Địa chỉ? Đang đón Tết, chắc là bận quá rồi quên mất, nên không viết số nhà cụ thể thôi.
Lộ Hủ không nghĩ nhiều, cô mặc áo khoác ngoài vào, xuống lầu lấy bánh kem lên.
Mất không đến hai ba phút, Lộ Hủ đã lên đến trên nhà, dì Triệu đã bưng mì trường thọ ra.
Dì Triệu rất có lòng, trong bát mì có hai quả trứng ốp la, bà còn dùng cà rốt khắc thành số 18 để trang trí.
Trên bàn ăn bày đủ các món được chuẩn bị từ trước, toàn bộ đều là những món Lộ Hủ thích ăn, thịnh soạn chẳng kém gì so với bữa tất niên tối hôm trước.
Quan niệm của người lớn vẫn dừng lại ở câu "Mùng một đầu năm thương gia đóng cửa không buôn bán", họ vẫn tuân theo thói quen nhiều năm, chỉ chú ý tới việc bày biện bàn ăn cho thật phong phú thịnh soạn, nhưng không nghĩ tới việc đi mua một chiếc bánh sinh nhật, càng không biết bánh kem còn có thể giao hàng.
"Mười tám tuổi rồi, thành cô gái lớn, trưởng thành rồi." Bố cô vui vẻ nói.
"Sinh nhật vui vẻ, Lộ Hủ." Dì Triệu xoa tay, hơi ngại ngùng, sau đó lại quay sang Lộ Hiểu Minh, "Chúng ta chỉ chăm chăm nấu mì trường thọ, cũng không nhớ ra là phải mua cho con bé cái bánh sinh nhật."
Nhưng Lộ Hủ không để trong lòng, cô đung đưa chiếc bánh ngọt trong tay: "Chẳng phải đã có đây rồi sao."
Ngày sinh nhậy không thể thiếu tiết mục cầu nguyện được.
Sau khi ăn cơm xong, cả gia đình ngồi quanh chiếc bánh kem, châm nến, Lộ Hủ nhắm mắt lại, hai tay chắp vào nhau đặt dưới cằm.
Khoảnh khắc cô nhắm mắt lại, trong đầu cô lại xuất hiện dòng tin nhắn gửi đồng loạt kia.
Sau đó cô liền làm một chuyện rất ngốc nghếch.
Cô không ước điều gì liên quan đến việc thi Đại học, cũng không ước bất cứ điều gì liên quan đến tương lai và hành trình phía trước.
Cô hy vọng...!Dòng tin nhắn gửi đồng loạt kia của Khúc Tu Ninh cũng giống với của cô, không phải là gửi đồng loạt, mà chỉ là đặc biệt gửi riêng cho một người.
Ngày sinh nhật mười tám tuổi quan trọng như thế, vậy mà cô lại cầu nguyện một điều đơn sơ đến thế, không quá đáng chứ?
Nếu như thế không đủ để làm các vị thần cảm động, vậy thì còn điều gì mới có thể làm họ cảm động đây?
Lộ Hủ mở mắt ra, khuôn mặt bị phóng đại của Triệu Tư Nhiên lù lù trước mặt, cách cô một khoảng chỉ bằng đầu ngón tay.
Lộ Hủ giật mình rụt người về phía sau.
Triệu Tư Nhiên nghiêng đầu hỏi: "Chị ơi, chị ước gì vậy?"
Lộ Hủ chột dạ, sợ bị thằng nhóc ranh ma này nhìn thấu.
Dì Triệu kịp thời kéo cậu bé ra: "Điều ước sinh nhật không được nói ra, nói ra rồi thì sẽ không linh nghiệm nữa."
Hy vọng là vậy.
Lộ Hủ một hơi thổ tắt nến trên bánh sinh nhật.
***
Ngày thứ năm của tuổi mười tám, Lộ Hủ nghênh đón học kỳ cuối cùng của thời cấp ba.
Trong trường rất vắng vẻ, cổng trường treo bốn chiếc đèn lồng, trên mỗi chiếc đèn lồng đều được in một chữ, cùng nhau ghép lại thành câu "Đón mừng năm mới".
Trên cành cây vẫn còn đọng tuyết, bảo vệ mặc một chiếc áo bành tô đang ngủ gà ngủ gật trong phòng trực ban.
