Edit: LaVie
Beta: Ano
Từ siêu thị trở về đã là chạng vạng,trời còn chưa tối,khi đèn trong phòng vừa được bật, trực giác lập tức có thể cảm nhận được thời gian.
Ngay cả người có quan niệm thời gian nghiêm khắc như Lục Kiến Trạch cũng nâng tay lên, mắt nhìn mặt đồng hồ.
“Anh lại đi à?” Lâm Lạc Chỉ chú ý tới hành động của anh và hỏi.
Lục Kiến Trạch dường như đang băn khoăng điều gì, không trả lời vấn đề ngay mà chỉ nhẹ giọng nói “Hả?”
“Không” Mỗi lần Lâm Lạc Chỉ nghe thấy giọng của anh đều bất giác thẹn thùng, mất tự nhiên, “Anh đi suốt đêm hôm qua rồi, nên tôi định hỏi rằng anh muốn ăn gì, tôi sẽ nấu.”
“Ừm” Lục Kiến Trạch buông cánh tay, cúi đầu nhìn lại, “Vậy cũng được.”
Lâm Lạc Chỉ sửng sốt, cô thật sự không ngờ Lục Kiến Trạch sẽ đồng ý, vì thế cô vội vàng nói “Được”, cô cầm lấy hai cái túi lớn trong tay Lục Kiến Trạch chạy về phía phòng bếp.
Lục Kiến Trạch ở phía sau cô nói, “Chậm thôi, tối nay tôi không đi đâu.”
“Không đi” Lâm Lạc Chỉ nhỏ giọng lặp lại, “Được, tôi biết rồi!” Nói xong sợ Lục Kiến Trạch không nghe được lại tăng âm lượng lên, “Tôi biết rồi!”
Lúc quay đầu lại phía sau, thì Lục Kiến Trạch đã đi vào phòng bếp.
Lục Kiến Trạch cười, “Tôi chỉ cho cô vị trí của mấy cái đồ dùng phòng bếp.”
“À” Lâm Lạc Chỉ chậm rãi buông túi trong tay, “Cảm ơn anh.”
Lục Kiến Trạch ngồi xổm xuống, từ phía dưới tủ bát lấy ra một cái nồi cơm điện, “Cô đã dùng hết lần cuối rồi”
“Sao?” Lâm Lạc Chỉ nhìn xuống thì thấy Lục Kiến Trạch lấy ra một cái bếp từ mới phản ứng lại, điều anh nói chính là ba lần cảm ơn, cô đã dùng xong lần cuối cùng.
“À, được.” Lâm Lạc Chỉ đáp ứng.
Lục Kiến Trạch nhanh chóng đưa bếp điện lên, lại khom lưng đưa hai túi nguyên liệu nấu ăn lớn lên bàn mới nhẹ giọng dặn dò, “Đừng để cắt trúng tay, an toàn là trên hết.”
“Được rồi” Lâm Lạc Chỉ gật đầu, lại nói, “Này Lục Kiến Trạch, anh ra ngoài chờ trước đi.” Anh ở đây, càng làm tôi thêm ngại. Lâm Lạc Chỉ thầm nói trong lòng.
Lục Kiến Trạch gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng khách truyền đến thanh âm TV, toàn nghe thấy tiếng Anh, trình độ tiếng Anh của cô không phải quá giỏi, nghe không hiểu họ đang nói về chuyên mục gì.
Nhưng lát sau, Lục Kiến Trạch lấy cái điện thoại, thanh âm trầm thấp của anh lại một lần nữa vang lên, tay đang thái cải trắng của Lâm Lạc Chỉ hơi dừng lại.
“Ừ tôi đã đổi lớp với anh Từ trước thời hạn rồi” cô nghe Lục Kiến Trạch nói như vậy, “Biết rồi, không, cứ nói tôi phải nghỉ ngơi, cô ấy không có phương thức liên hệ của tôi, trước mắt cứ như vậy, ngày mai tôi sẽ xử lí, được, cảm ơn.”
Không hiểu sao rất giống với nhạc nền bằng Tiếng Anh, Lâm Lạc Chỉ tiếp tục thái cải trắng.
Bữa tối cô làm ba món ăn là cải trắng xào thịt, cà chua xào trứng, còn có thêm canh cải trắng.
Ngày trước ở nhà cô luôn làm thức ăn cho ông bà, nhưng đây là lần đầu cô dùng lò vi sóng để làm chín thức ăn, trước kia đều sử dụng bếp củi phía trên là nồi to để nấu.
