TRỘM GIÓ CHẲNG TRỘM TRĂNG



Sở Thức Sâm ở nhà tĩnh dưỡng ba ngày, cơn sốt đã hạ nhưng vẫn còn hơi ho, vết tích trên người đã nhạt dần thành màu hồng nhạt, cậu chọn ra một chiếc áo sơ mi chất liệu cứng, cố gắng dùng cổ áo che đi.
Mặc đẹp thôi cũng chưa đủ, Sở Thức Sâm hiếm khi đeo trang sức, lại thêm một chiếc kẹp cà vạt mạ vàng khảm ngọc lục bảo, sau đó lại vuốt tóc nhẹ ra sau đầu, thể hiện ra tinh thần.
Bằng cách này, sự chú ý của người khác sẽ đổ dồn vào khuôn mặt cậu, hoặc là đổ vào vạt áo lộng lẫy của cậu, từ đó sẽ bỏ qua dấu hickey đáng ngờ trên cổ cậu.
Từ trên lầu đi xuống, Sở Thức Hội đang kéo băng keo trong để quấn gói hàng, chiếc ghế ngoài trời mà cô mua trên mạng đã bị gãy một chân vào ngày đầu tiên cắm trại nên cô phải đóng gói trả lại cho cửa hàng.
Dì Đường nói: “Tiểu thư lớn của tôi ơi, con gửi trả về làm gì, cứ trực tiếp vứt đi là được mà.”
Sở Thức Hội nói: “Con muốn người ta nhìn thấy chiếc ghế hỏng mà người ta bán.”
Sở Thức Sâm vẫn luôn cảm thấy mua sắm trực tuyến thật tuyệt vời, hai bên không cần gặp mặt để giao dịch, nếu không hài lòng thì có thể hoàn lại tiền, cậu hỏi: “Tiểu Hội, người bán hàng có hoàn lại tiền cho em không?”
“Tất nhiên rồi.” Sở Thức Hội nói, “Vấn đề chất lượng là trách nhiệm của bên kia.

Nếu không hoàn tiền lại thì việc kinh doanh lại dễ làm quá rồi.”
Sở Thức Sâm trầm ngâm gật đầu, xe chuẩn bị xong, cậu ra ngoài đi làm.
Dòng xe trên đại lộ Giang Ngạn vẫn tiếp tục không nhìn thấy điểm dừng, tiếng còi xe nôn nóng vang lên khắp bốn phía, Sở Thức Sâm hy vọng mình sẽ bị kẹt lại một lúc, cậu trốn tránh nghĩ, nếu hôm nay Hạng Minh Chương đi công tác thì tốt rồi.
Thật tiếc tái xế quá chuyên nghiệp, nửa đường sau xe tăng tốc như bay, đúng giờ đến được cổng lớn của khuôn viên Hạng Việt.
Vào giờ cao điểm buổi sáng, thang máy trong tòa nhà văn phòng chật kín người, hai ngày nay Sở Thức Sâm không đến, các đồng nghiệp trong bộ phận tiêu thụ đều quan tâm không biết thân thể cậu ra sao rồi.
Lúc này, có một con ngươi sắc bén đang nhìn và ho khan một tiếng, tán gẫu đột ngột kết thúc, mọi người đồng thanh hướng về phía âm thanh nói: “Hạng tiên sinh, chào buổi sáng.”
Sở Thức Sâm hơi hơi cứng đờ, như thể bị sái cổ, thân thể cùng tầm mắt không hề di chuyển nửa phân.
Hạng Minh Chương đi tới, vừa lúc thang máy đến, mặc dù anh toát ra dáng vẻ tổng tài rất mạnh, nhưng cũng khinh thường việc chiếm tiện nghi của nhân viên liền nói: “Tôi không thích chen hàng.”
Mọi người vào thang máy theo thứ tự, Sở Thức Sâm là người đi sau cùng, đứng bên ngoài cùng, ánh mắt cầu mong cửa thang máy mau chóng đóng lại.
Vẫn còn chỗ trống, Bành Hân nói: “Hạng tiên sinh, ngài vào luôn đi.”
Hạng Minh Chương thờ ơ: “Tôi đợi lượt sau vậy, tránh chen chúc với người khác.”
Bành Hân nói: “Chen chúc một chút cũng không sao đâu.”

