TRỞ VỀ MỘT NGÀY TRƯỚC KHI BỊ CÔ LẬP

Editor: Cỏ


Lại ngồi được một lúc, Vân Lục nhận được WeChat Vân Xương Lễ, nói cô sớm một chút về ăn cơm chiều. Vân Xương Lễ hiếm khi chủ động gửi tin nhắn WeChat cho cô như vậy.


Nhất thời, Vân Lục có chút thụ sủng nhược kinh. Cô liếc nhìn ba chàng trai vẫn đang chơi bida, nghiêng đầu cùng Lí Viên nói phải đi.


Lí Viên dừng lại "Cậu phải đi về?"


Này vừa hỏi, ba nam sinh bên kia đồng loạt nhìn qua nơi này, Vân Lục nhìn Giang Úc cứng đờ, hắn nghiêng nghiêng ngậm thuốc lá, trong tay cầm cây cơ.


Nhíu mày, tiếng nói mát lạnh: "Phải về?"


Hỏi chính là Vân Lục, Vân Lục cứng ngắc gật đầu.


Cây cơ nâng lên, giây tiếp theo, chống lên Vân Lục cằm.


Vân Lục càng cứng lại, cả người cũng không dám động đậy. Dùng một chút lực, nâng cằm cô lên. Gương mặt Vân Lục đang cúi xuống bổng bị nâng lên.


Cô nhấp môi dưới, có chút không biết là cảm giác gì, dường như có chút thẹn.


Mà Giang Úc lại một câu không nói, tay kia lỏng lẻo nhét túi quần, mặt mày kiêu ngạo.


Nhìn vào chiếc cằm tinh tế, gương mặt thanh tú không cười, còn có má lúm đồng tiền không lộ ra.


Cô theo phản xạ muốn lùi về phía sau.


Giang Úc: "Tôi đưa cậu."


Nói xong, hắn buông gậy, cầm chìa khóa xe, sau đó chào bọn họ hai cái. Chu Dương cúi đầu chơi game, cười ý vị thâm trường, gật gật đầu, "Đi đi."


Hứa Điện cắn ống hút, cười như không cười.


Chìa khóa trên tay, Giang Úc nhìn Vân Lục liếc mắt một cái, ý bảo đi theo, hắn tay dài chân dài, dẫn đầu hướng thang lầu đi.


Lí Viên kinh ngạc muốn rớt cằm, lại lần nữa máy móc vô thức kéo tay Vân Lục, đi theo phía sau Giang Úc, nam sinh đi ở đằng trước, xuống cầu thang, đầu ngón tay hắn khớp xương rõ ràng lười nhác sờ khuyên tai, Lí Viên nhìn khuyên tai màu đen kia.


Dựa sát vào Vân Lục, "Lúc trước trên diễn đàn có người suy đoán, chiếc khuyên tai còn lại đi đâu..."


Một bên tai còn lại của Giang Úc, không có khuyên tai. Vân Lục cũng nhìn vài lần, không trả lời. Lúc này, nam sinh đằng trước dừng bước chân lại.


Hai nữ sinh phía sau cũng dừng lại.


Lí Viên hô hấp đều dừng lại.


Giang Úc dựa người vào cầu thang, nghiêng đầu, đôi mắt sắc bén nhìn qua.


Cầu thang tối tăm, đôi mắt hắn đen nhánh, lạnh nhạt.


Hai người họ, thậm chí không dám thở, nhìn cứng nhắc.


Nửa giây sau, hắn cười một cái, như cười nhạo, hắn nhìn về phía Lí Viên: "Cậu, tự mình ngồi xe"


Lí Viên sửng sốt: "A?"


Giang Úc lờ cô, chỉ nhìn Vân Lục: "Đi theo."


Vân Lục như thế nào chịu, cô theo bản năng bắt lấy Lí Viên: "Tớ...."


Lí Viên há miệng thở dốc, đang muốn nói cái gì, đôi mắt Giang Úc nhìn qua, Lí Viên lập tức câm miệng, dùng sức đẩy tay Vân Lục ra, sau đó đỡ bả vai Vân Lục, "Thân ái, bạn cùng bàn đưa cậu về, phải hảo hảo cảm ơn người ta."


