Editor : Phương
Cửa phòng tắm bị mở ra,luồng nhiệt nóng cũng bay ra ngoài,làm căn phòng trở nên ấm áp hơn.
Giang Úc đi chân trần ôm Vân Lục đi ra,trên người vẫn mặc áo sơmi cùng quần dài nhưng lại xộc xệch ,lỏng lẻo.
Còn Vân Lục lại mặc áo tắm dài,mắt nhắm lại,ôm lấy cổ Giang Úc,dây buộc bên eo không chắc chắn lộ ra một chút eo, xanh xanh tím tím một mảng.
Giang Úc đặt Vân Lục lên trên giường, Vân Lục mở mắt ra một chút sau đó lấy chăn cuốn chặt người lại.
Trong chăn ấm áp,nhưng người ở bên trong lại khẽ run lên, chân bủn rủn không có lực.
Vân Lục đỏ mặt,nghiêng đầu, Giang Úc khom lưng xuống hôn vào sườn mặt, cổ tay cũng không nhàn rỗi theo chăn đi vào quấy rầy cô.
Vân Lục không ngừng tránh thoát, Giang Úc thấy thế cười nhẹ một tiếng,rũ mắt xuống nhìn Vân Lục.
Đôi mắt mang theo sự thỏa mãn khi được ăn ngon.
“Em đi ngủ trước đi,anh đi tắm đã.”
Chiếc áo dài tắm duy nhất trong nhà đã mặc cho Vân Lục, trước khi ra ngoài, Giang Úc chỉ có thể đành mặc tạm áo sơmi cùng quần dài vào, sau khi nói xong,hắn đứng lên,áo sơmi chỉ cài hai cúc dưới làm lộ ra bộ ngực săn chắc cùng với một chút vết cào.
Giang Úc xoay người đi vào phòng tắm.
Vân Lục ở trong chăn im lặng một lúc lâu, vài giây sau,lại lấy chăn che kín người,thở ra một hơi,Vân Lục mở to mắt,ánh mắt thâm thúy.
Cảm giác cả cơ thể mình vẫn còn nóng bỏng,tim đập càng nhanh hơn, cô kéo lại áo tắm,bọc chặt mình lại,suy nghĩ ngày càng rối loạn.
Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki1.com hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó
Tiếng nước từ trong phòng tắm phát ra,Vân Lục lại nghĩ lại những hình ảnh vừa rồi,mặt đỏ lên,cô úp mặt vào trong gối, từ từ mà ngủ thiếp đi.
Chỉ một lát sau,cửa phòng tắm lại bị mở ra, Giang Úc xoa tóc,mặc một bộ quần áo ngủ màu đen đi ra ngoài, đi đến bên đầu giường, ấn mở đèn ngủ.
Sau đó vén chăn lên, cúi xuống nhìn người con gái đang ngủ say cong như con tôm,hắn nhướng mày, cười một cái,lại buông chăn ra,đắp kỹ lại.
Đứng lên,đi hướng phòng khách,cửa phòng ngủ phụ khép hờ, lờ mờ nhìn thấy ở phòng ngủ phụ đã dọn đi một ít đồ dùng,trên mặt đất cũng có nhiều đồ dùng mới,Giang Úc chỉ liếc một cái sau đó ngồi vào ghế sopha.
Máy tính vẫn còn đặt ở trên bàn trà, là mấy ngày hôm trước hắn để lại, Giang Úc nhấc lên,đặt ở trên đùi,đầu ngón tay bắt đầu gõ.
Rất nhanh,một phần xét nghiệm ADN của Vân Nghiêu xuất hiện trên màn hình máy tính.
Mặt trên viết Vân Nghiêu cùng với Vân Xương Lễ giống nhau đến 99%, đích xác là quan hệ cha con, thời gian của xét nghiệm này là sau khi Trình Kiều sinh đứa bé ra không bao lâu, cũng nói lên là Vân Xương Lễ đã từng hoài nghi thân phận đứa bé này.
Giang Úc nhướng mày, vài giây sau, đóng máy tính lại, lười biếng dựa vào ghế sopha,sợi tóc vẫn còn ướt tạo ra các giọt nước lăn xuống cằm hắn, biến mất vào bên trong áo ngủ.
