TRỘM GIÓ CHẲNG TRỘM TRĂNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Số điện thoại Hạng Minh Chương để lại đã không còn người bắt máy.

Khu vực số điện thoại đăng ký nằm ở đường Nathan (*), khu vực đó hầu hết là biệt thự của các quan chức và thương gia, quý tộc giàu có, cho thấy rằng nhà họ Hạng có căn cứ nhất định ở Hương Cảng.

(*)đường Nathan: con đường chính ở Cửu Long, Hồng Kông, thẳng hàng theo hướng Nam - Bắc từ Tiêm Sa Chuỷ đến Thâm Thuỷ Phụ.

Nhưng Thẩm Nhược Trăn không dám ôm tâm tư gặp may, tra soát quy mô lớn diễn ra ở bến cảng Du Ma Địa cùng với thân phận nhạy cảm của chuyên gia, một khi bị bắt giữ nhất định có chạy đằng trời cũng khó thoát.

Vậy thì tình cảnh của Hạng Minh Chương càng không nỡ tưởng tượng.

Rất nhanh, tin tức về cuộc tra soát đã được đưa lên báo làm dấy lên một trận nghị luận kịch liệt, các tờ báo lớn đăng tin kêu gọi công khai danh sách những người bị bắt giữ và giải thích lý do bị bắt giữ.

Mây đen phủ tới, Lăng Tâm Các treo lên bảng hiệu "Tạm ngừng kinh doanh".

Trong phòng đọc sách ở tầng hai, Thẩm Nhược Trăn nghiêng người dựa trên ghế, khuỷu tay chống lên tay vịn, nắm chặt nắm đấm, nhẫn mã não trên ngón trỏ liên tục đè lên thái dương.

Ông chủ Tạ đi qua đi lại: "Bọn họ có bị bắt giữ hay không trước mắt vẫn chưa có tin tức xác thực."

Thẩm Nhược Trăn đã trăn trở nhờ người đi nghe ngóng, nói: "Bên phía Hương Cảng siết rất chặt, không lọt ra tí gió nào, nhất thời trong chốc lát e rằng không có biện pháp."

Ông chủ Tạ nói: "Chúng ta phải tạm thời án binh bất động."

Thẩm Nhược Trăn có dự tính khác: "Như vậy quá bị động, trời cao đường xa, một khi cần ra tay sẽ không kịp nữa rồi, tôi tình nguyện chạy một chuyến đến Hương Cảng do thám tình hình."

"Không được, quá nguy hiểm." Ông chủ Tạ phân tích, "Bên phía Hương Cảng nhất định đang quan sát rất chặt, người bị bắt giữ dùng làm mồi nhử, ai qua đó chắc chắn là người tiếp theo."

Thẩm Nhược Trăn lo lắng nói: "Nhưng Hạng..."

Ông chủ Tạ nói: "Vẫn chưa thể xác nhận cậu Hạng bị bắt rồi, nếu như không bị thì cậu ấy nhất định sẽ nghĩ cách liên lạc với chúng ta."

Thẩm Nhược Trăn hy vọng vậy nhưng vẫn khó mà lạc quan được: "Vậy nếu như vẫn không có tin tức thì làm sao đây?"

"Trước tiên cứ đợi đã." Ông chủ Tạ quyết định, "Tôi cần phải bố trí thời gian, đến lúc đó chúng ta liền đi bước tiếp theo."

Vài ngày sau, các công ty vận chuyển bằng tàu liên hợp gây áp lực, tuyến đường trên biển dần dần được hồi phục, số người đang tạm bị mắc kẹt ở Hương Cảng đã có thể trở về đại lục.

Bến cảng bên sông mỗi ngày đều chật kín người như nêm cối, vô số cặp mắt dán chặt vào những chiếc tàu thuỷ trở lại từ Hương Cảng, vừa mở cổng, làn sóng hô hoán tìm kiếm còn đè lên cả tiếng sóng, doạ những con hải âu bay đi thành từng tốp.