Nói xong, Lí Viên tự giác lăn.


Để lại Vân Lục đứng ở tại chỗ, cùng Giang Úc đối diện.


Cô nuốt nước miếng.


"Tớ...."

"Xuống dưới." Giang Úc không nói lời vô nghĩa, đi xuống dưới, dường như biết Vân Lục suy nghĩ cái gì, hắn khinh phiêu phiêu nói: "Không đi theo, cuối tuần tự mình làm vệ sinh"


Vân Lục: "....."


Mẹ nó, đê tiện.


Cô thật sự rất sợ làm vệ sinh một mình.


Đi xuống bãi đậu xe gần tầng một, nhìn đến xe thể thao màu đen, Vân Lục mới biết được, Giang Úc vì sao làm Lí Viên lăn.


Xe này của hắn, chỉ có hai chỗ ngồi.


Hắn lên xe trước, cầm điếu thuốc trong miệng, ngả người ra sau, liếc nhìn cô một cái.


Vân Lục sững lại, kéo ghế phụ, ngồi lên.


Hắn không nhúc nhích, nhìn cô thắt đai an toàn.


Sau đó khởi động xe.


Ầm ầm ầm tiếng vang, rất nhanh, xe thể thao chạy như bay mà đi, trên đoạn đường phồn hoa này, thu không ít sự chú ý của người đi đường.


Ba lần đèn xanh đèn đỏ dừng lại, bên cạnh các xe khác dừng lại cửa sổ xe hạ xuống, đều sẽ nhìn người lái xe soái khí sắc bén lạnh nhạt Giang Úc một cái.


Tuổi trẻ nữ sinh, thành thục nữ nhân, trong mắt đều sẽ phát ra một chút kinh diễm.


Vân Lục nghĩ, nếu ở trong trường học, tính cách Giang Úc hơi ôn hòa một chút, chỉ sợ mỗi ngày đều có một đống lớn nữ sinh nhào lên tỏ tình.


Đáng tiếc.


Giang Úc từ trước đến nay không phản ứng người.


Cho nên, rất nhiều hành vi của hắn hôm nay, làm Vân Lục bất an.


Bất quá cô cũng không có thời gian suy nghĩ cái này, xe thể thao rất nhanh đến tiểu khu, Vân Lục cởi bỏ đai an toàn, đối hắn nói: "Tớ xuống xe, cảm... Cảm ơn cậu."


Dọa đến mức cô phải nói lắp, cảm giác khô khốc này như là đời trước như vậy. Giang Úc nhướng mày nhìn này tiểu khu, trong mắt có chút ghét bỏ.


Vân Lục: "....."


Nhìn xem đã hiểu.


Tiểu khu Vân Lục xem ra, đã rất tuyệt.


Giang Úc thu hồi tầm mắt, liếc nhìn cô một cái, "Vào đi."


Vân Lục gật đầu, cương thân mình, chạy nhanh vào tiểu khu, mở cửa.


Phía sau, truyền đến tiếng xe thể thao phóng đi nhanh, Vân Lục cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cả người thả lỏng. Cô cầm di động, đẩy ra cửa sắt, trong phòng Trình Kiều Trình Tiêu Vân Xương Lễ ba người ngồi trên sofa, TV phát tin tức, bọn họ đang xem TV, đồng thời cũng đang nói chuyện phiếm.


Vân Lục đi vào, bọn họ dừng lại một lúc, sau đó Vân Xương Lễ hướng Vân Lục vẫy tay, "Lại đây, sao không kêu lão Lưu đi đón?"


Lòng tràn đầy vui sướng hóa thành hư ảo, Vân Lục nhìn hai mẹ con bọn họ, chậm rì rì hướng Vân Xương Lễ, tùy ý trả lời: "Bạn học đưa con về."


Vân Xương Lễ mặt mày mang theo một chút vui sướng, cuối cùng Vân Lục có thể hòa đồng với bạn học. Ông vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, Vân Lục ngồi xuống, mùi hương quen thuộc trên người ông đập vào mặt,mặc dù pha trộn với một số mùi hương mà cô không thích.

