TRỞ VỀ NIÊN ĐẠI: MANG THEO HỆ THỐNG ĐÁNH DẤU LÀM GIÀU

Thật sự không phải anh thèm ăn, mà là lúc này thân thể anh thật sự quá thiếu dinh dưỡng rồi. Ăn cơm canh suông và trái cây dại cũng không sao, nhưng mấu chốt là ăn cũng ăn không đủ no được. Mỗi đêm đều có thể đói đến mức bừng tỉnh vài lần.

Dưới loại hoàn cảnh này thì làm gì có ai là không thèm thịt cơ chứ?

Lâm Thanh Sơn và Lâm Thanh Thủy nghe thấy giọng nói của em ba thì tay cũng không thèm rửa nữa mà vội vàng chạy vào bếp.

Trời đất ơi, thật sự là thịt kìa!!!

Hai anh em lập tức đứng thành một hàng cùng với Lâm Thanh Mộc, trong mắt lộ ra sự thèm thuồng nhỏ dãi, nước miếng chảy bốn phía.

Đôi mắt của cả ba đều viết hai chữ: Thèm quá!

Cha Lâm cũng chậm rì rì đi tới nhà bếp, hỏi một câu cắt đứt tiếng mắng mà mẹ Lý sắp thốt ra.

“Con gà mái già nhà ta không phải là đang ở sân sau sao? Thịt này lấy đâu ra vậy?”

Tuy cha Lâm cũng đã lâu chưa được ăn ngon nhưng vẫn phải giữ thể diện của người làm cha nên ông cố gắng nhẫn nại sự thèm ăn lại.

Ba anh em nhà họ Lâm cố nén thèm mà dời tầm mắt đi, từng ánh mắt khát vọng nhìn chằm chằm vào mẹ mình.

Trên mặt mẹ Lý lộ ra vẻ đắc ý nâng cằm lên thật cao, trả lời bằng giọng điệu kiêu ngạo: “Là do Đường Đường nhặt được đấy.”

Nói xong, bà chậm rì rì chờ phản ứng của mọi người.

Trên mặt Lâm Lộc toát ra vẻ tự hào, nở nụ cười hiền hậu, “Con gái tôi chính là một đứa nhỏ may mắn.”

“Không hổ là Đường Đường, vận may này đúng là quá tuyệt!” Đây là lời của Lâm Thanh Mộc.

“…… Hết nhặt được trứng gà rồi lại nhặt được gà rừng, vận may của Đường Đường đỉnh quá đi mất!” Lâm Thanh Sơn cũng phụ hoạ theo.

“Em gái nhặt được gà rừng ở nơi nào vậy ạ?” Lâm Thanh Thủy mang vẻ mặt tò mò hỏi.

Mẹ Lý còn chưa lên tiếng thì Cẩu Đản đã đến đây.

Cậu nhóc cầm một chén nước sạch lên và uống một hơi cạn sạch.

Học bộ dáng lau mặt của người lớn, tự tin mà nói: “Là cô nhỏ nhặt được dưới chân núi ạ.”

Nghe được Cẩu Đản nói, ba anh em nhà họ Lâm đều trợn tròn mắt.

Em gái thật là quá may mắn!

Trên núi đã trống trơn, tại sao lúc này còn có thể tìm được con gà rừng này?!

Khi Lâm Đường nghe được tiếng nói bên ngoài, cô đi từ trong phòng ra ngoài.

Nhìn đến vẻ mặt vui vẻ của người thân trong nhà, trong lòng cô cũng vui lây, trên khuôn mặt cô cũng bất giác nở một nụ cười.

“Cha, anh cả, anh hai, anh ba, mọi người đã về rồi, hãy rửa tay trước đi!”

Vừa nói, cô vừa bưng một chậu nước tới đây.

Ngay khi Lâm Thanh Mộc nhìn thấy cô bưng chậu rửa mặt, lông mày anh khẽ nhíu lại, có chút không vui nói: “Loại chuyện này không cần em làm, để tự chúng anh rửa qua là được rồi.”

Tuy rằng anh nói như vậy, nhưng khóe miệng của anh gần như sắp chạm vào sau mang tai rồi.

Mẹ Lý cũng không cảm thấy con trai thứ ba nói sai điều gì.

Bà tán thưởng liếc mắt nhìn đứa con thứ ba, và rất hài lòng đối với việc anh trai biết nuông chiều em gái.

Thời buổi này, sinh ra là con gái đã rất khổ, vô ưu vô lự cũng chỉ có mấy năm mà thôi.

Con gái của bà ở nhà mình, bà muốn nuông chiều như thế nào cũng được.

Lâm Đường thấy anh ba xem mình như búp bê gốm sứ, khuôn mặt cô đen lại nói: “Anh ba, anh đã quên mất em chính là người bắt được gà rừng sao?”

Cô rất lợi hại đấy.

Một chậu nước mà thôi, một thùng nước cô cũng có thể bê được chứ đùa!

Trong lòng Lâm Thanh Mộc không khỏi nghĩ rằng, với thân hình nhỏ bé của cô em gái mình thật sự có thể bắt được con gà rừng xảo quyệt này sao.

Anh chỉ cảm thấy lần này là em gái gặp may.

Mèo mù gặp con chuột chết và bắt được nó.

Nhưng anh luôn luôn là người ngốc nghếch chiều chuộng em gái, vì thế nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Đúng đúng đúng, em gái của anh lợi hại nhất.”

Lâm Đường ngạo nghễ nâng cái cằm nhỏ lên.

Cho dù cô đang mặc trên người một bộ áo quần xám xịt, trên áo quần đầy những lỗ vá, nhưng nhìn cô không giống như một đứa trẻ ở nông thôn.

Lâm Thanh Mộc trong lòng mềm mại, tính duỗi tay ra xoa đầu cô giống như lúc nhỏ.

Nhưng khi nhìn xuống ngón tay đầy bùn đen, anh xấu hổ rụt ngón tay lại và mỉm cười.

Bình luận

Truyện đang đọc