Từng loại tin tức từ bến phà phát tán ra, ví dụ như ngày tra soát đã dùng bao nhiêu binh lực, kéo dài bao lâu, người bị bắt giữ toàn là những thân phận như thế nào...

Những ngày này Thẩm Nhược Trăn rất thường đến bến cảng, có khi là sáng sớm trước khi đến ngân hàng sẽ vòng qua đợi một lát, hơi ẩm của ánh ban mai dường như làm ẩm quần áo. Có khi xã giao xong sẽ ghé qua, có ngọn đèn hải đăng ở xa xa chiếu sáng.

Bốn phía đều là người, Thẩm Nhược Trăn chỉnh trang lại nếp nhăn trên Âu phục do chen chúc mà gây ra, có một chiếc vòng tay của một bà lão móc vào khuy cổ tay áo của cậu, cậu cúi đầu gỡ ra, ngửi được mùi phấn má hồng hoà vào mồ hôi trên mặt bà.

Cậu bình ổn lại hơi thở rồi nghĩ, ra là đã giữa hè rồi.

Bà lão nói: "Cậu cũng đợi người à, cháu ngoại của ta cũng xấp xỉ tuổi cậu, đi Hương Cảng vẫn chưa quay lại, thật sự lo chết ta rồi."

Thẩm Nhược Trăn an ủi nói: "Thời gian này vé tàu khó mua, đều đang vội vã trở về, có lẽ qua hai ngày nữa cậu ấy sẽ trở về thôi."

Bà lão lúng túng nói: "Ừ, ta đợi cũng mười ngày rồi, chân đã đứng đến mức xương đau nhức cả."

Thẩm Nhược Trăn cố gắng hết sức quên đi việc cậu đã đến đây đợi bao nhiêu lần, gỡ khuy cổ tay áo và vòng tay ra, cậu đi về phía trước, hai chân cũng cảm nhận được sự nhức nhối đến tê liệt.

Hạng Minh Chương vẫn luôn không có tin tức, càng lâu càng không ổn, tung tích không rõ lại càng có nghĩa là sống chết chưa hay.

Thẩm Nhược Trăn tự nhận giữ được bình tĩnh nhưng cậu đã từng trải qua một lần chờ đợi đến nóng ruột, cậu không nắm chắc được liệu Hạng Minh Chương có thể may mắn thoát hiểm được như cha cậu hay không.

Lòng nhẫn nại đã sắp tiêu hao hết, cậu lại đi một chuyến đến Lăng Tâm Các, lần này ông chủ Tạ đã đồng ý với kế hoạch của cậu.

Thẩm Nhược Trăn lập tức mua vé máy bay đi Hương Cảng.

Thời tiết đã nóng lên, thực đơn ở Thẩm công quán đã bổ sung thêm một bát bánh pudding ướp lạnh, bát mà quản gia Diêu đưa cho Thẩm Nhược Trăn còn thêm vải vào, nhân lúc còn lạnh mang lên lầu thì nhìn thấy trong phòng khách có một chiếc vali bằng da đang được trải ra.

Thẩm Nhược Trăn ở trong phòng ngủ thay quần áo, nghe thấy tiếng động thì đi ra, nói: "Quản gia Diêu, giúp con thu dọn hành lý, hai bộ quần áo là đủ rồi, bỏ thêm ít tiền đô."

Quản gia Diêu hỏi: "Thiếu gia, cậu phải ra ngoài làm việc sao? Ngày mấy đi?"

Thẩm Nhược Trăn trả lời: "Ngày mai đi, tuần sau không cần chuẩn bị cơm cho con nữa."

"Đi một tuần sao?" Quản gia Diêu tỉ mỉ chu đáo, "Đi đâu vậy, độ ẩm có cao không, lạnh hay nóng?"

Thẩm Nhược Trăn không trả lời, cậu thắt xong bàn khấu (*), hơi giũ tay áo xuống: "Không cần lo lắng. Con ra ngoài một chuyến, pudding khi nào trở về lại ăn."

(*)bàn khấu: nút thắt trên cùng của cổ áo kiểu cũ của người Trung Quốc, là cái nút ở trên cùng này nè ??