Mọi thứ xung quanh như thể đều đang nhắc nhở mọi người rằng, còn chưa hết Tết.
Kỳ học mới của học sinh khối mười hai, không có sách giáo khoa mới, không có lễ khai giảng, càng không có cảm giác nghi thức gì cả.
Khi Lộ Hủ đến lớp học, đã có rất nhiều người bắt đầu tự giác ngồi truy bài rồi.
Phòng học không thay đổi gì so với trước khi nghỉ Tết, vẫn bừa bộn lung tung như vậy.
Khắp nơi đều có đủ các loại tài liệu ôn tập được xếp chồng lên nhau, trước khi nghỉ lễ bảng không được lau sạch, bây giờ lại bị viết thông báo và thời khoá biểu mới chồng lên, học sinh phải trực nhật lười biếng xách thùng rác ra ngoài đổ.
Hình như thực sự chỉ là nghỉ cuối tuần.
Nhà trường mở một cuộc họp buổi sáng cho học sinh khối mười hai, thậm chí không cần học sinh phải xuống dưới sân thể dục tập trung, các lớp ngồi tại phòng học nghe phát thanh là được.
Chủ nhiệm giáo vụ, tổ trưởng khối lần lượt phát biểu, nói mấy lời cổ vũ cố lên.
Gặp khó lòng không hoảng, gặp dễ càng phải cẩn thận.
Rồi sẽ đi tới được đỉnh cao chót vót, ngắm nhìn mới thấy núi non xung quanh đều nhỏ bé.
Những câu người già thường hay nói này, bây giờ nhìn lại, quả đúng là kim ngọc lương ngôn*.
*Kim ngọc lương ngôn: lời vàng ý ngọc.
Sau khi cuộc họp buổi sáng kết thúc, Trương Vãn Ức chạy sang lớp năm tìm Lộ Hủ, thuận tiện đưa cho cô một chiếc hộp: "Này, quà sinh nhật muộn, mình và Hàn Thạc cùng mua đấy."
"Sao còn tặng cả quà nữa?" Lộ Hủ không hiểu.
"Mình đã tặng quà cho cậu đâu, có phải cậu học đến mức ngốc rồi không?" Trương Vãn Ức dùng tay đo thử nhiệt độ trên trán của Lộ Hủ, "Tết mình về nhà bà nội, không làm cách nào tìm được tiệm bánh sinh nhật, bây giờ bù lại cho cậu, coi như là chuộc lỗi."
Nhưng rõ ràng cô nhận được bánh kem rồi mà.
Lộ Hủ nghi hoặc hỏi: "Bánh sinh nhật không phải do cậu tặng sao?"
"Mình lúc đó đang ở quê thì đặt bánh sinh nhật cho cậu kiểu gì."
Tia khả năng loé lên trong đầu Lộ Hủ, nhưng lại bị cô lập tức dập tắt đi.
Nghĩ cái gì thế không biết.
Khúc Tu Ninh không biết sinh nhật của cô, cũng không biết địa chỉ của nhà cô.
Cho dù anh có biết, thì cũng dựa vào cái gì mà mua bánh sinh nhật cho cô?
Nghe Lộ Hủ nói xong, Trương Vãn Ức lấy tay xoa cằm: "Trong hộp bánh kem không có thiệp hay gì khác à?"
Lộ Hủ lắc đầu.
Trương Vãn Ức phân tích thay cô: "Mình cảm thấy, không chừng là mẹ kế của cậu tặng đấy."
Lộ Hủ đỡ trán, thà không phân tích còn hơn.
"Bà ấy tặng bánh sinh nhật, vì sao không trực tiếp nói với mình, đây cũng có phải chuyện gì đáng xấu hổ đâu."
"Thì muốn nịnh nọt cậu chứ sao, làm cho cậu cảm động, cái này thì có gì khó hiểu đâu.
Hoặc là..." Trương Vãn Ức liếc thấy Trâu Minh Kỳ cách đó không xa, bèn chu miệng hất mặt về phía cậu, "Liệu có phải là cậu ấy không?"
Lộ Hủ kiên quyết nói không thể nào.
Cô không đem chuyện Trâu Minh Kỳ tỏ tình kể cho bất kỳ ai nghe, bao gồm cả Trương Vãn Ức.