Hạng Minh Chương nói: “Cậu không để ý nhưng sẽ có người để ý.”
Con người một khi đã chột dạ thì sẽ giấu đầu lòi đuôi, Sở Thức Sâm sợ người khác nghi ngờ lên đầu mình, cho nên xoay người sang một bên nhường ra một chỗ bên cạnh.
Hạng Minh Chương lúc này mới bước vào, quả nhiên hơi chật, cách Sở Thức Sâm một tấc, mùi nước hoa và hương Kỳ Nam thoang thoảng hòa quyện không thể lẫn vào đâu được.
Từ tầng 1 lên đến tầng 9, Sở Thức Sâm cả quá trình không hề ngước mắt.
Phòng thư ký đóng cửa không thông gió hai ba ngày, chậu phong lan đã khô héo hoàn toàn, Sở Thức Sâm chỉ dọn dẹp đơn giản một chút, bắt đầu xử lý tin tức tích lũy trong hệ thống.
Mười phút sau, cậu đi tới cửa văn phòng tổng tài, giơ tay gõ.
Bên trong, Hạng Minh Chương nói: “Vào đi.”
Sở Thức Sâm hít vào một hơi, đẩy cửa ra, mắt không ngó nghiêng mà đi tới bàn làm việc, đặt một tập tài liệu xuống: “Hạng tiên sinh, đây là tài liệu cần dùng cho cuộc họp, nội dung đã được kiểm tra đối chiếu.”
Hạng Minh Chương mở ra đọc một lần, cầm lấy một cây bút máy mới, nói: “Qua đó thôi.”
Phòng họp tầng 1, chiếc bàn dài hình bầu dục có thể chứa ba mươi người, Hạng Minh Chương ngồi ở ghế trên cùng, Sở Thức Sâm ở bên cạnh phụ trách ghi chép.
Cuộc họp này là về việc kiểm soát bộ phận tài vụ của Diệc Tư, một số đề xuất do Hạng Minh Chương đưa ra đã được xem xét kỹ lưỡng và hoàn thiện, hôm nay phải mở một cuộc thảo luận chính thức.
Những người tham gia lần lượt đến, bao gồm chủ quản đứng đầu các bộ phận khác nhau, cũng như một số người đưa ra quyết sách ở tầng cao.

