TRỜI BIẾT ĐẤT BIẾT, CHỈ MÌNH EM BIẾT


TRỜI BIẾT ĐẤT BIẾT, CHỈ MÌNH EM BIẾT
Tác giả: Tần Phương Hảo
Người dịch: Tặng cậu câu chuyện
_________________________________________________
An Thành là thành phố điển hình của phương bắc, mùa thu rất ngắn.

Nhiệt độ giảm xuống rất nhanh, gần như là căn bản không cho người ta thời gian phản ứng lại.

Từ mặc áo cộc tay tới mặc áo phao, chỉ trong khoảng thời gian hơn một tháng, khiến người ta trở tay không kịp, không biết nên mặc quần áo như thế nào.
Nhưng học sinh của trường Nhất Trung An Thành không phải lo lắng về chuyện này.
Bởi cho dù trời có sập xuống, họ cũng vẫn phải mặc đồng phục.
Bước vào tháng mười hai, học sinh bắt đầu chuyển sang mặc đồng phục mùa đông.

Đồng phục mùa đông vẫn chia khối theo màu sắc như cũ, lớp mười hai là chiếc áo khoá Jacket màu xanh.
Ấm thì ấm thật, chỉ là có hơi cổ lỗ sĩ.
"Còn có chút nhân quyền nào không vậy? Chúng ta đã mệt như thế rồi, tại sao còn phải mặc đồng phục xấu xí như này? Không thể cho người ta một chút tự do, mặc đồ mà mình muốn mặc sao?" Hàn Thạc ngồi trên ghế lầu bầu linh tinh, "Hôm nay lúc trên đường mình bị một thằng nhóc thối gọi bằng chú!"
Lộ Hủ lười để ý đến chuyện thường ngày cậu ta lắm mồm, dùng ánh mắt vô tội nhìn cậu ta: "Đứa bé cũng có gọi nhầm đâu."
Hàn Thạc tức gần chết.
"Đồng phục như thế này, mình không tin có người mặc đẹp được."
Lộ Hủ cảm thấy vẫn là phải xem người đó là ai, ví dụ như Khúc Tu Ninh mặc rất đẹp.
Dáng người Khúc Tu Ninh cao, cơ thể thẳng tắp, có thể đỡ được kiểu áo jacket đó, nhìn lại không bị cồng kềnh.

Anh chỉ cần đứng ở đó, thì chính là một chiếc giá treo quần áo đạt đủ tiêu chuẩn.
Áo trên của đồng phục mùa đông rất dài, hầu hết mọi người mặc lên, áo sẽ trùm qua mông, khiến cho chân ngắn y hệt như chó Corgi, mà Khúc Tu Ninh đứng giữa một đám chó Corgi mặt mày lem luốc, như thể một nam người mẫu đi nhầm trường quay vậy.
Nhưng Lộ Hủ có thể hiểu được nỗi oán thán của Hàn Thạc.
Cuộc sống của học sinh lớp mười hai vẫn sóng yên biển lặng như bình thường, vòng ôn tập đầu tiên đã tiến gần tới phần cuối, giáo viên các môn đều gấp rút đẩy nhanh tiến độ.

Thi tháng như chiếc mặt nạ bảo hộ trên mặt Kakashi, đằng sau một lần thi tháng, vẫn là một lần thi tháng.
Tối tăm ngột ngạt.
Thời gian gần đây, cả tuần chỉ có một tiết thể dục và một tiết học ngoại khóa cũng bị chiếm mất, thứ bảy còn phải học bù một ngày.
Cả tuần chỉ được nghỉ duy nhất ngày chủ nhật, được nghỉ, ngủ bù mất nửa ngày, nửa ngày còn lại gấp rút làm bài tập về nhà, tuần tiếp theo lại lặp đi lặp lại như vậy.