Dùng lò vi sóng thật sự tiện lợi hơn rất nhiều, cơm rất thơm.Sau đó, cô xới cho Lục Kiến Trạch một chén lớn, còn mình lại theo khuôn phép dùng chén nhỏ.
“Đồ ăn nhìn ngon quá nhỉ” Lục Kiến Trạch rửa xong tay đi tới, lại ngước mắt lên nhìn Lâm Lạc Chỉ “Vất vả rồi.”
Lâm Lạc Chỉ vội vàng lắc đầu, “Không vất vả, cảm ơn anh hôm nay đã dẫn tôi đi mua quần áo với đồ ăn, có phải tôi đã làm lỡ thời gian của anh không?”
Vừa rồi cô phải mất khoảng một tiếng đồng hồ để nấu, trong khoảng thời gian này thứ cô không hiểu chính là cú điện thoại đó, khi nghĩ đến chuyện này, cô đã trầm tư suy nghĩ một lát.
Lục Kiến Trạch tự nhiên ngồi xuống, “Không phải, là tôi muốn nghỉ, không phải tại cô đâu.”
“A……” Nghe anh nói như vậy, Lâm Lạc Chỉ hơi ngượng ngùng, vốn dĩ suy nghĩ cả tiếng rưỡi mà nghĩ cũng không cẩn thận, lại còn ảo tưởng xa xôi.
Lục Kiến Trạch ăn cải trắng, chợt nhướng mày, “Món này ăn ngon đấy”
Lâm Lạc Chỉ vẫn còn đứng, xấu hổ muốn ngồi xuống, nghe được Lục Kiến Trạch khen, không kìm lòng được mà chú ý đến, “Hả…… Thật vậy à?”
“Ừ,” Lục Kiến Trạch lại ăn một miếng, “Rất rất ngon.”
Khóe môi Lâm Lạc Chỉ mang thêm ý cười, cuối cùng mang theo niềm vui nhỏ ngồi xuống, cô cũng bắt đầu bưng lấy bát cơm ăn.
Vẫn là hương vị quen thuộc, vừa ăn,động tác Lâm Lạc Chỉ cũng thêm phần tự nhiên, trong chốc lát, bất giác lại nói nhiều hơn về ông bà của mình: “Anh biết không, ông bà tôi có sở thích rất giống nhau đều thích món cải trắng xào thịt, mỗi lần tôi làm món này ông bà lại phá lệ ăn thêm một bát cơm.” Vừa nói cô vừa nếm vị mát lạnh của cải trắng trong miệng.
Lục Kiến Trạch kiên nhẫn nghe, còn bình luận, “Nghe ra, họ rất xứng đôi.”
“Đúng vậy,” Lâm Lạc Chỉ nói, “Ngoài ra, bà nội thích ăn lòng đỏ trứng, ông lại chỉ thích ăn lòng trắng trứng.”
Lục Kiến Trạch phối hợp làm bộ kinh ngạc, “Không trách bọn họ có thể làm bạn với nhau nhiều năm như vậy.”
Ánh mắt Lâm Lạc Chỉ phát sáng, cô không ngờ bản thân mình có quan điểm giống Lục Kiến Trạch đến thế.
Vì thế, cô càng nói càng hăng tiếp tục câu chuyện dang dở, “Bà nội tôi không thích làm nông,còn ông thì ngược lại, mỗi ngày không làm lại thấy khó chịu.”
Lục Kiến Trạch lúc này trực tiếp buông chén xuống, cười cảm thán, “Ông bà cô thật sự làm người khác hâm mộ lắm đáy.”
Lâm Lạc Chỉ cảm thấy rất vui vẻ chỉ thiếu điều đứng lên để nói tiếp, khi nhìn thấy đôi mắt cười đó, Lục Kiến Trạch lại phải đẩy ghế vào cho cô.
“Xin, xin lỗi.” Cô hậu tri hậu giác xin lỗi.
Lục Kiến Trạch cười lắc đầu, lại lần nữa cầm lấy chén, “Không sao, tình cảm của bọn họ khiến người ta rất thích nghe.”
“Oaaa…,” Lâm Lạc Chỉ thiệt tình nói, “Anh nói chuyện dễ nghe lắm.” Không chỉ là giọng điệu, còn có nội dung, đều nghe rất êm tai.