Sở Thức Sâm đã không gặp Lý Tàng Thu trong một thời gian dài, sau sự kiện Nhâm Mông, lại thêm xung đột với Lý Hành, mối quan hệ giữa hai bên đã ngầm hiểu rõ.
Nhưng trên bề mặt thì công việc vẫn phải làm, Sở Thức Sâm chủ động gọi một tiếng “Chú”.
Lý Tàng Thu đáp lại một tiếng và nói với Hạng Minh Chương: “Hạng tiên sinh, mọi người đến đủ rồi, chúng ta bắt đầu đi.”
Hạng Minh Chương cầm điều khiển từ xa của máy chiếu, cuộc họp bắt đầu, không khí nghiêm túc hơn nhiều so với các cuộc họp bàn dự án thông thường, bộ phận tài vụ vừa trải qua chấn động, đúng lúc trong lòng trải qua khốn đốn, tất cả mọi người đang đợi nhận một đợt chỉnh đốn.
Nội dung quan trọng của việc kiểm soát bộ phận tài vụ là tăng cường kiểm soát và quản lý bộ phận, Hạng Minh Chương vừa là người ra quyết sách của Viễn thông Hạng Việt, vừa là một trong những thành viên quản trị của Hạng Việt cũ, có thể nói anh rất quen thuộc với việc tiến hành điều chỉnh và kiểm soát hoạt động của một công ty.
Sau khi nói xong một vài phương hướng chung, Hạng Minh Chương đặt điều khiển từ xa xuống hỏi: “Các vị thấy thế nào?”
Trong phòng họp một mảng im lặng, kể từ khi bị mua lại, phòng tiêu thụ và phòng tài vụ trước sau đều bị khai đao, ai cũng không dám làm người đứng ra, nghe theo phân phó mà làm việc là an toàn nhất.
Hạng Minh Chương đã dự đoán được, liền nói: “Lý tổng?”
Lý Tàng Thu gõ vào thái dương: “Tôi cho rằng không có vấn đề gì, nhưng phương hướng chung nên tiếp tục phân chia cho phía dưới, sau đó thành lập cơ chế, quy mô thế này làm sao nắm chắc được? Nếu quá mỏng thì độ hiệu quả không cao, chi phí nhân sự sẽ tăng, nếu quá dày sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả.”
Hạng Minh Chương nói: “Phàm là phân nặng nhẹ, có thể trước tiên bắt đầu từ những điểm chính, chẳng hạn như ngân sách, sau đó lại tiến về phía trước với tốc độ không đổi.

Vấn đề không phải trong một ngày mà tạo thành, cũng không thể mong đợi khắc phục tất cả trong một lần.”
Lý Tàng Thu nói: “Kiểm soát nội bộ phòng tài vụ sẽ ảnh hưởng đến các bộ phận khác, vậy Hạng tiên sinh muốn bắt đầu từ bộ phận nào?”
Hạng Minh Chương nói: “Vấn đề lớn nhất của Diệc Tư trong những năm gần đây là mất khách hàng, là sản phẩm nghiên cứu và phát triển chưa đủ tốt, hay vận hành hoạt động kinh doanh có vấn đề?”
Bộ phận tiêu thụ và tiền bán hàng đã bị khai đao, Lý Tàng Thu không hề đề cập đến: “Hiệu quả và lợi ích không tốt, đầu tư cho R&D sẽ bị cắt giảm, sau đó sẽ ảnh hưởng đến sản phẩm, đây cũng là việc không có cách nào.”
Hạng Minh Chương lại hỏi: “Các vị thấy thế nào?”
Ở bên cạnh anh, Sở Thức Sâm, người vẫn luôn tập trung ghi chép dừng lại, phá vỡ vòng im lặng thứ hai: “Hạng tiên sinh, tôi có một vài suy nghĩ.”
Hạng Minh Chương nói: “Mặc dù cậu là thư ký của tôi, nhưng suy cho cùng đã từng là một phần của Diệc Tư, có thể nói nghe thử.”
Sở Thức Sâm trước đây phụ trách kiểm toán các tài khoản, ngoài những vấn đề có người gây ra về gian lận tích lũy, lại còn phát hiện ra một số “nợ khó đòi” chưa thể giải thích rõ ràng.
Cậu ngẩng đầu lên và nói: “Tôi cảm thấy có thể trang bị thêm một cơ chế hoàn tiền.”
Một trận huyên náo dấy lên trong phòng họp, giám đốc bộ phận tài vụ hỏi: “Bên nào hoàn tiền?”
Sở Thức Sâm nói: “Diệc Tư sẽ hoàn lại tiền cho khách hàng.”
Hạng Minh Chương nhìn mặt bàn: “Nói tiếp đi.”
Sở Thức Sâm cho biết: “Đầu năm nay, dược phẩm Thạch Thanh ngừng gia hạn phí, đồng nghĩa với việc chấm dứt mối quan hệ hợp tác với Diệc Tư, nguyên nhân là do hệ thống CRM (*) tùy chỉnh không đáp ứng được mong đợi.