Nửa giờ sau, khi tóc đã khô, Giang Úc mới đứng dậy,tắt điện phòng khách đi,chỉ để lại một bóng đèn nhỏ, sau đó đi vào trong phòng ngủ, máy sưởi trong phòng bật hết công suất, Giang Úc đi đến bên giường,xốc chăn nên nằm xuống,trong ổ chăn ấm áp, Giang Úc cởi cúc ở cổ áo ra, dựa vào ánh sáng lờ mờ trong phòng nhìn người con gái đã ngủ say.
Ngón tay khớp xương rõ ràng với qua,nâng cằm Vân Lục lên,trên môi cô vẫn còn có dấu răng nhàn nhạt.
Giang Úc lẳng lặng mà nhìn,một lúc sau,Vân Lục bị lật người lại,hai tay bị nắm lấy để ở trên đỉnh đầu,cô nhíu mày mở mắt ra, giây tiếp theo môi đã bị ngậm lấy.
Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki1.com hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó
Lại một lát sau,móng tay cào phía sau lưng tạo ra một vết đỏ ửng.
Giọng nói Vân Lục mềm nhẹ vang vọng trong phòng ngủ,tay trái nắm chặt lấy gối đầu, nức nở khóc lên.
Vân Lục dùng sức mà duỗi chân.
Lại bị áp chế.
Lần lăn lộn này,đến tận khi trời tờ mờ sáng mới dừng lại,Vân Lục lúc này mới nặng nề mà ngủ.
Trời bên ngoài nổi gió, thổi đến rèm cửa bay lên, Giang Úc cả người trần trụi,đứng lên,đóng cửa sổ sau đó lại quay về ôm Vân Lục chìm vào giấc ngủ.
9 giờ sáng hôm sau.
Dì giúp việc tạm thời mua đồ ăn tiến vào nhà,để ở trong phòng bếp,sau đó cầm lấy máy hút bụi,quét tước vệ sinh trong phòng khách.
Mới vừa đi đến cửa phòng ngủ chính,đã nhìn thấy một chàng trai cao lớn đi ra, dì giúp việc nhất thời sợ hãi, đôi mắt của chàng trai híp lại,lười biếng,mang theo chút tùy ý khi vừa mới rời giường,vài giây sau, hắn nói: “Phòng ngủ chính không cần quét tước.”
“Hả, được được.”
Sau khi dì giúp việc đi ra,lại quay đầu lại nhìn chàng trai kia một cái, chàng trai vai rộng chân dài kia đang rót hai ly nước,quay lại phòng ngủ chính,trước khi đi vào còn nói :" Nấu chút cháo ăn đi."
Giọng điệu ra lệnh.
Dì giúp việc không dám từ chối đành phải đáp ứng.
Say đó cửa phòng ngủ chính đóng lại.
Vân Lục tỉnh dậy đã là lúc 10 giờ rưỡi,cả người cô mềm xuống không có lực, vừa mở mắt ra,đã nhìn thấy Giang Úc ở bên cạnh xem điện thoại, hắn cúi đầu nhìn cô một cái :" Em dậy rồi à ?"
Mặt Vân Lục bỗng dưng đỏ lên, nửa đêm tối hôm qua cô thật sự đã mệt đến muốn ngất đi rồi.
Vân Lục lật người,cầm lấy điện thoại,nhìn thấy trên tủ đầu giường còn để một ly nước.
Lại nghĩ đến buổi sáng hình như là Giang Úc dùng miệng bón nước cho cô.
Mẹ nó.
Cô đưa điện thoại vào trong chăn,mới vừa bật điện thoại lên,đã thấy tin nhắn Wechat của Vân Xương Lễ.
Ông ta muốn mời cô ăn cơm,còn muốn tâm sự một chút.
Thậm chí còn tỏ vẻ, muốn từ bỏ vị trí CEO,tự nguyện đưa cho Vân Lục,còn muốn ở phía sau hỗ trợ cho cô
Đọc xong tin nhắn WeChat,Vân Lục nửa ngày không động đậy. Qua một lúc,cô mới trả lời lại Vân Xương Lễ một chữ được, sau đó bỏ điện thoại ra,đôi mắt trống rỗng.
Giang Úc chống thân,khom lưng,cúi đầu xuống, nhướng mày nhìn cô :" Cơm trưa anh không ăn cùng em được rồi, anh gọi dì giúp việc làm cho em nhé?"
Vân Lục giương mắt, đối diện với ánh mắt của Giang Úc nói :"Em cũng có chút việc,tí nữa phải đi rồi."
“Được.”
