, nhỡ xảy ra vấn đề…

– Em lo cho anh à? – Lục Trung Quân mặt mày rạng rỡ, – Sao anh nghe cứ thấy sướng thế nhỉ, còn sướng hơn cả thuốc phiện ấy.

– Em nói nghiêm túc đấy, em đang lo cho anh.

– Đừng nghĩ lung tung nữa, vấn đề này anh chuyên nghiệp hơn em nhiều. – Lục Trung Quân giải thích, – Trong lịch sử ghi chép của hàng không việc thành viên bay thử nghiệm gặp chuyện xác xuất rất nhỏ, là 0.1%, trong đó máy móc trục trặc chưa đến 30%, còn lại là thao tác không chuẩn hoặc là nguyên nhân khác. Kỹ thuật của người đàn ông của em em cứ yên tâm đi. Trước đây bay ban đêm mất phương hướng anh còn xử lý tốt và vẫn an toàn, có gì phải lo đâu.

– Những lỡ như, em nói là lỡ như…

Lục Trung Quân lườm cô:

– Có phải em lo âu vô cớ không hả?

An Na đưa ngón tay vừa bị anh liếm nhẹ nhàng chạm lên chiếc cằm đẹp đẽ của anh, chậm rãi rê rọc theo đường cong của nó.

– Lục Trung Quân, giả như….Em nói giả như có một ngày, khi anh đang lái máy bay phát hiện ra máy móc có trục trặc, tình hình rất nguy hiểm, không thể khống chế nó được nữa, nó sẽ nhanh chóng rơi xuống vỡ nát, anh vốn có thể lập tức nhảy dù ra khỏi máy bay, nhưng phía dưới lại là khu dân cư. Nếu anh tiếp tục điều khiến máy bay bay đến chỗ không người, nhưng lại đối mặt với nguy cơ máy bay có thể nổ tung và anh thì sẽ chết. Trong tình huống đó, anh sẽ chọn nhảy dù để thoát hay là tiếp tục lái nó?

– Không có khả năng đâu.

– Em nói là giả như mà.

– Chắc chắn là bay tiếp rồi, cái này có thể chọn à? – Lục Trung Quân đáp không chút do dự. Nói xong, thấy An Na nhìn mình thì vỗ trán, – Ái chà, hình như anh bị em làm cho nhiễu loạn hết rồi. Anh nói này, em chỉ quá suy nghĩ lung tung thôi, sao có thể trùng hợp thế được. Máy bay trước khi bay thử bao giờ cũng phải trải qua vô số thử nghiệm, để xác định tính an toàn của nó. Làm gì có chuyện máy móc bị sự cố, lại còn đang bay ở khu dân cư nữa. Em tự dọa mình à?

An Na bình tĩnh nhìn anh.

Anh dường như cảm nhận được nỗi ưu tư của An Na, ôm cô vào lòng, vỗ về an ủi:

– Được rồi được rồi, đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh, anh đau lòng lắm. Em sợ như thế, anh không làm phi hành viên bay thử nữa, em yên tâm chưa?

– Anh nói thật chứ, không phải nói cho có chứ?

An Na luôn thấy anh chỉ đáp bừa để mình yên lòng thôi, nhưng giờ có nói cũng chỉ nói đến mức này. Cô đẩy anh:

– Anh nhớ kỹ đã đồng ý với em đấy. Nếu như anh ngày nào đó anh không làm theo, anh tự biết hậu quả đi.

– Đại tiểu thư của anh ơi, em cứ yên tâm, mỗi lời anh nói với em anh đều nhớ kỹ, tuyệt đối không quên.



Đêm nay Lục Trung Quân vẫn ngủ lại cho đến sáng sớm hôm sau, cả đêm anh ôm lấy cô không chịu buông, tận đến khi An Na quá mệt mỏi anh mới nói mình phải đi.

An Na ngáp ngắn ngáp dài đưa anh đến cổng sân, mở he hé để anh ra ngoài. Lục Trung Quân vừa bước được một chân bỗng quay ngoắt lại, ôm lấy cô hôn thật mạnh, nói khẽ bên tai cô:

– Nhớ kỹ, em là của anh rồi, sau này….đừng có giày vò anh nữa nhé. Nếu không anh đi cũng rất lo lắng đấy.

An Na “vâng” rất khẽ.

– Đóng cửa lại đi, quay lại ngủ, ngày mai anh lại tới.

Lục Trung Quân có vẻ rất thỏa mãn, hôn lên má cô rồi đi.

Bình luận

Truyện đang đọc