TRỜI NAM ĐẤT BẮC, KHÔNG GẶP LẠI

Tái sinh trở lại, tôi chủ động cắt đứt tất cả liên hệ với Lục Chinh.

Anh ta thi vào Học viện Quốc phòng Hồ Nam, tôi liền đổi nguyện vọng sang Đại học Cảnh sát Bắc Kinh.  

Chỉ để mỗi người một nơi, trời Nam đất Bắc không gặp lại.  

Anh ta về quê ăn Tết tìm tôi, tôi liền lái xe đi du lịch ngay trong đêm.  

Điện thoại không nghe, tin nhắn không trả lời.  

Khi anh ta vừa chuyển công tác đến thành phố tôi làm việc, tôi lập tức xin chuyển chỗ khác.  

Thậm chí không gặp mặt anh ta lấy một lần.  

Đời trước, tôi yêu anh ta ba mươi năm, cũng bị anh ta lạnh nhạt ba mươi năm.  

Bốn mươi mấy tuổi, tôi mắc bệnh ung thư.  

Trong những giây phút cuối cùng của đời mình, Lục Chinh đang bận rộn chuẩn bị nhà mới để cưới Hứa San San, hai đứa con trai mà tôi vất vả nuôi nấng lại lo toan hết mình cho đám cưới của họ.  

Còn tôi, cô độc nằm trên giường bệnh chờ chết.  

Một cuộc đời thất bại như vậy, tôi không muốn trải qua thêm lần nào nữa.  

01

Sau khi nộp lại nguyện vọng thi đại học, cả người tôi như được giải thoát.  

Cuối cùng cũng không cần dây dưa với Lục Chinh nữa.  

Không ai biết, tôi đã tái sinh.  

Hạt chót nộp nguyện vọng sẽ kết thúc vào trưa mai lúc 12 giờ.  

Tôi lo mạng bị nghẽn không đăng nhập được, nên mới lao ra ngoài trong đêm để chỉnh sửa nguyện vọng.  

Đời trước, tôi theo đuổi Lục Chinh cả đời, cũng oán trách anh ta cả đời.  

Cuối cùng, chỉ nhận lại sự cay đắng mà c.h.ế.t trong hận thù.  

Đời này, tôi không muốn có bất kỳ quan hệ nào với anh ta nữa.  

Tôi muốn mỗi người một nơi, trời Nam đất Bắc mãi không gặp lại.  

Ngày 13 tháng 7 là sinh nhật 18 tuổi của tôi.  

Hôm đó, tôi sẽ công khai nói với anh ta: "Tôi không đính hôn với anh nữa. Anh tự do rồi."  

Còn 15 ngày nữa.  

02

Vừa ra khỏi quán net, tôi nhận được tin nhắn của Lục Chinh:  

【Anh đang đi chơi với bạn, có thể sẽ về muộn, giúp anh che giấu một chút. Cảm ơn.】

Tôi sẵn tay trả lời một chữ:【Ừm.】

Tôi và Lục Chinh là thanh mai trúc mã.  

Cha anh ta và cha tôi là đồng đội cũ, mẹ anh ta và mẹ tôi là bạn thân kiêm đồng nghiệp.  

Tôi đã ở nhà anh ba năm, luôn miệng gọi mẹ anh ta là "mẹ Lý".  

Mẹ anh ta đối xử với tôi còn tốt hơn cả con ruột của bà.  

Tôi thầm yêu anh ta, nhưng anh ta lại thích Hứa San San.  

Tôi vốn định chôn chặt tình cảm này trong lòng, ngoan ngoãn làm em gái anh ta cả đời.  

Nhưng vào ngày kết thúc kỳ thi đại học, Lục Chinh dẫn tôi đến quán bar, trong lúc say xỉn vào nhà vệ sinh, tôi đã bị hai gã đàn ông quấy rối.  

Nếu không phải Lục Chinh tìm tôi khi thấy tôi đi lâu mà không quay lại, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra.  

Tôi coi việc bị quấy rối là sự sỉ nhục lớn nhất đời mình, suýt chút nữa đã tự sát.  

Mẹ Lý cảm thấy đó là lỗi của Lục Chinh vì không bảo vệ được tôi, nên ép anh ta hứa đính hôn với tôi.  

Vì cảm giác tội lỗi, Lục Chinh đồng ý, nói rằng sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển sẽ tổ chức tiệc đính hôn.  

Hứa San San không chấp nhận được việc Lục Chinh phải đính hôn, làm ầm ĩ hết cả lên.  

Lục Chinh tìm mọi lý do để an ủi cô ta.  

Đời trước, Lục Chinh thực sự yêu Hứa San San đến điên cuồng.  

Vì cô ta, anh ta sẵn sàng từ bỏ mọi thứ.  

Kể cả nguyên tắc, tương lai và lương tâm của mình...  

Tôi càng níu kéo, mất mát càng nhiều.  

Mất càng nhiều, tôi càng không cam lòng.  

Tôi dùng mọi cách để đối đầu với họ, muốn họ đau khổ như tôi.  

Nhưng cuối cùng, mẹ Lý – người từng coi tôi như con gái, lại không nhìn mặt tôi nữa.  

Hai đứa con mà tôi vất vả nuôi lớn cũng căm ghét tôi.  

Tôi tận tai nghe chúng nói: "Mẹ sống khổ sở như vậy, chi bằng c.h.ế.t sớm đi. Cũng coi như hoàn thành cho cha và dì Hứa. Đã ba mươi năm rồi, họ thực sự rất đáng thương."

Đời này, tôi sẽ không làm kẻ phá hoại tình yêu của họ nữa, cũng không cần hai đứa con bất hiếu đó.  

Tôi thành toàn cho họ, cũng là giải thoát cho bản thân mình.  

Sửa nguyện vọng sớm là bước đầu tiên để tôi rời xa Lục Chinh.  

Cũng là bước đầu tiên tôi sống vì chính mình.  

03

Đời trước, vì muốn ở bên Lục Chinh, tôi từ bỏ Đại học Cảnh sát mà tôi yêu thích, theo anh ta vào Học viện Quốc phòng mà anh ta hằng mong ước.  

Quản lý quân sự hóa nghiêm ngặt hơn quản lý cảnh sát rất nhiều.  

Thời gian và cường độ huấn luyện dài khiến tôi kiệt quệ cả thể chất lẫn tinh thần.  

Điều khiến tôi đau khổ hơn là Lục Chinh và Hứa San San cứ lén lút liếc mắt đưa tình ngay trước mặt tôi.  

Tôi ghen ghét đến phát điên, nhưng không dám chỉ trích họ.  

Vì tôi mới là người thứ ba.  

Sau đó, Hứa San San bất ngờ bị đuổi học.  

Lục Chinh nghĩ là tôi làm, nên từ đó không bao giờ cho tôi sắc mặt tốt.  

Sau khi tốt nghiệp, Lục Chinh mãi không muốn thực hiện lời hứa kết hôn với tôi.  

Chỉ đến khi nhận được thiệp cưới của Hứa San San.  

Để cắt đứt hy vọng của Lục Chinh, Hứa San San vội vàng lấy một thiếu gia giàu có nhưng vô dụng.  

Bình luận

Truyện đang đọc