Giang Úc duỗi tay bế Vân Lục lên,cô lập tức ngồi ở trên đùi hắn,mặt càng đỏ hơn,nắm vai Giang Úc nháo muốn xuống.
Giang Úc nhìn dấu hôn trên cổ cô,cười xấu xa :" Em xuống chỗ nào?"
“Chồng đang đau em.”
“Giang Úc.” Vân Lục đỏ mặt giãy giụa, xô đẩy hắn, hai người náo loạn một lát, Giang Úc nhìn vào mắt cô,hỏi :"Em thích anh không?"
Động tác của Vân Lục dừng lại,nhìn chằm chằm vào đôi mắt Giang Úc,thành thật nói:" Thích anh nhất"
“Chậc.”
Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki1.com hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó
“Anh cũng biết”
“Em chắc chắn là thích anh.”
Giang Úc trong lòng mỹ mãn muốn chết nhưng trên mặt vẫn là biểu tình anh biết từ lâu rồi,xem đi anh đoán được mà.
Giang Úc ôm cô xuống giường,sau đó hai người cùng nhau thay quần áo, cùng nhau ra cửa, đi đến bàn ăn ăn cháo. Giang Úc mặc áo gió màu đen ra cửa cảm khái cũng lại gần đến tết rồi.
Vân Lục không tiễn hắn mà trở về phòng,cầm lấy túi xách, xác định vị trí nhà hàng mà Vân Xương Lễ gửi cho,đi xuống lầu.
Ở trên đường đi, Vân Lục đã nghĩ sẵn trong đầu, nếu đã đi đến bước đường ngày hôm nay, Vân Xương Lễ bị đội một cái nón xanh lớn như vậy chắc chắn sẽ ly hôn với Trình Kiều.
Chỉ cần hai người ly hôn, tập đoàn Vân thị sẽ ổn định lại, nếu cô thật sự lên làm CEO, thì Vân Xương Lễ làm gì cô không quan tâm nữa.
Cô cũng sẽ không quản,cha con đi đến ngày hôm nay,cứ như vậy đi.
Nhưng là cô không nghĩ tới Vân Xương Lễ sẽ mang theo đứa bé kia tới, đứa bé kia nhiều nhất mới có 3,5 tuổi, ngồi ở kế bên Vân Xương Lễ.
Trong đầu Vân Lục đã nghĩ sẵn kế hoạch trong đầu, nhưng lại quên mất còn có đứa bé này, Vân Lục biểu tình phức tạp mà ngồi xuống,bỏ túi xách ra.
Vân Xương Lễ hiển nhiên là không ngủ ngon, cả người đều mỏi mệt: “Lục Nhi, con muốn ăn cái gì?”
Ông ta đưa menu cho Vân Lục.
Vân Lục nhận lấy,lại không nhìn,chỉ đặt ở một bên, cô nhìn chằm chằm đứa bé kia, không biết có phải ảo giác của Vân Lục hay không nhưng cô thấy đứa bé này không giống cha mình tí nào.
Trình Kiều nếu đã cho Vân Xương Lễ đội nón xanh.
Đứa bé này.
Vân Lục sắc mặt biến đại biến,chỉ vào đứa bé nói :" Cha,bà ta nɠɵạı ŧìиɦ mà người còn tin….."
Vân Xương Lễ quay đầu lại nhìn đứa bé ở bên cạnh,nói :" Lục nhi, ý của con cha hiểu,nhưng là….."
“Cha đã làm giám định rồi,đúng thật là cha con." ánh mắt Vân Xương Lễ bình tĩnh hơn rất nhiều,không giống như tối hôm qua,nhìn thấy đứa bé như thấy cọc gỗ cứu mạng.
Ông ta đã thật sự bình tĩnh hơn nhiều.
Vân Lục sửng sốt “Khi nào?”
“Lúc mới vừa sinh ra, cha đã trực tiếp làm giám định ngay tại chỗ.”
Vân Lục không hé răng,cô lại nhìn lại đứa bé kia,đứa bé thật ra là rất ngoan,vẫn ngồi chơi đồ chơi của mình.
Vân Xương Lễ cầm lấy menu,gọi đồ ăn cho Vân Lục,sau đó bắt đầu nói :" Cha chuẩn bị lại cho con thêm 10% cổ phần nữa,cha chỉ giữ một ít là được, sau đó sẽ trợ giúp con ba tháng đến khi con hoàn toàn độc lập rồi,cha sẽ từ chức,nhà cũ của Vân gia mấy năm nay vẫn không có người ở, nếu mà con có thời gian…...đến nhìn cha một chút nhé."