Nhưng thân cận như vậy, cô rất vui vẻ.


Ít nhất, Trình Tiêu chỉ có thể ngồi ở đối diện.


Vân Xương Lễ thuận tay vuốt tóc trên trán Vân Lục, cùng Trình Kiều nhìn nhau liếc mắt một cái, sau thấp giọng nói: "Lục nhi, ba ba cùng dì Kiều thương lượng một chút, cảm thấy lên năm hai việc học các con bắt đầu nặng hơn, cho nên tính toán đưa con và chị con vào ký túc xá"


Ký túc xá!


Vân Lục đột nhiên nhìn về phía Vân Xương Lễ, sau lại quay đầu nhìn Trình Kiều, Trình Kiều ý cười doanh doanh ôn hòa ngồi trên sofa, hướng cô gật đầu.


Biểu tình ôn nhu, đôi mắt ôn nhu, từ ái giống như đang nhìn con gái ruột.


Vân Lục sắc mặt trầm xuống.


Trình Kiều, chắc là vì ngày hôm qua cô và mẹ gọi video, làm cha nhìn thấy mẹ. Để phòng ngừa lần sau cô còn làm như vậy, dứt khoát đem cô cùng Trình Tiêu đóng gói đưa đến ký túc xá trường học. Quay đầu lại nhìn cha cô, mặc kệ là gió bên gối hay là gió trên sofa, đều có thể thổi vang.


Vân Lục mặt mày trầm xuống, phảng phất nhớ về quá khứ. Vân Xương Lễ hạ mi, ôm ôm bả vai cô, ngập ngừng nói: "Lục nhi."


Đối diện hai mẹ con vừa thấy mặt cô biến sắc, nhìn lẫn nhau, bất động thanh sắc  chờ Vân Lục nổi bão.


Nhưng là, Vân Lục không có, cô cũng muốn nổi bão, nhưng cô phải nhịn xuống, đột nhiên dựa sát vào lòng ngực Vân Xương Lễ, "Ba, con không đi."


Vân Xương Lễ sửng sốt, duỗi tay ôm cô, lại nghe làm nũng, tâm tức khắc có chút mềm. Trình Kiều lại đưa mắt ra hiệu, ông nhất thời khó xử.


Trình Tiêu nhìn cha con hai người, có chút chói mắt, nhưng cô ta vẫn là cười nói: "Em gái, hiện tại chúng ta luôn chạy tới chạy lui quá vất vả, các bạn học đều ở ký túc xa, trong lớp không ở lại cũng chị có mấy người, chị cảm thấy ký túc xa cũng rất tốt, chúng ta còn có thể giám sát học tập, về sau chị bổ túc cho em."


"Đúng vậy, chị con tính toán như vậy, ba cũng cảm thấy có thể." Vân Xương Lễ vuốt tóc Vân Lục, cúi đầu khuyên cô, thập phần ôn hòa, giống như lúc nhỏ dỗ dành cô.


Vân Lục thở mạnh một hơi, lúc này di động trong tay tích tích vang lên, vài tin nhắn WeChat được gửi qua. Vân Xương Lễ không phát hiện, còn một bên vuốt tóc cô, một bên ôn hòa khuyên bảo, Vân Lục bực bội mở di động, cũng không thấy tên, click khung chat, thấy được ba tin nhắn WeChat phát lại đây.


Này còn chưa tính, cả ba tin này đều gửi tới sau đó lại thu hồi.


Ngay sau đó lại gửi tới.


Lúc này, là giọng nói. Vân Xương Lễ ở bên tay Vân Lục nói: "Chị con có thể bổ túc con, con bé so với con thành tích tốt..."


Vân Lục một hơi cũng thở không ra.


Cô buông xuống đôi mắt, bực bội soạn tin, cũng không tính toán nghe giọng nói kia.


Vân Lục: Đừng làm ồn.


Giang Úc:.....

Bình luận

Truyện đang đọc