Bộ phận tiêu thụ lúc thảo luận về dự án đã đưa ra mười hai phần cam kết nhưng bộ phận R&D chỉ mới đáp ứng được mười phần, sau đó giá cả bên A đưa ra chỉ đạt tám phần.”
(*) CRM: Quản lý quan hệ khách hàng hay CRM là một phương pháp giúp các doanh nghiệp tiếp cận và giao tiếp với khách hàng một cách có hệ thống và hiệu quả, quản lý các thông tin của khách hàng như thông tin về tài khoản, nhu cầu, liên lạc và các vấn đề khác nhằm phục vụ khách hàng tốt hơn.
Giám đốc marketing cho biết: “Nhu cầu của khách hàng là tám điểm, chúng ta cố gắng mười hai phần để đáp ứng, việc này không có vấn đề gì.”
“Không, đây là một vấn đề lớn.” Sở Thức Sâm vặn lại, “Bộ phận tiêu thụ để giành được dự án đã hứa hẹn quá mức, sau đó bộ phận R&D không thể bàn giao công việc, nếu như tăng đầu tư sẽ sản sinh ra vấn đề ngân sách eo hẹp.

Cuối cùng khách hàng nhận được sản phẩm không đúng với cam kết, dẫn đến không hài lòng và cũng không tiếp tục hợp tác với Diệc Tư nữa.”

Giám đốc bộ phận R&D gật đầu liên tục và phụ hoạ nói: “Tôi đồng ý.”
Sở Thức Sâm cho biết: “Khách hàng mua hệ thống của Diệc Tư, sau này cần phải bảo trì, tối ưu hóa và tiến hành gia hạn.

Một dự án cần được gia hạn, có nghĩa là đây không phải là một thương vụ một lần, cần phải xem xét các rủi ro sau đó.”
Trước khi mất khách hàng đã trải qua một đoạn thời gian giằng co kéo dài, bên A và Diệc Tư đổ lỗi cho nhau, bộ phận tiêu thụ và bộ phận R&D oán hận lẫn nhau, điều này không chỉ làm tổn hại đến hình ảnh bên ngoài của công ty mà còn gây ra những mâu thuẫn nội bộ.
Các khoản bổ sung ngân sách, các khoản phí phạt, v.v… đã đã hình thành nên cái gọi là “nợ khó đòi”.
Lý Tàng Thu hỏi: “Ý của con là, nếu khách hàng không hài lòng thì cứ thế hoàn lại tiền?”
Sở Thức Sâm trả lời: “Nghĩa là nếu sản phẩm có vấn đề sẽ hoàn tiền, trên bề mặt chính là để bảo vệ quyền và lợi ích của khách hàng, nhưng trên thực tế là để trói buộc chính mình.

Sản phẩm A là A, và B là B, mọi phân đoạn của dự án đều phải chặt chẽ, không được mở các ngân phiếu khống, không được để lại tai hoạ ngầm về sau.”
Sở Thức Sâm hít một hơi nói xong, hỏi: “Các vị có ý kiến thế nào?”
Hạng Minh Chương nói: “Thực ra đã có một số công ty nước ngoài đang triển khai chế độ hoàn tiền, hiệu quả cũng không tồi.”
Giám đốc bộ phận R&D dùng giọng điệu nói đùa để nêu rõ quan điểm: “Vậy có thể thử xem sao!”
Lý Tàng Thu nói: “Để thúc đẩy một cơ chế không dễ dàng, đặc biệt là khi nó liên quan đến hiệu suất và tiền lương của nhân viên, cái giá phải trả không thể nhìn thấy được.”
Sở Thức Sâm nói: “Khách hàng không hài lòng, danh tiếng Diệc Tư giảm sút, những tổn thất ẩn giấu này mới là không thể nhìn thấy được.