Vân Lục nhéo nhéo ngón tay.
“Vậy cha cùng Trình Kiều....”
Vân Xương Lễ: “Cha sẽ ly hôn với bà ấy”
Vân Lục trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi,lúc sau,cô mới nhỏ giọng nói :" Con không phải là không cho cha tái giá, nhưng mà cha phải tìm được một người phụ nữ tốt."
Nhìn Vân Xương Lễ cả người đều mệt mỏi,Vân Lục do dự một lúc mới nói,sau khi trải qua hai đời,cô không phải là không hiểu những việc đấy, người già rồi vẫn luôn muốn có một người bầu bạn,mẹ ly hôn nhiều năm nhưng vẫn không có tái hôn,đã nói lên là mẹ không muốn dính dáng đến yêu đương nữa.
Như vậy,Vân Lục cũng không bắt buộc.
Lại nói đến,nếu mẹ muốn tìm,chắc chắn là ai cũng tốt hơn Vân Xương Lễ. Bởi vì hiện tại,Dương Yến càng ngày càng ưu tú,đáng giá có được một tình yêu tốt đẹp.
Người cha này,nếu mà hai người không chảy cùng dòng máu.
Vân Lục cũng không muốn hai người gặp mặt
“Cha đã biết, Cha cũng mệt mỏi rồi” Vân Xương Lễ duỗi tay xoa đầu đứa bé,Vân Lục cũng nhìn đứa bé kia,cũng không nói gì nữa.
Chỉ lát sau, đồ ăn đã lên.
Đều là những món mà Vân Lục muốn ăn,nhưng đáy lòng cô lại không có chút nào cảm động,chỉ im lặng mà ăn.
Ngẫu nhiên Vân Xương Lễ cũng gắp đồ ăn cho cô, Vân Lục suy nghĩ một chút,hỏi :"Khi nào thì hai người ly hôn? Còn có cổ phần trong tay bà ta thì sao? Cha định lấy lại bằng cách nào?"
Trong tay Trình Kiều có cổ phần,sau khi ly hôn vẫn thuộc về bà ta.
Tưởng tượng đến trong công ty có một cái cổ đông như vậy,Vân Lục muốn hộc máu.
“Cha muốn bỏ tiền ra,đem cổ phần của bà ấy mua về." Vân Xương Lễ cũng đã nghĩ đến chuyện này,suy nghĩ rất lâu cũng chỉ có thể nghĩ tới biện pháp này.
Vân Lục sắc mặt không tốt: “ Bà ta nâng giá lên cao,vậy cha mua hay là không mua?"
Vân Xương Lễ dừng lại.
Không nói lời nào,giữa chân mày lại càng mỏi mệt.
Vân Lục dời tầm mắt, tiếp tục ăn cơm.
Đối diện là đứa bé đang được Vân Xương Lễ bón một ít canh trứng,Vân Lục nhìn lướt qua,tâm tình càng không tốt,nếu mà đứa bé thật là con của Vân Xương Lễ cô cũng không muốn thừa nhận có đứa em trai này. Vì thế sau khi ăn xong cơm,Vân Lục không nán lại lâu,cầm túi rời đi.
Ra khỏi nhà hàng,mới có cảm giác thoải mái hơn một ít, Vân Lục trực tiếp đi đến Tinh Diệu,ở lầu một gặp phải nhóm GY,Thành Ly cùng với mọi người nhìn thấy cô,sôi nổi mà gọi một tiếng cô giáo.
Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki1.com hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó
Vân Lục gật đầu với bọn họ,lại hướng về phía thang máy, thang máy còn chưa mở Thành Ly đã đi tới, nói :" Cô giáo,chúng tôi muốn livestream."
Vân Lục bước chân dừng lại, quay đầu.
Thành Ly mặc áo sơmi trắng cùng quần dài,giọng nói dịu dàng :" Chúng tôi muốn Livestream,nhưng Lý Viên lại không cho."
“Vì cái gì lại muốn livestream?” Vân Lục hỏi lại.
“Bởi vì.... cô giáo,cô chính là động lực cho chúng tôi làm..”
"Chính là,bây giờ mọi người đều livestream nhưng tại sao chúng tôi lại không được?" Canh Khởi kiêu ngạo nói, đi lên vỗ vai Thành Ly, nhìn Vân Lục.
