TRỞ VỀ NIÊN ĐẠI: MANG THEO HỆ THỐNG ĐÁNH DẤU LÀM GIÀU

Anh giơ tay thử mở áo khoác ra, đôi mắt chợt lóe lên ánh sáng rực rỡ.

“Ôi ~~ nhiều trứng gà rừng như vậy luôn sao! Đường Đường à, vận may của em tốt thật đấy.” Lâm Thanh Mộc thật lòng khen ngợi.

Không giống như anh, ngay cả một quả trứng chim cũng chưa từng nhặt được lần nào.

Hai anh em Lâm Thanh Sơn và Lâm Thanh Thủy cũng vô cùng kinh ngạc. Nhìn một đám trứng gà rừng tròn vo, cả hai người đều theo bản năng mà nuốt nuốt nước miếng.

Từ sáng sớm bắt đầu làm việc thì bọn họ vẫn luôn bận rộn làm ruộng ở bên ngoài, ngay cả một ngụm nước cũng chưa được uống nữa.

Lúc này nhìn thấy trứng gà sao mà không thèm cho được?

Đó là còn chưa nói đến việc ở niên đại muốn ăn no cũng khó này thì trứng gà chính là đồ ăn vô cùng quý giá.

Lần gần đây nhất mà ba anh em nhà họ Lâm được ăn trứng gà đã là mấy tháng trước rồi.

Trong nhà cũng không phải không có trứng gà mà là trong nhà có quá nhiều trẻ con.

Hơn nữa còn phải dùng trứng để đi đổi tiền và đổi các đồ khác nữa.

Mấy thanh niên trai tráng như họ sao dám xấu hổ đi giành ăn được.

“Thanh Mộc nói không sai, em gái à, vận may của em đúng là quá đỉnh luôn. Mới đi một lần mà đã nhặt được nhiều như vậy rồi, những người khác có thể nhặt được một hai quả cũng khó ấy chứ.” Anh cả Lâm cũng cực kỳ tự hào mà tán thưởng.

Lâm Thanh Thủy mang vẻ mặt khát khao hung hăng nuốt mấy ngụm nước miếng, nói: “Nhặt không được nhiều như vậy chẳng biết mẹ mình có thể hào phóng xào hai quả không nhỉ? Bụng anh đói meo rồi đây, thèm quá đi mất!”

“Được ạ!” Lâm Đường gật gật đầu, “Để em đi nói với mẹ cho.”

Lý Tú Lệ nghe thấy giọng nói của mấy đứa con nhà mình nhưng lại chưa thấy đứa nào vào nhà nên trực tiếp hô to một tiếng.

“Mấy đứa đứng ở cửa nói chuyện làm gì thế? Có cái gì muốn nói thì vào nhà rồi hẵng nói.”

Chơng 5:

Lâm Thanh Thủy cũng muốn cho mẹ mình một bất ngờ nên anh cầm đống trứng gà bọc trong áo khoác lén lút chạy tới phía sau Lý Tú Lệ.

Anh bất ngờ ló đầu ra nói chuyện với vẻ mặt thần bí: “Mẹ ơi, mẹ mau nhìn xem đây là cái gì đi?”

Mẹ Lý bị giật mình.

Bà che ngực lại, giơ tay đánh vào cánh tay Lâm Thanh Thủy rồi tức giận mắng: “Cái thằng nhóc thối này, mày định doạ chết mẹ mày đấy à!”

Giọng điệu khác hoàn toàn so với giọng điệu khi nói chuyện với Lâm Đường.

Khiến người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng chỉ có Lâm Đường mới là con ruột của bà vậy.

Lâm Thanh Thủy biết anh vừa dọa sợ mẹ mình nên hơi chột dạ mà sờ sờ chóp mũi.

“Có con ở đây rồi thì mẹ sợ cái gì?”

Không đợi mẹ Lý trả lời, anh lại như hiến vật quý mà cầm áo khoác đưa ra trước mặt bà.

“Mẹ, mẹ xem đi, trứng gà rừng này!”

Mẹ Lý vừa nhìn vào trong, ôi trời ơi, thật sự đúng là trứng gà rừng này!

Nhìn một đống trứng gà vừa to lại vừa tròn, trông không giống như trứng do gà nhà đẻ ra.

“Con lấy từ chỗ nào về đấy?”

Mẹ Lý nhìn bộ dáng tay chân thô kệch của Lâm Thanh Thủy, tự nhiên cảm thấy thật may mắn vì thằng con trai của bà không làm vỡ trứng gà trong lúc mang về đây.

Vì thế, bà thật cẩn thận đỡ lấy bọc trứng gà để tự cầm.

Gương mặt Lâm Thanh Thủy lộ ra vẻ mặt vui vẻ, vô cùng đắc ý trả lời: “Là do em gái con nhặt được đấy.”

Nghe được là Lâm Đường nhặt thì mẹ Lý ngay lập tức cảm thấy đúng là không ngoài ý muốn chút nào.

Không hổ là con gái ngoan của bà, vận may thực sự quá tốt luôn

Sau khi Lý Tú Lệ sinh ra ba thằng gấu con nghịch ngợm tung trời thì mới sinh được một cô con gái vừa mềm mại vừa ngoan ngoãn đáng yêu.

Vậy nên cả nhà đều yêu thương, cưng chiều con bé lên tận trời.

Đường Đường, cô con gái út của nhà họ Lâm chính là bảo bối trong lòng tất cả mọi người.

Ở nhà cô luôn được cha mẹ che chở, được các anh trai nuông chiều.

Bình luận

Truyện đang đọc