Nhân cơ hội kiểm soát nội bộ phòng tài vụ, mang cơ chế thiết lập đủ công khai và minh bạch, tôi tin rằng cái giá phải trả có thể được kiểm soát.”
Lý Tàng Thu nói: “Thức Sâm, chú sợ con đang lý luận suông.”
Hạng Minh Chương đóng tập tài liệu lại: “Là lý luận suông hay một kích thắng ngay, điều đó phụ thuộc vào việc mọi người có thay đổi quyết tâm hay không.”
Những lời này hầu như đã thể hiện rõ thái độ, Sở Thức Sâm liền tiếp lời: “Nghèo thì phải thay đổi, thay đổi rồi sẽ thông qua, chỉ là một lần thử mà thôi, cũng không phải là một trận quyết chiến, có đúng hay không?”
Mọi người đều quan sát hướng gió, có người thành tâm tán thành, có người mơ hồ không rõ, tóm lại không ai nói ra ý kiến phản đối.
Kết thúc cuộc họp, mọi người nhanh chóng đi hết, chỉ còn lại Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm trong phòng họp rộng lớn, máy chiếu đã tắt, màn hình chiếu đã trở nên trống không.
Sở Thức Sâm tắt máy tính, nói: “Việc hoàn tiền này là buổi sáng tôi tình cờ nghĩ tới, trực tiếp đưa lên trong cuộc họp có hơi vội vàng, lần sau tôi sẽ báo cáo trước.”
Hạng Minh Chương thế nhưng không hề truy cứu nói: “Lý Tàng Thu vừa rồi nói rất đúng, thúc đẩy một cơ chế không dễ dàng.

Lời nói suông bằng miệng không tính, cậu trong tuần này lập ra kế hoạch chi tiết rồi đưa cho tôi.”
Kế hoạch tương đương với chìa khóa để mở ra một đề án, để cho Sở Thức Sâm thực hiện, có nghĩa là cậu sẽ đi theo công cuộc “cải chính” Diệc Tư về sau.
“Được, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Sở Thức Sâm lễ phép có chút xa cách, “Cảm ơn Hạng tiên sinh ủng hộ.”
Hạng Minh Chương nói: “Tôi có ủng hộ hay không chỉ phụ thuộc vào việc nó có vì lợi ích của công ty hay không, không liên quan gì đến việc ai là người đề xuất, cậu cứ yên tâm.”
Sở Thức Sâm rời khỏi ghế, mang đồ đạc ôm hết lên một tay, giọng nói so với hư ảnh trên màn chiếu còn nhạt hơn: “Đương nhiên không liên quan gì đến tôi, tôi không hề lo lắng.”
Hạng Minh Chương nói: “Thế là tốt nhất.”
Hai người mỗi người anh một câu tôi một câu, từ đầu đến cuối không ai nhìn đối phương.
Vào buổi trưa, CEO của Bách Dịch là Đoạn Hạo hẹn Hạng Minh Chương đi ăn trưa, cũng sắp đến giờ phải rời đi rồi.
Trên suốt đường đi, Sở Thức Sâm ngồi ở ghế sau trên xe thương vụ không hề ngẩng đầu, cậu cầm máy tính bảng đọc tư liệu của Bách Dịch, đề phòng lúc lát nữa ăn cơm không đủ am hiểu.
Nhà hàng nằm trong một câu lạc bộ dành cho hội viên, chiếc xe công vụ chạy vào tầng hầm, đậu ở chỗ đậu xe riêng của Hạng Minh Chương.
Loại xã giao này thời gian sẽ không ngắn, Sở Thức Sâm xuống xe nói với tài xế: “Chú đi ăn chút gì đó và uống cà phê đi, trước khi về tôi sẽ báo cho chú.”
Tài xế mở cốp xe, trong đó có đặt một cái tủ lạnh nhỏ độc lập, nói: “Tôi mang theo một cái bánh hamburger, hôm nay là sinh nhật của vợ tôi, để dành bụng để làm tiệc chiêu đãi buổi tối.”
Bên cạnh tủ lạnh còn có một hộp quà hình vuông, màu đen mờ có chữ mạ vàng, Sở Thức Sâm nói: “Đây hẳn là quà cho vợ chú nhỉ.”
Tài xế nhanh nhảu xua tay: “Không không, đây là … đây là của Hạng tiên sinh.”
Hạng Minh Chương nhận được tin nhắn của Đoạn Hạo, hỏi anh có kiêng đồ ăn gì không, trả lời xong liền đi tới phía sau xe thì nghe được, liền hỏi: “Cái gì của tôi?”
Tài xế nói: “Buổi sáng chủ nhật, ngài có yêu cầu tôi mang đến công ty một bộ đồ…”
Hạng Minh Chương ngắt lời: “Không có ấn tượng.”
Hôm đó còn quá sớm, chưa có trung tâm mua sắm nào mở cửa, tài xế phải tìm một cửa hàng cũ bán tây trang may sẵn, trả giá gấp ba lần để mua lại một bộ quần áo may sẵn cho khách hàng khác, đã vậy còn không thể trả lại.