Lâu lắm rồi họ không có thời gian hít thở không khí, thả lỏng thư giãn.
Tiết cuối cùng của một buổi chiều nào đó, tiếng chuông còn chưa vang lên, Lộ Hủ bừng tỉnh phát hiện, vậy mà trời đã tối rồi.
Dưới ánh chiều tà còn vương lại, ngày cô ngồi vắt chân trên xà kép xem thi đấu bóng rổ, như thể cách cả thế hệ.
Lớp mười và lớp mười một trôi qua vui vẻ và phong phú.

Học sinh khối mười vào học chưa được bao lâu, khối mười một vẫn chưa cảm nhận được nguy cơ của việc chuẩn bị lên lớp mười hai, gì mà giải thi đấu ca sỹ vườn trường, cuộc thi hùng biện bằng tiếng Anh, đủ các hoạt động hết cái này tới cái kia được tổ chức.
Lộ Hủ sắp quên luôn rồi, một năm trước, bọn họ cũng không lo không nghĩ như vậy.
Dưới sự đấu tranh của Hàn Thạc, Chu Tình cuối cùng cũng trả cho lớp năm một tiết học ngoại khóa.
Lớp học ngoại khóa là tiết cuối cùng của buổi chiều, cho dù nguyên tắc của tiết học ngoại khóa là muốn đi đâu thì đi đó, thì vẫn có rất nhiều người tự nguyện ở lại trong lớp học.
Hàn Thạc nhìn mọi người trong lớp đổ rạp xuống bàn, đau lòng nói: "Này, tôi khó khăn lắm mới giành lại được tiết hoạt động ngoại khóa, các cậu ít nhất cũng phải vận động chút đi chứ."
Có người lầm bầm một câu: "Trời tối cả rồi, bây giờ có thể làm gì được chứ?"

Giống như là nhận được sự gợi ý vậy, Hàn Thạc đột nhiên đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi.
Cậu ta chạy lên bục giảng xắn tay áo lên: "Hay là...!chúng ta xem phim đi!"
Mọi người trong lớp đều trở nên hứng thú.
Có người đề nghị: "Sắp đến Giáng Sinh rồi, chúng ta xem bộ "Love actually" đi."
Lời đề nghị này rất nhanh đã bị Hàn Thạc phủ quyết: "Đang trong lúc binh hoảng mã loạn, dầu sôi lửa bỏng, cậu vẫn còn tâm tư yêu đương tình tứ à."
Mọi người cười ầm lên.
Lại có người nói: "Trước lễ Giáng Sinh là ngày 21 tháng 12, xem bộ "2012" đi, ngày tận thế mà đến thật, không chừng còn có thể học được chút kỹ năng thoát thân."
Mắt Hàn Thạc sáng lên.

Lần này, hầu hết mọi người trong lớp đều tỏ ra đồng ý.
Nói xem là xem.
Hàn Thạc mở máy chiếu lên, mọi người tắt đèn, bắt đầu cùng nhau xem phim.
Cho dù bộ phim này đã được công chiếu từ ba năm trước rồi, nhưng không thể cản trở việc bọn họ xem tới mức say mê.
Chẳng bao lâu, đằng sau lớp học đứng chật kín người.

Không ít người bên lớp sáu cũng bị thu hút, chạy tới xem cùng lớp năm.
Trương Vãn Ức không biết từ lúc nào đã chuyển cả ghế sang, ngồi cạnh hai người Hàn Thạc và Lộ Hủ.
Trong bóng tối, không biết ai hỏi một câu: "Các cậu nói xem, nếu như bộ phim này là thật, mấy ngày nữa là ngày tàn của thế giới rồi, vậy chúng ta còn học làm gì, chuẩn bị thi Đại học gì chứ?"
Một lát sau, ở góc khác của lớp học có người đáp lời: "Người Maya và người Mỹ đều nói như vậy, còn là giả được sao? Mau chóng học xong, cầm tiền đi học lái xe, học lái máy bay, tốt hơn nhiều so với việc ngồi đây ôn tập."
Lại có người mói tiếp: "Nếu đã là ngày tận thế rồi, đến ngày 21 tháng 12 thì chần chừ gì mà không tỏ tình, bất luận đối phương đồng ý hay là từ chối, kết quả chẳng phải đều cùng nhau chết sao, lãng mạn biết bao nhiêu, oanh liệt biết nhường nào."
Trong lớp bắt đầu loạn lên.
Hàn Thạc bất thình lình đáp một câu: "Vậy ngộ nhỡ không chết được thì sao? Mất mặt lắm đấy."
Mọi người bật cười.

