TRỞ VỀ NIÊN ĐẠI: MANG THEO HỆ THỐNG ĐÁNH DẤU LÀM GIÀU

Vẻ mặt Lý Tú Lệ nghiêm túc, nhìn người con dâu thứ hai với đôi mắt đầy lửa giận.”

“Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, tại sao có thể ham ăn đến như vậy, trong nhà có thứ gì tốt cô đều phải ăn. Thanh Thuỷ đã làm sai điều gì mới có thể cưới được người vợ vừa lười biếng vừa ham ăn như cô chứ……”

Mỗi lần có chuyện tốt đều có mặt con dâu thứ hai.

Làm chị dâu của Đường Đường, nhưng lại chưa cho Đường Đường một viên kẹo nào.

Chu Mai cúi đầu.

Chị từ phía sau cửa lấy quá cái chổi, giả vờ như đang quét nhà.

Quá…… Đáng sợ!!

Ninh Hân Nhu mặt không đổi màu: “……”

Với một người em dâu như vậy, chị thật sự không biết nên nói cái gì.

Khi những người trong nhà Lâm nghe mẹ Lý mắng Chu Mai, cũng biết hôm nay không có khả năng ăn thịt, tất cả mọi người đều cảm thấy thất vọng.

Nhưng là ai cũng không có ai dám nói chuyện.

Ai gây nên chuyện này thì là người nên phụ trách.

Cẩu Đản nhìn thấy tình huống không đúng, cậu nhóc nói: “Bà nội nói, hôm nay muốn xào một mâm trứng gà, ngày mai mới ăn thịt!”

Xú Đản chưa được ăn được mấy bữa thịt.

Thậm chí còn không nhớ rõ mùi thịt, nhưng cậu bé biết trứng là gì.

Vừa nghe anh trai nhắc đến trứng, nước miếng bắt đầu chảy xuống: “…… Trứng, trứng, Xú Đản muốn ăn trứng.”

Cẩu Đản nhìn em trai lại chảy nước miếng.

Cậu nhóc liếc nhìn sang Lâm Đường một cái, rồi vội vàng lau khô cho em trai.

Anh em nhà họ Lâm không ngờ em gái thật sự thuyết phục được mẹ, buổi tối thật sự muốn xào trứng gà.

Tất cả đôi mắt sáng ngời của bọn họ nhìn mẹ Lý với vẻ mong đợi.

Lý Tú Lệ nhìn ánh mắt mong chờ của mấy đứa con trai, trong lòng bà chua xót, ngoài miệng lại nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, Cẩu Đản nói không sai, buổi tối mẹ sẽ xào trứng gà cho mấy đứa ăn.”

Đều là ồn ào vì cái nghèo.

Nếu không, bà cũng muốn nấu những món ăn ngon mỗi ngày.

Khi Lý Tú Lệ mang theo hai người con dâu nấu cơm, cha của Lưu Quốc Huy là Lưu Đại Trụ đến đây.

Người nhà họ Lâm nhìn thấy Lưu Đại Trụ, sắc mặt có chút khó xem.

Hắc, còn có mặt mũi tới đây!

Lưu Đại Trụ đương nhiên biết sau khi con trai mình không quan tâm đến thể diện từ hôn, ông không có mặt mũi nào đứng trước Lâm Lộc.

Chính là, không thể không tới đây một chuyến.

Nếu không quan hệ với nhà họ Lâm, sẽ hoàn toàn tan vỡ.

“Đại Trụ, sao cậu lại tới đây?”

Lâm Lộc dường như không nghĩ tới Lưu Đại Trụ sẽ đến đây, vẻ mặt kinh ngạc hỏi.

Trước khi hai đứa nhỏ chưa từ hôn, quan hệ của ông với Lưu Đại Trụ cũng không tệ.

Ông không hiểu vì sao con gái mình lại bị từ hôn.

Bây giờ ông không trực tiếp vung nắm tay, đều là vì xem tình cảm lúc trước.

Lưu Đại Trụ không biết nói gì, nhìn Lâm Lộc với vẻ mặt áy náy.

“Anh Lâm, sao em không nhìn thấy Lâm Đường? Việc từ hôn là Quốc Huy sai, em đã dạy cho thằng nhóc chết tiệt kia một bài học.”

“Chuyện lần này là do nhà họ Lưu chúng tôi có lỗi với nhà các anh, tôi cũng không được là thằng ranh kia dám nhận lúc tôi không có ở đây, tự tiện chạy đến đây muốn hủy hôn……”

Giọng điệu của ông ta còn xem như thật lòng, khiến cho Lâm Lộc muốn tức giận cũng khó có thể tức giận được.

Lâm Lộc xua tay nói: “Dù sao thì hôn ước cũng đã hủy rồi, việc này thôi cứ cho qua đi, sau này cũng đừng nhắc đến nữa.”

“Giống như lời mà Quốc Huy nhà anh đã nói như vậy, sau này nam cưới nữ gả không còn liên quan gì đến nhau nữa.”

“Sau này Quốc Huy nhà anh cho dù sau này có trở thành công nhân chính thức hay trở thành giám đốc nhà máy thì người nhà tôi cũng không chạy đến dum xoe đòi hỏi gì nhà anh cả…..”

Lưu Đại Trụ vừa nghe ông ấy nói xong những lời này thì cảm thấy vô cùng mất mặt.

Trong lòng cũng có chút không vui.

Cách làm của Quốc Huy đúng thật là có chút không đúng.

Nhưng mà ông ta cũng đã đánh, đã mắng con ông ta rồi.

Vậy mà sao nhà họ Lâm cứ thích nắm lấy không buông tha chứ?

Trong lòng ông ta nảy sinh ra ý nghĩ không hài lòng nhưng trên mặt Lưu Đại Trụ lại không lộ ra cảm xúc gì.

Bình luận

Truyện đang đọc