Từ sau khi Trâu Minh Kỳ tỏ tình với cô trong đêm tuyết ấy, hai người họ chưa từng nói chuyện với nhau.
Mặc dù đã nói là vẫn có thể làm bạn, nhưng giữa Lộ Hủ và Trâu Minh Kỳ, chỉ cần có một người động lòng, thì làm sao có thể chỉ làm bạn bè được.
Nhưng Trương Vãn Ức đã tính trước mọi việc đối với suy luận của bản thân: "Có rất nhiều chuyện, cậu càng cảm thấy nó vô lí, ngược lại càng có khả năng."
"Cậu đừng nói linh tinh."
Phía sau có một cơn gió thoảng tới.
Xuất phát từ tính cảm ứng nào đó, Lộ Hủ quay đầu lại, Khúc Tu Ninh vừa hay lướt qua đằng sau cô.
Khúc Tu Ninh khoác cặp sách sải bước lớn, phong trần bụi bặm, giống như là vừa mới gấp gáp chạy tới trường.
Anh không mặc đồng phục, bên trong là một chiếc áo ở mi nam dáng suông màu nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo phao ngắn màu xám, tôn lên đôi chân dài thẳng tắp, cực kỳ bắt mắt giữa đám đông.
Trương Vãn Ức đưa mắt nhìn Khúc Tu Ninh một lượt từ trên xuống dưới để đánh giá, chỉ vào quần áo của anh: "Khúc đại thần, cậu mặc cái gì thế này?"
Khúc Tu Ninh dừng lại trước mặt hai cô nàng, giọng điệu mang chút giễu cợt: "Tôi tưởng rằng mai mới bắt đầu học, đồng phục giặt rồi còn chưa kịp khô."
Lộ Hủ ngây người chăm chú nhìn anh, người này nhìn vẻ bề ngoài thì là một nam thần, sao lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ vậy, trước kia thì nhớ nhầm thời gian thi tiếng Anh, bây giờ lại nhớ nhầm ngày khai giảng.
Ngộ nhỡ thi Đại học cũng nhớ nhầm thời gian...
Ngừng ngay ngừng ngay, có vẻ cô lo hơi nhiều rồi.
"Hai người các cậu đang nói chuyện gì thế?" Khúc Tu Ninh hỏi.
Trương Vãn Ức cười hì hì đáp: "Đang phá án."
"Phá án?"
Trương Vãn Ức hắng giọng.
"Vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của bạn học Lộ Hủ, có người tặng cho cậu ấy một chiếc bánh sinh nhật, nhưng không để lại tên." Trương Vãn Ức đặt một cánh tay lên vai Lộ Hủ, "Chúng tôi đang đoán xem là ai đã làm ra chuyện tốt này."
Lộ Hủ chăm chú nhìn Khúc Tu Ninh, trong lòng đột nhiên bùng lên một ngọn lửa hy vọng.
Cô bắt đầu nhớ lại phần tổng kết trong bộ phim "Lie to me" của Mỹ, khi con người nói dối thì theo bản năng sẽ có những biểu cảm và động tác nào.
Sẽ là anh sao? Sẽ là anh sao?
Lộ Hủ hận không thể nhoài người tới trước mặt Khúc Tu Ninh để quan sát biểu cảm vi mô* của anh.
*Biểu cảm vi mô: Microexpressions hay biểu cảm vi mô là một dạng biểu hiện ngắn gọn và tinh tế trên khuôn mặt.
Nó thường kéo dài từ 1/25 - 1/5 của một giây.
Và nó tiết lộ cảm xúc mà người đó đang cố gắng để che giấu.
Sự rò rỉ cảm xúc không tự chủ này có thể làm lộ ra những biểu hiện cảm xúc thực sự trên khuôn mặt của con người.
Nhưng cái người này căn bản chẳng có biểu cảm gì cả.
Anh cúi đầu chỉnh lại chiếc cúc ở cổ tay áo, dáng vẻ chuyện này chẳng liên quan gì tới mình: "Còn có cả chuyện này à?"
Ngọn lửa nhỏ trong lòng Lộ Hủ vụt tắt.
Xem ra người đó không phải anh.
Anh vân đạm phong khinh, bình thản quay qua nhìn Lộ Hủ, nói một câu: "Chúc cậu sinh nhật muộn vui vẻ."