Lộ Hủ phát hiện, mặc dù phải chịu đựng áp lực rất lớn, nhưng mọi người vẫn có chút tinh thần A Q*.
*Tinh thần A Q: Thoải mái, tự biết an ủi bản thân.
Trong lúc mọi người đang cậu một câu tôi một câu, Lộ Hủ cũng cười theo.

Cô lơ đãng quay đầu lại, nhìn thấy Khúc Tu Ninh.
Không biết anh đã bước vào từ khi nào.
Một tháng gần đây quả thật là rất ít gặp anh, số lần nhìn thấy nhau rồi chào hỏi cũng đều có hạn, càng đừng nói đến việc nói chuyện với nhau.
Nghe nói anh vừa phải giành thời gian chuẩn bị cho cuộc thi, còn phải nộp hồ sơ đăng ký trường học bên nước ngoài.

Cho dù dùng phép phân thân chi thuật dưới tình huống như vậy, nhưng lần thi tháng vừa rồi anh vẫn giành về được vị trí thứ nhất toàn khối như trước.
Vòng chung kết của cuộc thi vừa kết thúc hai hôm trước, cuối cùng anh đã xuất hiện rồi.
Khúc Tu Ninh dựa vào cửa sau của phòng học, hai tay khoanh trước ngực, động tác thoải mái tản mạn, yên lặng nhìn lên màn hình lớn, đáy mắt lộ ra vẻ mệt mỏi.
Trong môi trường chỉ có bóng tối, mọi người đều đang tụm năm tụm bảy ngồi đó, ánh mắt của Lộ Hủ sẽ không bị người khác để ý tới.
Tâm hồn Lộ Hủ treo ngược cành cây, chốc chốc lại ngoảnh đầu nhìn Khúc Tu Ninh một cái, gia đình người Mỹ trong phim đã sống sót sau tai nạn như thế nào, cô hoàn toàn không xem vào đầu.
Bộ phim kết thúc, mọi người vẫn đắm chìm trong đó, có người hưng khởi, chạy lên bục giảng mở bài "Ngày tận thế" của Châu Kiệt Luân, tất cả mọi người đều ăn ý cùng nhau khẽ ngâm nga.
Khi Lộ Hủ quay đầu lại lần nữa, đúng lúc ấy Khúc Tu Ninh cũng mắt đối mắt với cô, nhưng anh rất nhanh đã rời ánh mắt ra chỗ khác.
Bầu trời xám xịt kia, liệu có thể nào, khiến tôi quên đi em là ai.
Đêm càng tối, mộng trái ngang, khó hiểu được khó hồi tưởng.
Trước tiết tự học buổi tối, hầu hết học sinh của lớp sáu đều đã trở về lớp học của mình, kể cả Khúc Tu Ninh.
Chỉ có Trương Vãn Ức vẫn nhoài người trên chỗ ngồi của Lộ Hủ, lặp đi lặp lại động tác bấm chiếc bút chì kim trong tay.

Lộ Hủ đẩy đẩy cô ấy: "Tỉnh dậy đi, xuống căng tin ăn cơm thôi."
Trương Vãn Ức dán mặt lên bàn, dẩu môi lên: "Nuốt không trôi."
Kì thi nghệ thuật đầu vào chuẩn bị tới rồi.

Trương Vãn Ức phải xin nghỉ hơn một tuần, đến các trường Đại học để tham gia thi.