Vân Lục nhìn thấy bọn họ đứng ngồi không yên, cô cầm lấy túi xách,đi qua,dùng sức mà đánh vào eo Canh Khởi một cái.
“Aizz” Canh khởi phản xạ mà tránh né,giọng điệu bất mãn.Vân Lục nhìn chằm chằm cậu ta nói :" Các lớp dạy hình thể của cậu đều cho chó à?"
Cô vừa nói một câu độc miệng ra.
Mọi người ở đại sảnh đều sửng sốt. Đây là lần đầu tiên cô giáo huấn bọn họ,hơn nữa còn độc miệng như vậy,Canh Khởi xoa eo,đứng thẳng người.
Thành ly mới nắm bả vai cậu ta làm cậu ta dừng lại.
Canh khởi: “...... Cô giáo, cô thay đổi rồi.”
Vân Lục sửng sốt,cô cũng không nghĩ mình sẽ nói ra lời nói như thế,thật tâm mà giáo huấn bọn họ mấy câu,như vậy xem ra cô cũng không lãnh đạm như vậy.
Trước kia cô sẽ không bao giờ làm như vậy,mấy lần gặp bọn họ cũng không nói gì nhiều,cũng sẽ không dạy dỗ họ như vậy.
Cô đang thay đổi sao?
Là Giang Úc thay đổi cô.
Từ hôm qua sau khi đánh Trình Kiều,cô giống như tái sinh thành người mới, Vân Lục nghĩ nghĩ, nhìn trợ lý bên cạnh GY :" Đưa bọn họ đi,việc livestream về rồi nói."
Nói xong, cô lại đi về phía thang máy.
Gương mặt phía trước đỏ lên,bị các thành viên GY thấy được,bọn họ hai mắt nhìn nhau,sau đó mặt cũng đỏ lên,xoay người đuổi theo trợ lý.
Cô giáo.
Thân thiết hơn rất nhiều.
Lên lầu.
Giang Úc gửi Wechat tới: buổi tối cùng nhau ăn cơm.
Vân Lục nhấn vào avatar của hắn,sau đó trả lời lại: Vâng,em làm cho anh nhé?
Giang Úc: Em không cần làm cho anh ăn đâu,em cho anh ngủ là được.
Vân Lục: Không được đâu.
Giang Úc: Tại sao?
Hai người lại trò chuyện một lúc lâu, khóe môi Vân Lục mang theo một chút ý cười,chỉ một lát sau, Lý Viên đột nhiên đẩy cửa ra :"Mẹ nó? Nhà các cậu xảy ra chuyện tốt gì đấy? Tớ mới tới muộn một lát,đã có chuyện rồi,cậu có biết mẹ kế của cậu tối qua đi đâu không?"
“Đi đâu?” Vân Lục buông điện thoại, ngẩng đầu.
“Bà ta đi khách sạn,còn quẹt thẻ của cha cậu,kết quả là thẻ bị đóng băng,ha ha ha ha mẹ nó cười chết tớ, sau đó còn đụng phải những người phu nhân hồi trước bà ta chơi với,một đám tránh bà ta như tránh ôn dịch, tớ cho cậu xem video.” Lý Viên nói, lấy điện thoại ra,nhấn nhấn mấy cái,sau đó ra một cái video.
Vân Lục cúi đầu nhìn thấy.
Trình Kiều mặc một bộ quần áo màu xám ở nhà, chật vật mà ở đại sảnh khách sạn, giống như là trốn tránh camera, ống kính bên cạnh còn quay lại mấy phu nhân ăn mặc hoa lệ đang đứng cười nhạo bà ta.
Trình Kiều không ngừng kéo tóc xuống che mặt,lại bị người ta vén lên, khuôn mặt giống như chó nhà có tang.
Thật sự muốn cười.
Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki1.com hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó
Vân Lục thưởng thức trong chốc lát, mới rời đi tầm mắt.
Lý Viên cười đến lợi hại,ấn mở video phía sau,đang muốn cùng Vân Lục nói chuyện, vừa ngẩng đầu,đã nhìn thấy cổ Vân Lục hơi lộ ra.
Giây tiếp theo, cô ấy duỗi tay kéo khăn quàng cổ của Vân Lục xuống,bên dưới đều là dấu hôn xanh xanh tím tím còn có cả dấu cắn.