Mặt Lộ Hủ phút chốc đỏ bừng lên.
Khúc Tu Ninh tiếp tục hỏi: "Vậy các cậu phá được án chưa?"
Trương Vãn Ức lắc đầu, không có tinh thần: "Đoán thử mấy người rồi, Lộ Hủ đều nói là không có khả năng, tôi đoán không ra nữa rồi."
Khúc Tu Ninh gãi cằm: "Chắc có thể, là người thích cậu ấy tặng."
Trương Vãn Ức buột miệng thốt ra: "Đúng rồi, tôi đã bảo là Trâu Minh Kỳ mà!"
Ngọn lửa nhỏ của Lộ Hủ bị một chậu nước ép phải lụi tàn.
Lộ Hủ nhanh chóng bịt miệng Trương Vãn Ức lại.
Lúc đó, Khúc Tu Ninh dường như không có ý định tiếp tục nói chuyện nữa: "Tôi về lớp học trước đây."
Trâu Minh Kỳ nghe thấy có người nhắc đến tên mình, đi tới khoác tay qua vai Khúc Tu Ninh: "Lâu rồi không gặp, tôi nhớ cậu vô cùng."
Khúc Tu Ninh mặt không cảm xúc, đáp lại Trâu Minh Kỳ: "Tởm lợm."
"Thằng nhóc này nghỉ Tết rốt cuộc bận chuyện gì thế, sao lại chơi trò mất liên lạc vậy." Trâu Minh Kỳ nói với anh, "Tôi tốt xấu gì cũng gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho cậu, mà cậu tới cả..."
Trâu Minh Kỳ vẫn chưa nói xong, Khúc Tu Ninh đột nhiên dùng sức, một thân quần áo vừa vác vừa kéo cả người của Trâu Minh Kỳ vào trong phòng học của lớp sáu.
"Cậu làm trò gì thế!" Trâu Minh Kỳ chưa kịp phản ứng lại thì đã bị kéo đến quần áo xộc xệch, giọng nói mang theo chút tức giận, "Chẳng phải chỉ nói là cậu không trả lời tin nhắn thôi sao."
Khúc Tu Ninh thản nhiên như không: "Không có gì, chỉ muốn nói với cậu là, lúc Tết điện thoại chưa nạp tiền, không đọc được tin nhắn."
"Thế cậu làm thế này là đang lên cơn điên à?" Trâu Minh Kỳ chỉ vào quần áo của mình.
Khúc Tu Ninh giúp cậu chỉnh lại cổ áo, vỗ vai Trâu Minh Kỳ: "Bên ngoài lạnh, có gì thì vào trong lớp nói, không được à?"
Trâu Minh Kỳ không biết rốt cuộc anh bị làm sao, ném lại một câu "kỳ quặc" rồi quay người đi về chỗ ngồi của mình.
***
Vẫn còn đang trong tháng giêng, thịt gà thịt vịt rồi thịt lợn thịt cá nhà nào nhà nấy căn bản đều không ăn hết.
Buổi trưa, Lộ Hủ đem theo món cá hố mà dì Triệu làm, Trương Vãn Ức mang món thịt viên sốt bà nội làm, buổi trưa cùng chia nhau ăn ở dưới căng tin của trường.
Chỉ thấy ở cửa nhà ăn có một người bước vào.
Hàn Thạc đứng đó nhìn dáo dác xung quanh một lúc, sau đó đi về phía Lộ Hủ và Trương Vãn Ức.
Mông cậu ta còn chưa đặt xuống ghế, miệng đã nói với hai cô nàng: "Có thành tích của cuộc thi vật lí rồi!"
Đây là một tin tức hệ trọng có liên quan đến Khúc Tu Ninh.
Lộ Hủ lặng lẽ dừng đũa lại.
Trương Vãn Ức ngược lại bình thản hơn nhiều.
Dù sao thì cô ấy đến cả việc cuộc thi vật lí bắt đầu từ khi nào còn không cả biết, tin tức được giải càng không liên quan gì đến cô ấy.
"Thành tích của cuộc thi? Cậu tham gia à?" Trương Vãn Ức nhe răng trợn mắt cắn một miếng cá hố.
Hàn Thạc bị cô ấy hỏi đến mờ mịt, đáp lời: "Không phải."