Có trường trong thành phố, cũng có trường ngoại tỉnh.
Khoảng thời gian này thành quả luyện tập bồi dưỡng của cô ấy như thế nào, sắp có kết quả cuối cùng rồi.
"Đợt thi cuối cùng của mình vừa hay đúng ngày 21 tháng 12, liệu đây có phải là báo trước rằng lần này mình sẽ thi trượt không?"
Hàng ngàn hàng vạn học sinh tham gia kỳ thi nghệ thuật, mọi người vì muốn đỗ vào một trường Đại học tốt mà đều lấy hết bản lĩnh của mình ra thể hiện, đối mặt với tình hình gay gắt của kỳ thi nghệ thuật, Trương Vãn Ức cũng không có cách nào lạc quan lên được.
Hàn Thạc dùng hết toàn bộ kiến thức đã dự trữ tích luỹ suốt mười bảy năm cuộc đời của mình để chuẩn bị động viên Trương Vãn Ức.
Cái gì mà nhìn khí chất của cậu thôi cũng đủ để đánh bại chín mươi phần trăm số thí sinh, gì mà cậu đã học bốn tháng rồi, rất nhiều người mới chỉ bồi dưỡng có nửa tháng đã dám đi thi rồi, gì mà cậu mà không đi thi thì không có người nào có thể đỗ hết...!Vì để dỗ dành Tiểu Vãn Ức của Hàn Thạc, cậu ta đúng là lời gì cũng nguyện ý nói.
Chẳng mấy chốc, Hàn Thạc miệng đắng lưỡi khô, Trương Vãn Ức cũng không lo nghĩ nhiều nữa.

Cô ấy chính là như vậy, dễ dỗ dành, cảm xúc đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Trương Vãn Ức kéo ống tay áo của Lộ Hủ nói: "Lộ Hủ, ngày mình thi xong, buổi tối cậu sang nhà mình đi, ngủ ở phòng của mình.

Nếu như thi tốt, thì có thể cùng nhau chia sẻ tin tốt, nếu như thi không tốt, cậu còn có thể an ủi mình."
Hàn Thạc mặt dày ghét sát tới: "Mình có thể đi cùng không?"
Vẻ mặt Trương Vãn Ức méo mó vặn vẹo, như thể bị đậu phụ thối hun vậy.
***
Ngày 21 tháng 12, An Thành có tuyết rơi.
Tuyết bắt đầu chầm chậm rơi xuống từ chiều tối, học sinh ngồi trong lớp tham gia tiết tự học buổi tối, đến giờ giải lao mới phát hiện ra, lúc đó tuyết đã lớn hơn rồi.
Cho dù tuyết không hề rơi trên mặt đất, mọi người vẫn hưng phấn reo hò.

Dẫu sao đối với đám học sinh khối mười hai như họ mà nói, bất cứ chuyện gì ngoài việc học hành đều có thể khiến cho họ thư giãn thoải mái.

Huống hồ gì, đây là trận tuyết đầu tiên trong mùa đông năm nay.
Giờ giải lao tiết tự học buổi tối, trong lớp học gần như không có người, ai nấy đều chạy ra ngoài ngắm tuyết.

Lộ Hủ và Hàn Thạc cũng không ngoại lệ.
Hàn Thạc nhìn trời, mặc cho bông tuyết rơi lên mặt: "Thời tiết hôm nay đúng là thích hợp để tỏ tình."
Lộ Hủ cũng nghển cổ lên, thở dài một hơi: "Đã tới giờ này rồi mà ngày tận thế vẫn chưa đến, xem ra chúng ta phải gian nan sống tiếp rồi."
Hàn Thạc bất thình lình nghiêng đầu: "Cậu có đối tượng để tỏ tình không?"
Lộ Hủ sững người một chút.
Hàn Thạc nói tiếp: "Đùa cậu đấy, mình biết là cậu không thích ai mà."
"Vậy cậu thì sao? Cũng muốn tỏ tình à?"
"Bây giờ thứ Tiểu Vãn Ức cần không phải là tỏ tình, mà là bầu bạn." Hàn Thạc tiến gần lại, dùng vai đẩy đẩy Lộ Hủ, "Cũng không biết cô ấy thi thế nào rồi, mình không dám gọi cho cô ấy.