Kết quả Hạng Minh Chương bảo vứt đi.
Tài xế không nỡ nên tạm thời vẫn để trên xe, ông sợ ông chủ hiểu lầm mình biển thủ nên vội vàng nói: “Ngài quên rồi sao? Còn có một phần cháo tổ yến, cháo thì tôi ăn rồi, không thể lãng phí đồ ăn, nhưng bộ tây trang này tôi có muốn mặc cũng mặc không được, vì vậy tôi cứ để ở đây đã.”
Sở Thức Sâm chậm chạp phản ứng, trầm mặc đứng một bên.
Hạng Minh Chương bực bội nói: “Vậy chú cứ để đó đi.”
Tài xế không biết làm sao, cho rằng Hạng Minh Chương không cần là do kích cỡ không vừa, càng giải thích càng đen tối: “Đều trách tôi hôm đó chưa tỉnh ngủ, nhớ nhầm kích cỡ ngài nói trên điện thoại, mua phải bộ không vừa người.”
Hạng Minh Chương chỉ muốn làm cho đối phương ngậm miệng: “Được rồi, chú tự xem giải quyết sao đi.”
Tài xế lau mồ hôi, theo thói quen tìm thư ký Sở cầu cứu, lúc nguy cấp chợt nảy ra cách đối phó hữu hiệu: “Tôi cảm thấy thư ký Sở mặc sẽ rất hợp, hay là tặng cho thư ký Sở đi?”
Hạng Minh Chương: “…”
Sở Thức Sâm vốn dĩ muốn giả câm điếc cũng không thoát được, cậu ngại làm cho tài xế khó xử, sợ ông sẽ càng khiến người khác hoài nghi liền nói: “Được rồi, hôm nay tan làm tôi cầm đi.”
Tài xế như được đại xá: “Tốt quá rồi, thư ký Sở tuyệt đối anh tuấn tiêu sái!”
Hạng Minh Chương cũng không thèm nói lời dư thừa nữa, trực tiếp đi luôn, Sở Thức Sâm đi theo sau, bên ngoài thang máy không một bóng người ngoại trừ cửa thang trơn bóng phản chiếu hình ảnh hai người bọn họ.
Buổi sáng hôm nay, hai người ngoại trừ công việc không hề giao lưu gì khác, hai bên không nghe không nhìn, chỉ thiếu điều khắc lên trán mấy chữ “Chỉ làm việc công, không thân không quen”.
Sở Thức Sâm tuân thủ nguyên tắc “không dính líu” nói: “Quần áo chắc hẳn có biên lai, tôi sẽ chuyển lại tiền cho anh.”
Hạng Minh Chương thấy chẳng bõ nói: “Không cần, bất quá chỉ là đồ vứt đi thôi.”
Sở Thức Sâm nói: “Vứt bỏ hay giữ lại không quan trọng, vừa rồi tôi đáp ứng nhận lại, chỉ là không muốn người không liên quan khó xử, không hề có ý gì khác.”
“Như nhau cả thôi.” Hạng Minh Chương nói, “Hôm đó để người mang quần áo đến vì sợ cậu quần áo rách rưới làm trò cười, cũng không có ý gì khác, cùng lắm chỉ xem như sự quan tâm của chủ nghĩa nhân đạo.”
