TRỞ VỀ NIÊN ĐẠI: MANG THEO HỆ THỐNG ĐÁNH DẤU LÀM GIÀU

Mấy đứa bé sung sướng mỹ mãn mà cắn thịt, đôi mắt bóng lưỡng.

Khuôn mặt nhỏ vùi cả vào trong chén, ăn rất nhanh.

Wow wow, thịt ăn ngon quá đi!!

-

Thời gian nhoáng cái, một tuần đã trôi qua.

Lâm Đường được Lý Tú Lệ giải cấm túc.

Cái đuôi nhỏ phía sau rốt cuộc cũng không đi theo nàng bất cứ lúc nào nữa.

Bởi vì ——

Tuy rằng Lâm Đường nói gà rừng và thỏ là nhặt được ở dưới chân núi, ngoài mặt Lý Tú Lệ không nói nhưng trong lòng lại không tin tưởng như vậy.

Vì thế, chuyên môn gọi Cẩu Đản đến, bảo cậu nhóc đi theo trông chừng Lâm Đường.

Lúc sau, dặn dò lặp đi lặp lại rất nhiều lần, kiên quyết không cho cô đi trên núi nữa.

Loại tình huống này cho đến tận khi vết thương sau gáy Lâm Đường hoàn toàn không khỏi hẳn, mới hào phóng bỏ việc cấm túc cô.

Người trong thôn đều phải dựa vào công điểm để sinh hoạt, ngay cả trẻ em cũng xuống ruộng để nhổ cỏ.

Chỉ ngóng trông đến lúc thu hoạch, trong nhà có thể nhiều thêm một chút đồ ăn.

Hôm nay.

Cẩu Đản thấy cô nhỏ gỡ miếng vải băng ở trên đầu xuống.

Sau khi hỏi bà nội xong, được câu trả lợi đồng ý mới không đi theo phía sau Lâm Đường nữa.

Lâm Đường nghỉ ngơi lâu như vậy, vết thương sau gáy đã sớm được dưỡng khoẻ rồi.

Chẳng qua là do Lý Tú Lệ không yên tâm cho nên mới để cô tĩnh dưỡng nhiều thêm vài ngày thôi.

Sau khi khoẻ hẳn rồi thì Lâm Đường cũng nên xuống ruộng làm để kiếm công điểm.

Cô không sợ việc phải đi kiếm công điểm.

Nhưng mà cô lại không muốn.

Cô biết rõ cho dù mỗi ngày có kiếm được công điểm tối đa, thì nhiều nhất cũng chỉ có thể miễn cưỡng ăn no bảy phần.

Ngay cả những thứ, như là đường, trứng gà, thịt…… Đều không được ăn.

Lại còn quần áo mới hay là xe đạp gì đó, lại càng mơ cũng chẳng dám mơ đến.

Rất nhiều năm sau, người làm buôn bán sẽ được xem trọng liếc mắt một cái.

Mà bây giờ, tất cả mọi người đều lấy việc ăn cơm nhà nước làm vinh quang.

Chỉ cần có công việc chính thức thì mỗi tháng có tiền lương có phiếu, lại còn không cần xuống ruộng làm việc, ai không muốn làm công nhân chứ?

Lâm Đường tính ngày mai sẽ đi vào trong huyện xem thử, cũng không nghĩ lập tức có thể tìm được việc.

Ít nhất đi thám thính trước xem sao.

Cô kiếm được công việc rồi thì mới có thể lấy ra được những thứ tốt trong không gian hệ thống.

Lâm Đường mở ra hệ thống giao diện, một giao diện trong suốt xuất hiện ở trước mặt cô.

【 tên họ: Lâm Đường 】

【 giới tính: Nữ 】

【 tuổi: 16 tuổi 】

【 tích phân: 39】

【 vật phẩm gửi trong không gian hệ thống: Hai cân thịt heo, một bao mì sợi, ba chiếc bàn chải đánh răng, một hộp sữa mạch nha, một cân trứng gà 】

Lâm Đường nhìn thấy miếng thịt nạc mỡ đan xen heo trong không gian hệ thống kia, muốn ăn!

Nhưng mà…… Không có lý do để lấy ra!

May là không gian hệ thống tự có công năng giữ tươi, nếu không thì càng phiền.

Phiền muộn trong chốc lát, cô đóng giao diện hệ thống.

Hôm nay trời nóng đến mức kỳ lạ, còn chưa nhập hạ mà ánh nắng mặt tời đã nóng rát.

Mặc quần áo mùa xuân thì mồ hôi tuôn ào ào.

Nghĩ đến cha mẹ người thân vẫn đang làm vất vả ngoài đồng, lông mày Lâm Đường hơi chau lại.

Nghĩ đến người nhà hôm nay không mang theo bao nhiêu nước cho nên cô tính ra ngoài ruộng đưa chút nước.

Vừa vào đến nhà bếp, Lâm Đường đột nhiên nhớ tới mấy quả chanh ngày hôm qua anh ba lấy về để cho mình chơi.

Hơi suy nghĩ một chút, Lâm Đường quyết định làm chút nước chanh chua chua ngọt ngọt đưa qua đó.

Chanh trong núi rất chua, sau khi cắt ra, mùi chua bốc lên khiến người ta không khỏi cảm thấy ê răng.

Trong thôn già trẻ lớn bé, không ai thích cả.

Lâm Đường rửa sạch chanh cắt thành miếng, bỏ hạt đi, để vào trong bồn.

Sau đó thả chút đường trắng mà mẹ Lý cất cẩn thận vào trong bồn, một cốc nước chanh giản dị đã làm xong.

Sau một đoạn thời gian, nước trong bồn kia biến thành màu vàng nhàn nhạt.

Lâm Đường nếm thử một ngụm, trong vị ngọt lại có thêm vị chua, trong vị chua lại có thêm vị ngọt, hương vị tạm ổn.

Bình luận

Truyện đang đọc