Chẳng phải hai người các cậu hẹn nhau là tối nay tới nhà cô ấy sao, cậu giúp mình thăm dò thử đi, rồi lập tức báo tin cho mình biết."
Kể từ sau trận giao hữu bóng rổ lần trước, Trương Vãn Ức đưa cho Hàn Thạc túi đá để chườm, cậu ta đã không thể nào che giấu được tình yêu của mình dành cho Trương Vãn Ức nữa.


Mặc dù trước đây cũng có thể nhận ra được Hàn Thạc thích Trương Vãn Ức, nhưng bây giờ cậu ta dám thừa nhận rồi.
Lộ Hủ đang định đồng ý, cậu ta lại bất ngờ lay lay cánh tay cô.
"Mau nhìn kìa mau nhìn kìa, có người tỏ tình với Khúc đại thần.

Đừng nhìn lộ liễu quá!" Khoé môi Hàn Thạc không động đậy, nhanh chóng nói với cô một tràng.
Lộ Hủ không phản ứng kịp, cho dù Hàn Thạc đã dùng cách "nói tiếng bụng*" để nhắc nhở cô đừng có nhìn một cách trắng trợn quá, nhưng đã không kịp rồi.
*Nói tiếng bụng: (tiếng Anh: ventriloquism hay ventriloquy) là một môn nghệ thuật sân khấu mà người nghệ sĩ cố gắng phát ngôn sao cho khuôn miệng càng ít cử động càng tốt, khiến cho khán giả có cảm giác như âm thanh của họ là do một người khác tạo ra.
Một cô gái nhét bức thư vào trong tay Khúc Tu Ninh, không chừa lại cho anh bất kỳ cơ hội từ chối nào, cô ấy quay người liền chạy.
Cơ thể Lộ Hủ cứng lại, muốn quay đi cũng không thể nào quay nổi.
Bên cạnh có mấy người hô lên đùa giỡn, tay Khúc Tu Ninh nắm lấy bức thư, vẻ mặt ngượng ngùng.
Tầm mắt của Lộ Hủ không kịp rời đi, vừa hay nhìn thẳng vào Khúc Tu Ninh.

Ánh mắt của anh sáng như lửa đốt, đôi môi khẽ mấp máy, dường như muốn nói gì đó.
Kết quả bị Hàn Thạc cướp lời.
Hàn Thạc cười hê hê: "Ai cũng nói Khúc đại thần rất được chào đón, hôm nay cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt."
Lộ Hủ đứng bên cạnh Hàn Thạc, chỉ có thể nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
***
Sau khi tan tiết tự học buổi tối, trên nền đất đã tích thành một lớp tuyết mỏng.
Lộ Hủ phải đến nhà của Trương Vãn Ức, cô đã báo với bố trước rồi, tới khi hết tiết, cô cũng không vội vàng đi về.
Lúc Lộ Hủ đeo cặp sách lên vai, trong phòng học đã không còn lấy một bóng người.