"Cậu cũng có tham gia đâu, kích động làm cái gì, những người chấm điểm cuộc thi kia không đón Tết à?"
Hàn Thạc không để ý, tiếp tục phát thanh tin tức: "Khúc Tu Ninh và một học sinh nam khối mười một đạt được giải nhất, nếu không có vấn đề gì, trực tiếp tuyển thẳng vào P Đại.
Chu Cập được giải ba, đang ngồi khóc ở trong lớp kia kìa."
Trương Vãn Ức vẫn ung dung ăn cá hố.
Hàn Thạc sợ nhất là người nghe không thèm phản ứng khi cậu ta mang tới tin tức độc quyền.
Hàn Thạc đập bàn: "Các cậu có biết điều này có nghĩa là gì không?"
Hai cô gái không lên tiếng, đợi cho cậu ta tự hỏi tự đáp.
"Có nghĩa là cậu ta không cần thi Đại học nữa, hơn nữa đơn đăng ký du học của cậu ta hình như cũng xong xuôi rồi, dù sao thì những ngày tháng tiếp theo, cậu ta có đi học hay không cũng chẳng sao cả."
Lộ Hủ ngây người, miệng cũng cứng nhắc lại: "Có đi học hay không cũng chẳng sao cả? Chính, chính, chính là có thể trực tiếp về nhà rồi?"
"Đúng vậy, đã được tuyển thẳng rồi, có ngu mới đến trường chịu khổ tiếp." Hàn Thạc hở dài một hơi, "Ngưỡng mộ cậu ta thật đấy."
Nhưng Lộ Hủ lại có chút thất thần.
Tiếp đó bèn cảm thấy cuộc đời quả giống một trò đùa.
Buổi sáng cô còn lo lắng liệu rằng Khúc Tu Ninh có quên thời gian thi Đại học không, buổi trưa người ta đã không cần tham gia thi Đại học nữa rồi.
***
Chẳng mấy chốc, tin Khúc Tu Ninh giành giải nhất cuộc thi vật lí đã được truyền khắp khối mười hai.
Trước khi giáo viên của tất cả các môn bắt đầu giảng bài, đều sẽ nhắc tới chuyện này.
Giành được một suất tuyển thẳng sớm vào P Đại cho Nhất Trung An Thành, đương nhiên đáng được phô trương.
Mọi người đều nói, thần đúng là thần, trăm trận trăm thắng.
"Trận thua" duy nhất của anh, là lần xếp hạng bốn trên toàn khối của kỳ thi tháng trước đây.
Trước khi tan học, Lộ Hủ đến văn phòng giúp giáo viên bê bài tập về nhà, vừa lúc ấy ngẩng mặt đụng phải Khúc Tu Ninh.
Sự ngượng ngùng buổi sáng vẫn còn, Lộ Hủ không biết nên nói gì, nghẹn một lúc lâu, cuối cùng thốt ra một câu: "Chúc mừng cậu nhé."
"Cảm ơn." Chàng thiếu niên cười lịch sự, "Cậu đã nghe nói rồi à."
"Ừ, cậu giành giải nhất lại được tuyển thẳng, cả trường chắc cũng biết hết rồi." Lộ Hủ hơi ngập ngừng, "Có phải sau này cậu có thể không cần đến trường nữa không?"
Đã biết còn cố hỏi.
Chẳng qua cô cũng chỉ là muốn nghe chính miệng anh nói ra.
Khúc Tu Ninh gật đầu: "Ừ, nhưng có điều tôi vẫn phải đợi một thời gian nữa mới rời trường."
Tương lai của anh đã sáng rõ, là một nơi xa vời vợi Lộ Hủ khó mà chạm tới được.
Đứng trước tương lai của anh, những tâm tình nhỏ của thiếu nữ hoài xuân như Lộ Hủ trở nên nhỏ bé biết bao.
Khoảnh khắc này, cô bỗng dưng rất muốn khóc.
Loa phát thanh của trường học phát bài "Tạm biệt" thật không đúng lúc: [Liệu có phải tuổi mười tám của tôi, đã được định sẵn sẽ vì yêu mà rơi lệ?]
Lộ Hủ: "..."
Rốt cuộc là tên khốn nào đang phụ trách việc ở phòng phát thanh của trường vậy?.