Lục Kiến Trạch cười một cái, “Nói chuyện tình cảm hay dễ nghe đều không bằng một bữa cơm ngon của cô, nhanh ăn đi, không tí lại nguội mất.”
Lâm Lạc Chỉ ngây ngốc chớp mắt một cái,nhanh chóng cầm chén lên, vui vẻ ăn cơm.
Sau khi ăn xong Lục Kiến Trạch nhận rửa chén, anh ôn hòa nói, “Để tôi rửa chén cho, bạn Lâm Lạc Chỉ.”
Lâm Lạc Chỉ mang theo đôi tai hồng hồng trở về phòng ngủ.
Động tác rửa chén của Lâm Kiến Trạch rất nhanh, chừng mười phút lúc sau, tiếng đóng cửa của phòng ngủ đối diện vang lên.
Lâm Lạc Chỉ ôm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm, động tác giống như khi cô ra khỏi phòng ban sáng, thật cẩn thận đi vào phòng tắm.
Khi nước chạm vào làn da, Lâm Lạc Chỉ cũng dùng sức thở hắt ra.
Mười sáu năm qua cô chưa từng căng thẳng như thế này, cảm giác hồi hộp và những loại cảm xúc kì lạ không tên đang dâng lên trong lòng, hiện tại cô chỉ có thể phát ngốc đứng dưới dòng nước ấm, thần kinh não đang căng lên để suy nghĩ.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đã đến 10 giờ, Lục Kiến Trạch còn chưa tắm, cô không thể bá chiếm phòng tắm như vậy được, hơn nữa lỡ như lúc từ phòng tắm đi ra lại gặp phải Lục Kiến Trạch đang tiến vào thì sẽ vô cùng xấu hổ.
Cô đang rất khẩn trương nhưng cánh tay lại không tài nào đưa lên được, cổ tay cũng đang chống lại cô.
May mắn thay, khi cô bước ra khỏi phòng tắm, cửa phòng Lục Kiến Trạch vẫn không có động tĩnh gì.
Lâm Lạc Chỉ thuận tay ôm quần áo nhanh chóng tiến về phía phòng ngủ.
Sau khi quần áo mắc trên giá đã khô, cô ngã lưng về phía sau, nằm phịch lên giường.
Ngây dại nhìn chằm chằm trần nhà không đến hai phút, Lục Kiến Trạch ra khỏi phòng ngủ rồi nhanh chóng đi vào phòng tắm.
“Anh ấy đang đợi mình ư?” Lâm Lạc Chỉ nhỏ giọng hỏi chính mình, “Thật sự rất xin lỗi, lần sau tôi sẽ tắm nhanh hơn.”
Cô quay đầu từ từ nhìn sang cánh tay của mình “Mày đấy, không biết cố gắng, dễ mệt như vậy sao? Rõ ràng lúc ở nhà có thể nấu ngô bốn giờ liền, vậy mà khi vào thành phố mày lại thay đổi nhanh như vậy.”
Không biết từ khi nào, âm thanh vòi sen trong phòng tắm ngừng lại, nhưng Lâm Lạc Chỉ lại hoàn toàn chìm đắm trong cảm xúc của mình, một chút âm thanh bên ngoài cũng không nghe thấy.
Càng nghĩ càng giận, Lâm Lạc Chỉ lại nói, “Tao không có thay đổi đâu, tao không quen đi thang máy, cũng không biết thắt đai an toàn, ngay cả cửa xe cũng mở không được, người nhà quê như tao không thể lập tức biến thành người thành phố được, hai ta phải cố gắng cùng nhau, có nghe không cánh tay phải!”
Tiếng cười của Lục Kiến Trạch vang lên ngoài cửa, rồi nhanh chóng biến mất, theo sau là âm thanh đóng phòng cửa.
Lâm Lạc Chỉ nhìn đèn chùm trên trần nhà, cô cảm thấy gương mặt của mình sắp bị nướng chín tới nơi rồi.
“Mày chắc chắn chính là Mặt Trời cải trang thành,” Lâm Lạc Chỉ mặt mày thất vọng, “Đèn, nói cho tao biết, thân phận thật sự của mày là Mặt Trời có đúng không.”
Đèn trên trần trực tiếp chiếu vào người cô, lát sau, Lâm Lạc Chỉ đột nhiên lật người qua, giấu mặt trong chăn, thấp giọng kêu, “Cứu mạng với.”