TRỞ VỀ NIÊN ĐẠI: MANG THEO HỆ THỐNG ĐÁNH DẤU LÀM GIÀU

“Anh Lâm, anh nói những lời này không phải là đang tát vào mặt tôi hay sao, cái gì mà được nhờ với cả thơm lây chứ?

“Thằng nhãi ranh kia có vận may hay không còn chưa biết được đâu, nói không chừng mấy ngày nữa đã bị đuổi về…..”

Nói rồi liền đẩy món đồ mà ông ta xách đến về phía ông Lâm.

“Đây là một chút tấm lòng của tôi, đồ ăn vặt và vải dệt đưa cho Lâm Đường, mong rằng Lâm Đường không cần giận Quốc Huy, thật sự xin lỗi.”

Lâm Lộc lại đẩy trở lại, căn bản không muốn nhận.

“Không cần, Quốc Huy nhà anh nói cũng không sai, bây giờ đã là thời đại nào rồi, chuyện ép duyên quả thật nên biến mất từ rất lâu rồi. Món quà xin lỗi này anh vẫn là mang về đi, Đường Đường nhà tôi cũng không thiếu mấy thứ như thế này.”

Có lẽ sau này nhà bọn họ còn muốn cảm ơn ân tình Lưu Quốc Huy không cưới ấy chứ!

“Haiz! Tóm lại chuyện lần này là do nhà chúng tôi có lỗi với nhà anh, mong rằng anh Lâm tha thứ cho chúng tôi.”

Sau khi nói xong những lời này, Lưu Đại Trụ lập tức đứng dậy, vội vàng đi về nhà.

Lâm Lộc hoàn hồn lại, vội vàng cầm đồ vật đuổi theo ra cửa.

“Đại trụ, mấy món đồ này anh cầm về đi, nhà tôi thật sự không cần đâu.”

Lưu Đại Trụ dừng bước, lời nói kiên quyết nói: “Nếu Lâm Đường không cần, vậy ấy món đồ này coi như là món quà tôi dùng để trả ơn năm đó anh Lâm đã cứu tôi, tôi cũng có thể thấy yên tâm hơn.”

Một câu nói, một món quà cảm ơn, đã cảm thấy bản thân trả xong ơn cứu mạng sao.

Sau đó, ông ta đi ra khỏi nhà họ Lâm.

Lâm Lộc nhìn bóng dáng nhanh chóng đi xa của ông ta thì trong lòng thở dài một hơi nặng nề.

Nếu biết trước sẽ như ngày hôm nay…..Nếu sớm biết thì năm đó ông đã không đồng ý mối hôn nhân này rồi.

-

Nhà họ Lưu.

Khi Dương Xuân Phương Phương nhìn thấy ông già nhà mình tay không trở về, biểu tình trên khuôn mặt bà ta tỏ ra có chút không vui.

Lão già nhà này sao lại ngu ngốc vậy, có đồ gì tốt đều đưa cho người ngoài hết.

Nhà họ Lâm cũng thật sự không phải loại tốt lành gì.

Nhiều đồ tốt như vậy mà cũng dám nhận, cũng không sợ ăn no chết luôn.

Hừ, thật tham lam.

Lưu Đại Trụ vừa nhìn thấy vẻ mặt của vợ mình liền biết rằng trong lòng bà ta lại cảm thấy không hài lòng rồi.

Ông ta lắc đầu, trên khuôn mặt nở một nụ cười miễn cưỡng.

Làm như ông ta thật sự muốn tặng cho nhà bọn họ sao?

Còn không phải do hai mẹ con nhà này gây ra sai, một đám đầu óc thiển cận.

Đều không nghĩ đến bác ruột của Lâm Đường là đại đội trưởng của thôn họ, có quyền lực rất lớn.

Ông ta lại chỉ là một nhân viên trông kho quẹt, còn đang làm việc dưới trướng người ta.

Nếu thật sự chọc giận người nhà họ Lâm, thì cái chức nhân viên trông kho này ông ta có thể làm được nữa không còn chưa biết được đâu.

Dương Xuân Phương chịu đựng một lúc rốt cuộc không nhịn được mà nhỏ giọng than thở: “Khẩu vị của nhà họ Lâm cũng thật lớn, nhiều đồ tốt như vậy đều dám cầm, cũng không sợ bị bỏng tay. Nhà ai đều không giàu có, gia đình chúng ta khó khăn lắm mới tiết kiệm được một ít đồ tốt như vậy, sao nhà bọn họ có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?”

Lưu Đại Trụ cũng tiếc của.

Nhưng ông ta là đàn ông, cái nhìn với việc này cũng dài và xa hơn một chút.

Ở trong mắt ông ta, chỉ cần có thể xóa bỏ sự khúc mắc giữa hai nhà. Ông ta có thể tiếp tục làm nhân viên trông kho trong đại đội thì mấy món đồ cỏn con này, sau này tiết kiệm dần dần sẽ lại có.

“Được rồi, không cần nói nữa. Nếu không phải do bà và Quốc Huy tự mình quyết định, tôi cũng không cần tự mình đến xin lỗi nhà họ. Bà cảm thấy hai người gây ra chuyện chưa đủ loạn hay sao? Mấy ngày nay bà cũng đừng đi dạo lung tung nữa, đợi chuyện lần này lắng xuống, lại đi ra ngoài nói chuyện với mọi người sau……”

Trong lòng Dương Xuân Phương tràn đầy lửa giận, khó chịu nói: “BIết rồi, biết rồi, tôi không nói gì được chưa.”

Trong lòng bà ta thầm chửi mấy người đàn bà lắm miệng trong thôn.

Một đám đàn bà miệng rộng, thích xen vào chuyện nhà người khác!

Bình luận

Truyện đang đọc