Sở Thức Sâm nhớ lại sáng sớm ngày hôm đó, cậu cả người trần như nhộng nhưng Hạng Minh Chương lại áo mũ chỉnh thề, như thể người đêm qua lỗ mãng chỉ có một mình cậu.
Rõ ràng người chủ động trước không phải là cậu, cậu trong lòng không vui: “Tiền bạc nhất định phải đưa cho anh, nể tình người khác, không nên dây dưa vô ích rồi sau đó bạc đãi đối phương.”
Hạng Minh Chương sắc mặt cứng đờ: “Cậu đang so sánh tôi với tiểu tình nhân trước kia?”
Sở Thức Sâm chịu đựng không thể hiện ra mặt nói: “Còn thiếu một chút ý tứ, còn không được xem là chồng hờ vợ tạm cơ mà.”
Hạng Minh Chương âm dương quái khí: “Sao, tiếc rồi à?”
Sở Thức Sâm nói: “Tôi là đang vui mừng.”
“Được thôi.” Hạng Minh Chương tức giận đến bật cười, “Tiền cậu cứ việc chuyển cho tôi, tháng này tôi sẽ âm thầm ký thêm tiền thưởng cho cậu, cậu không bạc đãi tôi, tôi cũng nên bày tỏ chút thành ý, xem như thưởng cho biểu hiện tối hôm đó của cậu.”
Sở Thức Sâm có chút không nhịn được: “Tôi không cần.”
“Tại sao?” Hạng Minh Chương cố ý nhại lại, “Tuy rằng đêm đó còn thiếu chút ý tứ, không đủ khiến tôi tận hứng, nhưng cũng không thể để cậu vất vả vô ích.”
Sự xấu hổ của Sở Thức Sâm lập tức đạt đến cực hạn, cậu không thể nói thêm gì nữa, thang máy đến rồi, cậu bước vào trước, vẻ mặt ẩn chứa sự bực bội: “Mời anh đi thang khác.”
Hạng Minh Chương đưa tay giữ lấy cửa thang máy: “Thư ký Sở, đừng quá tỏ ra có chỗ dựa rồi không sợ.”
Sở Thức Sâm hỏi lại: “Tôi dựa gì cơ?”
Hạng Minh Chương trong lòng nói, dựa vào được sủng mà kiêu, anh nhìn về góc bên phải thang máy: “Có camera giám sát, cậu không sợ người khác nhìn thấy à?”
Sở Thức Sâm dùng lực ấn nút nói: “Dù sao tôi cũng không phải hội viên của chỗ này, không ai nhận ra tôi.”
Trên mu bàn tay Hạng Minh Chương đã nổi gân xanh, bất động như núi, nhưng giọng nói của anh đột nhiên trầm xuống: “Tối hôm đó tôi ôm cậu trong lòng đi lên tầng cao nhất, cậu nói xem người trong phòng giám sát có nhận ra cậu không?”
Sở Thức Sâm đột nhiên sửng sốt.
Hạng Minh Chương nhân cơ hội bước vào, cửa thang chậm rãi đóng lại phía sau, cuộc tranh luận này anh thắng rồi, Sở Thức Sâm cuối cùng cũng nhìn thẳng vào anh, không, là trừng anh.
Sau đó, anh bình tĩnh sửa miệng: “Lừa cậu thôi.”
Sở Thức Sâm bị đánh bại, hầu kết đang kiềm chế một câu “Đồ khốn”..


Bình luận

Truyện đang đọc