Quản gia Diêu vội vàng nói: "Tôi gọi tài xế chuẩn bị xe."

Thẩm Nhược Trăn phất tay, thay sang một đôi giày tennis màu trắng thuần, ra khỏi nhà gọi một chiếc xe kéo.

Trên bến cảng, một con tàu Ninh Thiệu sắp sửa nhổ neo, hành khách chen chúc trên boong tàu vẫy tay từ biệt.

Thẩm Nhược Trăn xuống xe đi xuyên qua tốp người, ngày mai khởi hành đi Hương Cảng, cậu đến đợi lần cuối cùng.

Đối diện với mặt biển mênh mông, cậu nghĩ, việc ở ngân hàng đã sắp xếp xong rồi, đã thoả thuận kế hoạch với ông chủ Tạ, buổi tối lại thông báo cho người nhà cũng xem như là ra ngoài làm việc công như bình thường.

Cậu lại nghĩ, tìm được Hạng Minh Chương và chuyên gia thì cùng nhau trở về, nếu như không tìm được mà nhận được tin về tình huống xấu nhất...

Khoản tiền năm mươi hai triệu kia không có người xử lý, bức Lung Ưng Từ ở Lăng Tâm Các cũng không có người đến lấy, công ty hàng hóa hữu hạn Hạng Việt đổi chủ.

Báo Công Minh phải đổi người rót vốn mới, có lẽ sẽ không còn ai tranh với cậu nữa.

Thẩm Nhược Trăn suy tính chuyện xoay quanh Hạng Minh Chương một hồi, cậu không mang theo đồng hồ quả quýt nên không rõ thời gian, nhìn biển nhìn trời, ánh mắt dính chặt.

Giữa trưa thuỷ binh giao ca, cứ hai tiếng sẽ có một chiếc tàu thuỷ chở khách từ Hương Cảng cập bến.

Âu phục quá gò bó, Thẩm Nhược Trăn mặc một bộ trường sam kiểu Trung Quốc rộng rãi, chất liệu mềm mại mát mẻ, làm dịu đi sự cứng nhắc vì đứng quá lâu của cậu.

Người dần dần nhiều lên, tụ họp lại thành một nhóm, cuộc tra soát quy mô lớn đã diễn ra hơn một tháng, Thẩm Nhược Trăn không biết bà lão kia có đợi được cháu ngoại của mình không.

Chiếc thuyền khổng lồ hiện lên ở đằng xa, càng đi càng gần hơn, trên bến cảng nổi lên một trận huyên náo râm ran, dáng người Thẩm Nhược Trăn cao nên nhờ đó mà trong tầm mắt vẫn giữ được một chút rõ ràng.

Tàu thuỷ cuối cùng cũng cập bến, trên boong tàu đông đúc, ngay vừa khoảnh khắc mở cổng, người trên tàu đã ùa xuống, người dưới tàu đã tràn lên, tất cả mọi người mệt mỏi cao độ, chính là ngàn người cùng chung một vẻ.

Thẩm Nhược Trăn mở to mắt, quét mắt khắp bốn phía, lật qua lật lại từng gương mặt đi ngang qua.

Nam nữ già trẻ, người vừa đông đúc vừa xa lạ, thế nhưng vẫn không thấy Hạng Minh Chương.

Trái tim Thẩm Nhược Trăn lạnh đi vài phần, cặp tình nhân bên cạnh ôm chặt lấy nhau, cậu phi lễ chớ nhìn quay lưng đi, lại kinh ngạc vì cảnh tượng này lại khiến cậu ghen tị.

Mặt trời bắt đầu đi về hướng Tây, người xung quanh dần dần tản đi.

Nên về nhà rồi, bàn tay nắm lấy một góc áo trường sam của Thẩm Nhược Trăn khẽ buông ra, cậu xoay người lại, nhìn lên tàu thuỷ một lần nữa, hy vọng ngày mai có thể xuất phát thuận lợi.

