TRỜI NAM ĐẤT BẮC, KHÔNG GẶP LẠI

Ba câu của anh ta không rời khỏi ba chữ Hứa San San, mà còn nói mình không thích cô ta?

Anh ta đang lừa tôi hay lừa chính mình?

"Không phải con gái nào cũng thích đồ ăn vặt. Là Hứa San San thích. Anh nhớ rõ mọi sở thích của cô ta, nhưng lại quên tôi thích hạt dưa vị nguyên bản."

Lục Chinh đột nhiên che mặt, cúi đầu áy náy, nghẹn ngào xin lỗi: "Xin lỗi em."

Tôi nhẹ nhàng mỉm cười, kéo hành lý bước về phía cửa soát vé.

Thậm chí tôi không nói với Lục Chinh một lời tạm biệt.

Bởi tôi không muốn gặp lại anh ta nữa.

17

Tôi chọn đi tàu hỏa chậm, khoang nằm, để tiện ngắm cảnh dọc đường.

Cô gái ngồi đối diện thấy tôi cầm cuốn luật dân sự, liền hỏi tôi có phải là tân sinh viên không, học trường nào?

Hỏi ra mới biết, cô ấy tên là Ngụy Vi, cũng học Đại học Cảnh sát Nhân dân.

Thật trùng hợp.

Năm nay Đại học Cảnh sát Nhân dân chỉ tuyển hai nữ sinh ở tỉnh tôi.

Vậy mà tôi vừa lên tàu đã gặp được một người.

Tính cách của cô ấy khá tự nhiên, mới nói chuyện được ba phút đã kết nghĩa chị em, còn thêm bạn WeChat với tôi.

Chúng tôi cùng nhau nghiên cứu luật dân sự, cùng nói về lý tưởng và tương lai và chia sẻ đồ ăn vặt.

Càng nói chuyện càng hợp, có cảm giác như gặp nhau quá muộn.

Cho đến khi xuống tàu, tôi mới nhìn điện thoại, thấy Lục Chinh gửi cho tôi một tin nhắn.

【Xin lỗi em. Hai năm qua anh đã bỏ qua em. Anh phải làm thế nào để bù đắp cho em?】

Không phải hai năm, là ba mươi năm.

Mà tôi, không cần sự bù đắp.

Tôi xóa tất cả phương thức liên lạc với Lục Chinh, còn đổi luôn số điện thoại.

__

Kỳ nghỉ đông, tôi về nhà, ghé thăm giáo viên chủ nhiệm của mình.

Vô tình nghe cô giáo nhắc đến việc Hứa San San bị đuổi học và đang học lại.

Tôi khá bất ngờ.

"Đang học bình thường sao lại bị đuổi ạ?"

Cô chủ nhiệm hơi khó xử.

"Nghe nói là vì ăn cắp đồ của bạn cùng phòng."

Tôi đoán không sai, cô ta không chịu nổi cám dỗ.

Kiếp trước cô ta chắc cũng vì lý do này mà bị đuổi học, đúng không?

Tại sao khi đó Lục Chinh lại hiểu lầm là do tôi làm?

Anh ta đã quen đổ mọi chuyện xấu xảy ra với Hứa San San lên đầu tôi sao?

Kiếp này, tôi không học ở Học viện Quốc phòng, lại sớm cắt đứt quan hệ với anh ta.

Nên anh ta mới không nghi ngờ tôi ư?

18

Một năm sau, khi cùng các đàn anh ra ngoài làm nhiệm vụ, tôi đã gặp lại Hứa San San tại một hộp đêm.  

Cô ta đang thân mật ôm ấp một thiếu gia nhà giàu, dáng vẻ gian xảo, mắt láo liên.  

Lúc này, tôi bỗng hiểu ra, có lẽ kiếp trước Hứa San San kết hôn vội vàng với gã thiếu gia ăn chơi đó không phải để Lục Chinh từ bỏ hy vọng.  

Cô ta đơn giản chỉ là yêu tiền, nên mới cưới vội mà thôi.  

Rõ ràng là cúi đầu vì tiền, nhưng lại muốn để lại trong lòng Lục Chinh một ấn tượng đẹp đẽ rằng cô ta đã hy sinh vì tình yêu, khiến Lục Chinh cả đời sống trong áy náy.  

Sau này cô ta rời bỏ gã thiếu gia đó, cũng chưa chắc là vì bị bạo hành gia đình.  

Chỉ bởi vì khi ấy, gia đình gã đã phá sản.  

Còn Lục Chinh thì không còn bị cha mẹ quản thúc nữa.  

Anh ta giàu có, quyền lực, có cả mạng lưới quan hệ rộng rãi.  

Quan hệ giữa tôi và anh ta lại chẳng tốt đẹp gì.  

Hứa San San nhìn thấy hy vọng nối lại tình cũ với Lục Chinh, nên mới mượn danh nghĩa bị bạo hành để tìm đến anh ta nhờ giúp đỡ.  

Lục Chinh vốn đã vương vấn cô ta, lại thêm món nợ tình cảm, cả hai nhanh chóng tái hợp.  

Dẫu vậy, vì là người đã kết hôn, Lục Chinh vẫn giữ nguyên tắc, không phát sinh quan hệ thực sự với Hứa San San.  

Nhưng Hứa San San lại không ngồi yên, chủ động gửi cho tôi những bức ảnh và video đầy mờ ám.  

Cô ta cố ý chọc tức tôi, khiến tôi phải làm lớn chuyện với Lục Chinh, nhắm vào cô ta.  

Tôi càng làm khó cô ta, Lục Chinh càng thấy áy náy và bảo vệ cô ta nhiều hơn.  

Chính nhờ những mánh khóe hèn hạ này, Hứa San San từng bước chia rẽ tôi và Lục Chinh, cuối cùng thành công leo lên vị trí chính thất.  

Kiếp trước, cả tôi và Lục Chinh đều là quân cờ trong tay cô ta.  

Tôi lại thua một kẻ tiểu nhân như cô ta, hơn nữa còn thua thảm đến không nỡ nhìn lại!  

Mối hận này không thể cứ thế mà bỏ qua.  

Gã thiếu gia kia cũng là mục tiêu bắt giữ của chúng tôi, chỉ cần kết quả xét nghiệm nước tiểu của Hứa San San dương tính, cô ta sẽ không thoát.  

Nhìn dáng vẻ mê đắm kia, tôi biết chắc cô ta không thể trong sạch.  

Dưới sự dẫn dắt đầy ác ý của tôi, Hứa San San bị khép ba tội danh: gây rối, chống cự người thi hành công vụ và tấn công cảnh sát.

Cuối cùng, cô ta bị kết án bốn năm tù.  

Trong thời gian bị tạm giam, Hứa San San nhiều lần tìm đến Lục Chinh cầu cứu.  

Nhưng Lục Chinh còn không ra được khỏi cổng trường, làm sao chạy đến Bắc Kinh để cứu cô ta được?  

19

Năm ba đại học, tôi gặp lại Lục Chinh trong buổi họp lớp vào dịp Tết Nguyên Đán.  

Anh ta mặc quân phục, cao lớn, tuấn tú, tràn đầy chính khí.  

Bình luận

Truyện đang đọc