Cô đi ra khỏi toà nhà dạy học, đứng dưới đèn đường ngẩng đầu nhìn lên trời, cảnh tuyết rơi đúng thật là rất đẹp.
Bây giờ đã là hơn mười giờ rồi, vẫn còn hơn một tiếng nữa là ngày hôm nay sẽ trôi qua.
Ngày tận thế trong lời đồn cuối cùng không đến.
Nếu như lúc này Khúc Tu Ninh ở đây, có lẽ cô sẽ không nhịn được mà nói gì đó.
"Lộ Hủ." Có người gọi cô từ phía sau.
Lộ Hủ quay người lại, Trâu Minh Kỳ đang đứng ngay đằng sau cô.
Ngày tận thế không tới, người cô mong đợi cũng không tới.
Lộ Hủ hơi thất vọng, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại vẻ mặt của mình.
"Có chuyện gì không vậy?" Cô đã biết còn cố ý hỏi.
Cô có chút ghét sự giả nai của bản thân mình, nhưng cũng không biết ngoài câu này ra cô còn có thể nói những gì.
Trâu Minh Kỳ gãi gãi đầu, bàn tay căng thẳng nắm chặt lấy dây đeo balo: "Hình như lần nào cũng là ở cùng với mọi người, chúng ta còn chưa nói chuyện riêng với nhau bao giờ."
Lộ Hủ lịch sự gật đầu.
"Lộ Hủ, tôi thích cậu, thích cậu từ rất lâu rồi."
Trời đột nhiên nổi lên một cơn gió, bông tuyết bắt đầu bay loạn.
Lộ Hủ yên lặng nghe Trâu Minh Kỳ kể.
Chàng trai nói rằng thích cô, là vào tiết thể dục nào đó của năm lớp mười một, sau khi hết tiết cậu đang thu dọn dụng cụ thể dục, những bạn học khác sớm đã chạy mất tăm mất tích từ lâu, còn cô giúp những người khác nhặt chiếc vợt cầu lông bị bỏ quên ở sân thể dục mang về cho họ.

Kể từ khi ấy, cậu bèn chú ý đến cô, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng đề cập đến.
Nói xong Trâu Minh Kỳ cười, cậu cảm thấy khoảnh khắc đó rất bình thường, nhưng đủ khiến cho người ta động lòng.
Chuyện nhặt vợt cầu lông cô sớm đã quên rồi, có lẽ lúc đó chỉ là tiện tay nhặt lên thôi.
Xem ra ai cũng giống nhau.

Thích một người không cần phải vì một lí do lớn lao gì cả, khoảnh khắc động tâm chỉ trong một chớp mắt mà thôi.
Nhưng mỗi người lại không giống nhau, vậy nên mới có nhiều mối tình yêu mà không có được như thế.
"Hôm đó xem phim ở lớp cậu, có người nói hôm nay thích hợp để tỏ tình, tôi bỗng nhiên nghĩ, hay là nói rõ với cậu ngay hôm nay đi." Trâu Minh Kỳ ngập ngừng một chút, "Tôi biết chuyện này hơi đường đột, tôi cũng không phải nhất định muốn cậu phải trả lời, nhưng tôi luôn cảm thấy, nếu như bỏ lỡ hôm nay, có lẽ sau này không còn cơ hội nào để nói nữa."
Đúng vậy, ông trời tác thành.

Thời tiết ngày hôm nay lãng mạn biết bao, thích hợp để bày tỏ tâm ý của bản thân biết bao.
Nhưng Lộ Hủ chỉ có thể nói xin lỗi.
Trâu Minh Kỳ dường như đã đoán trước được kết quả, khi âm cuối của cô còn chưa ngắt cậu đã giành lời nói: "Cậu đừng nói xin lỗi, cậu không có lỗi gì cả."

Một lát sau, viền mắt Trâu Minh Kỳ hơi đỏ lên, hỏi Lộ Hủ: "Cậu...!có phải cậu có người mình thích rồi đúng không?"
Lộ Hủ trầm mặc, không nói gì.
Chàng trai không tiếp tục hỏi nữa, chỉ cười cười.
"Chúng ta sau này vẫn là bạn học tốt, đúng không?"
Lộ Hủ cật lực gật đầu: "Đương nhiên rồi."
"Sau này mà đụng mặt trong trong trường, có thể chào hỏi lẫn nhau không? Tôi vẫn luôn rất muốn làm như vậy, nhưng chúng ta còn chưa từng chính thức làm quen với nhau."
Lộ Hủ mỉm cười nói: "Rất vui được biết cậu, bạn học Trâu Minh Kỳ."
Nói ra điều vẫn đè nén ở trong lòng bấy lâu nay, Trâu Minh kỳ dường như trút được gánh nặng.
Cậu nói: "Tôi cũng rất vui được làm quen với cậu, bạn học Lộ Hủ."
Hai người họ sóng vai đi ra cổng trường, nhà Trâu Minh Kỳ đối diện trường học, hai người chia nhau ra đi về.
"Tạm biệt, Lộ Hủ."
"Hẹn gặp lại."
Trâu Minh Kỳ đứng nguyên tại chỗ, muốn nhìn Lộ Hủ rời đi trước.
Lộ Hủ đi được vài bước, cảm thấy nên nói gì đó với Trâu Minh Kỳ.