Lúc này đây, giữa cánh cổng trống không, một người kéo dài bước chân trễ nải đi xuống.

Thẩm Nhược Trăn nhìn rõ, sửng sốt bất động.

Trong khoang thuyền bức bối nên Hạng Minh Chương đã cởi áo khoác xuống, vắt lên khuỷu tay phủ lên bàn tay trái, áo sơ mi nhăn nhúm, cằm anh lún phún râu, miệng lưỡi khô khan, trên đường đi đã uống sạch một chai Brandy.

Hạng Minh Chương không cảm thấy say, vào giây phút nhìn thấy Thẩm Nhược Trăn chỉ còn lại sửng sốt.

Anh đẩy nhanh bước chân, tay phải đè lên áo khoác đang vắt trên tay trái, đợi đến khi đến gần anh mới nhận ra Thẩm Nhược Trăn đang mặc trường sam, màu trắng, gió biển thổi bay vạt áo lộ ra một góc quần lụa màu xanh nhạt, xanh xanh trắng trắng sạch sẽ đến khó tin.

So với dương liễu thì quá yếu ớt, so với tùng bách thì quá kiên cường, lúc này đây Hạng Minh Chương nghĩ không ra từ gì có thể sánh được với Thẩm Nhược Trăn.

Người trên bến cảng càng ít đi, thuyền viên vội vàng vào trong thành phố uống rượu, suýt chút nữa đụng phải một hàng lính tuần tra.

Hạng Minh Chương như từ trong mơ tỉnh lại, khàn giọng nói: "Cậu đang đợi tôi sao?"

Thẩm Nhược Trăn khôi phục lại bình thường, chậm chạp nói: "Ông chủ Tạ, thư ký Mạnh... mọi người đều đang đợi tung tích của anh, hôm nay không có việc nên tôi thuận đường ghé qua nhìn xem."

Hạng Minh Chương gật đầu: "Lúc tra soát quy mô lớn đã thoát hiểm trong gang tấc nên vẫn luôn lẩn trốn, sợ bại lộ nên vẫn không liên lạc với bên ngoài."

Thẩm Nhược Trăn đi đến trước mặt Hạng Minh Chương, hạ giọng hỏi: "Chuyên gia có an toàn không?"

"Yên tâm." Hạng Minh Chương trả lời, "Chuyên gia ngồi máy bay trực tiếp qua công xưởng bên kia rồi."

Thẩm Nhược Trăn vui mừng nói: "Đều bình an là tốt rồi."

Hạng Minh Chương nghịch Âu phục: "Cậu lo lắng cho tôi sao?"

Yết hầu Thẩm Nhược Trăn trượt xuống: "Anh và tôi không phải người lạ, tôi đương nhiên sẽ lo lắng cho anh."

Hạng Minh Chương lại hỏi: "Vậy thật sự là cậu thuận đường đến xem thôi sao?"

Gió rất lớn, Thẩm Nhược Trăn cụp mắt xuống, nhìn Hạng Minh Chương dùng áo khoác che tay trái, cậu nghi ngờ nói: "Làm sao vậy, anh bị thương rồi sao?"

Hạng Minh Chương nói: "Không có."

Thẩm Nhược Trăn cảm thấy kỳ quái, không tin: "Vậy tại sao anh lại che?"

Giống như trong lòng không có chuẩn bị, Hạng Minh Chương chậm chạp vén mở Âu phục ra, từ khi lên tàu ở Hương Cảng vẫn luôn cầm trong tay, trọn vẹn ba ngày.

Quả nhiên đã héo mất vài bông, anh hơi ngại để lộ ra.

Thẩm Nhược Trăn nhìn chằm chằm: "Đây là..."

Hạng Minh Chương đưa cho cậu, nói: "Tôi hái cho cậu một bó hoa ở đường Nathan."

- --

Gin: toi xỉu với sự tình bể bình này rồi ai đỡ toi vớiiiifanart cảnh gặp lại đây, mãi iu Trương Đại Phố vì luôn có mấy cái art xinh xẻo quá đi mấttt ?

Bình luận

Truyện đang đọc