Lý Viên mở to hai mắt: “Đây là cái gì?”
Vân Lục giật mình,giật lấy khăn choàng,buổi sáng cô dùng phấn nền tán nhưng không che được hết,tối hôm qua hắn lưu lại dấu vết ở trên cổ quá nhiều,trong tình thế cấp bách cổ chỉ có thể quàng khăn,thời điểm ăn cơm trưa cũng không dám lấy xuống, Vân Lục đỏ mặt:"Trả cho tớ."
“Còn nữa không? Không phải,Giang thái tử làm gì cậu rồi." Lý Viên nhìn chằm chằm những dấu hôn đấy,cảm thấy thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ,lại bị Vân Lục trừng mắt.
Lý Viên híp mắt: “Nói chuyện.”
“Cậu tại sao lại không cho GY livestream?"Vân Lục hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Lý Viên sửng sốt, tầm mắt tiếp tục nghiên cứu dấu hôn, nói: “Không có gì,chỉ là bọn họ đột nhiên muốn Livestream,tớ cảm thấy lãng phí thời gian,lại nói, vẫn là muốn cho bọn họ thần bí một chút,thuận tiện tránh xa fan cuồng."
Vân Lục suy nghĩ: “Bọn họ vẫn rất kiên trì,cậu nên hỏi lý do đi,trả lại khăn quàng cho tớ."
“Không cho, cậu nói một chút, hai người tối hôm qua....”
Lời nói còn chưa dứt,cửa lại bị đẩy ra,mẹ của Lý Viên cầm mấy con thú bông tiến vào đưa cho Vân Lục,Lý Viên thấy thế thì khiếp sợ,nhanh chóng đeo lại khăn quàng vào cổ cho Vân Lục,suýt chút nữa đã siết chặt cô.
Vương Lan Nghệ nhìn Lý Viên, híp mắt: “Hai người đang làm gì đấy?”
“Không có gì không có gì, Vân Lục cậu ấy lạnh.” Lý Viên cười nói,còn kết nơ cho Vân Lục.Vương Lan Nghệ cũng không hỏi nữa,bỏ thú bông ra, nói :" Công ty hợp tác đưa, Lý Viên con đi đưa cho bọn họ đi."
“Vâng vâng.”
Chỉ lát sau,hai mẹ con Lý Viên đều đi ra ngoài,Vân Lục mới thở ra một hơi,bắt đầu đẩy nhanh xử lý công việc, rất nhanh đã đến 5 giờ, Giang Úc lại gửi một tin nhắn nói hắn đang ở dưới lầu, Vân Lục thu dọn xong xuống lầu.
Đi đến đường lớn đã thấy một chiếc Hummer ngừng cách đó không xa, Giang Úc đưa tay ra,nhìn cô.
Cuối cùng cũng đổi xe rồi.
Vân Lục nghĩ thầm.
Lúc này cửa đột nhiên có một đám phóng viên vây lại,đưa microphone đến trước mặt Vân Lục,Vân Lục theo bản năng mà lui về phía sau vài bước.
Có một người phóng viên tò mò,âm thanh có chút lớn hỏi Vân Lục :" Vân tiểu thư,trải qua nhiều ngày nghiên cứu của chúng tôi,bạn trai cô có phải họ Hứa không?"
Vân Lục sửng sốt.
Giọng cô ấy có chút lớn,bên kia Giang Úc đang ngồi ở trong xe nghe thấy,chỉ chỉ mặt mình.
Quá xa,Vân Lục chỉ nhìn thấy ngón tay thon dài của hắn, cô chớp chớp mắt, không nhìn nữa,đưa mắt về phía phóng viên tò mò kia.
Vân Lục nghẹn một lát, không xác định nói: “Là?”
Phía sau.
Chiếc Hummer vang lên một hồi còi.
Tất cả phóng viên đều quay đầu lại,thấy cửa xe Hummer mở ra,một chàng trai cao lớn bước ra đi tới bên này,chỉ vào mặt mình,giọng điệu tức giận nói :" Tôi,tôi mới chính là bạn trai cô ấy, thấy rõ ràng chưa….."
Chúng phóng viên: “......”
Tác giả có lời muốn nói: Nhanh nhanh, các ngươi muốn cốt truyện nhanh, này hết thảy đều yêu cầu đánh bại, chờ.
????????????????
SURPRISE❗ bất ngờ không nào?,há há mọi người đoán sai hết rồi.