Cô quay người lại nói với Trâu Minh Kỳ: "Chúc cậu sau này mọi thứ đều thuận lợi, gặp được người cậu thích cũng thích cậu."
Trâu Minh Kỳ vẫy tay với cô: "Mượn lời cát của cậu*."
*Mượn lời cát: Có nghĩa giống như là xin vía tốt từ câu chúc của ai đó.
Trâu Minh Kỳ thực sự rất tốt.

Chỉ đáng tiếc, cậu ấy không phải Khúc Tu Ninh.
Lộ Hủ ngồi lên chiếc xe bus đến nhà Trương Vãn Ức.

Cửa sổ của chiếc xe bus trong đêm tuyết phủ một lớp sương mỏng, từ trong xe nhìn ra ngoài, cảnh đêm của thành phố thật mông lung mờ ảo, khắp nơi tràn ngập không khí vui mừng.

Những cửa hàng trên phố đang phát những bài hát về lễ Giáng Sinh và năm mới, nhưng nước mắt của Lộ Hủ không nén được mà tuôn rơi.
Cô không biết bản thân mình khóc vì điều gì.
Có lẽ là bởi vì mình đã làm tổn thương trái tim của một người thích cô, có lẽ là bởi vì Khúc Tu Ninh không xuất hiện, có lẽ là bởi vì những người khác đều dũng cảm hơn cô.
Thì ra mùa náo nhiệt nhất, là mùa bi thương nhất.
***
Sau khi Lộ Hủ rời khỏi, Trâu Minh Kỳ đứng đó rất lâu.

Trong bóng tối cách đó không xa, có một người cũng đứng rất lâu.
Đã đoán được trước kết quả, nhưng tim Trâu Minh Kỳ vẫn không tránh khỏi cảm thấy trống trải.
Cậu đá chỗ tuyết dưới chân một cái, để lại trên nền tuyết một vệt cọ xát dài.
Lúc này, không biết Khúc Tu Ninh từ đâu xuất hiện, điềm nhiên như không đi tới bên cạnh Trâu Minh Kỳ.
Trâu Minh Kỳ cảnh giác, lập tức thu lại cảm xúc: "Cậu cậu cậu cậu chui từ đâu ra thế?"
Ngữ khí Khúc Tu Ninh biếng nhác: "Cậu căng thẳng cái gì, làm chuyện xấu rồi à?"
"Sao cậu còn chưa về?"
Khúc Tu Ninh: "Ừ, ở lại làm bài tập về nhà một lúc, để về nhà trực tiếp ngủ luôn."
Trâu Minh Kỳ vô thức quay đầu nhìn toà nhà dạy học, sớm đã tối om rồi.
Cậu hỏi ngược lại: "Không đúng, tôi nhớ cậu rời đi từ lâu rồi mà."
"Cậu nhớ nhầm rồi." Khúc Tu Ninh gãi gãi mũi, "Cậu ở đây làm gì?"
"...Ngắm tuyết."
"Đa cảm phết nhỉ." Khúc Tu Ninh vỗ vai Trâu Minh Kỳ, "Cậu ngắm tiếp đi, tôi đi trước đây."
"Này." Trâu Minh Kỳ gọi Khúc Tu Ninh lại, "Vừa nãy cậu có nhìn thấy chuyện gì không đấy?"
Vẻ mặt Khúc Tu Ninh vô tội: "Làm gì có."
"Ồ, vậy không có gì."
Khúc Tu Ninh ra dấu tay OK, bước chân nhẽ bẫng, sải bước rời đi..


Bình luận

Truyện đang đọc