TRỘM HÔN DỊU DÀNG

Edit: Pha Hi

Beta: Khinh Yên

Lâm Lạc Chỉ ngơ ngác nhìn chỗ kia, đột nhiên một cơn đau đánh thẳng vào thần kinh. 

Đồng tử co lại, phóng đại ra, hô hấp dần dồn dập. 

Cô bắt đầu giãy giụa, miệng liên tục gọi ” Lục Kiến Trạch,…Lục Kiến Trạch…” 

Hai mắt Lục Kiến Trạch đỏ ngầu, rốt cuộc cũng không chịu được mà đau lòng, ôm cô về phòng ngủ. 

Anh đè cô lên giường. 

” Nói em yêu anh ” Lục Kiến Trạch trầm giọng ra lệnh, anh bóp cằm cô, ép Lâm Lạc Chỉ nhìn thẳng mình ” Nói, em yêu anh “. 

Lâm Lạc Chỉ vừa tủi thân vừa bất lực, thuốc trong cơ thể như ngọn lửa bốc cháy cuồn cuộn cuồn cuộn, nhiệt độ ngọn lửa càng lúc càng cao. Dục vọng ngày càng rõ ràng, thống khổ của Lâm Lạc Chỉ dần bị nó lấp mất. 

Cô khát cầu nhìn môi anh, lại không được cho lại gần, chỉ có thể phát ra tiếng khóc thút thít như hỏng mất. 

Trái tim của anh đã đau đến co rút, Lục Kiến Trạch cúi đầu hôn môi cô, nhưng chỉ cho cô một chút ngắn ngủi an ủi. 

Anh ngẩng đầu, lần nữa bức ép cô ” Nói em yêu anh, nói đi, anh cho em thứ em muốn ” 

Lâm Lạc Chỉ khẩn trương nắm vạt áo, không biết khi nào, cô nói một tiếng cực nhỏ ” Em yêu anh ” 

Tiếng ” Lục Kiến Trạch ” trong miệng còn chưa nói xong, anh đã mãnh liệt hôn lấy cô. 

Nước mắt và máu đan xen, anh thô bạo ngang ngược mà xé rách quần áo cô. 

Đêm nay, bóng hình của Lục Kiến Trạch đã khắc sâu vào trong giấc mộng của Lâm Lạc Chỉ.

Cô đã không thể đếm nổi mình đã mơ thấy đêm nay bao nhiêu lần, có điều lần này dường như dài hơn một chút

Sáng sớm hôm sau, từ trên giường phòng ngủ tỉnh lại, Lâm Lạc Chỉ cả người như tan thành từng mảnh nhỏ. 

Cô yếu ớt hít vào một hơi, mở miệng nói lại là đau đớn như cổ họng bị xé rách. 

Tủ đầu giường bị mở ra, Lâm Lạc Chỉ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm chỗ đấy, lát sau, kí ức như trở lại, cô bỗng nhiên mở to hai mắt.

Một luồng cảm xúc sợ hãi cùng tuyệt vọng khó miêu tả được bao phủ lấy cô. 

Lâm Lạc Chỉ không còn hơi sức quan tâm cơn đau âm ỉ trên cơ thể, cô cắn môi, xốc chăn lên. 

Lúc này, phòng khách truyền đến tiếng bước chân, như tiếng chuông cảnh báo tử thần đang gõ vang lên. 

Sau đó là Lục Kiến Trạch mặt u ám đáng sợ đi đến. 

Mặt Lâm Lạc Chỉ nháy mắt trắng bệch, cơ thể căng cứng không động đậy được, chăm chăm nhìn vào mấy lọ thuốc trong tay của anh. 

Lục Kiến Trạch ngồi cạnh cô, mở rộng cổ áo che kín dấu hôn cô để lại. 

Anh ném ba lọ thuốc trước mặt Lâm Lạc Chỉ, trầm giọng hỏi: Cái gì đây? 

Môi Lâm Lạc Chỉ run run, hàm răng cũng run lên lập cập. 

Lục Kiến Trạch dưới đáy mắt đều là lạnh lẽo, từ tủ đầu giường bên cạnh lấy ta cuốn sổ ” Đây lại là cái gì nữa? “

Lâm Lạc Chỉ choáng váng thở không nổi nhìn cuốn sổ mà cô dùng trí nhớ viết về Lục Kiến Trạch, từ sở thích của anh, thói quen, nơi họ gặp mặt, thời tiết còn có những lời mà Lục Kiến Trạch nói với cô. 

Có thể sẽ quên đi, chỉ là không ngờ tác dụng phụ của thuốc đã tới nhanh như vậy, dù ngày đêm viết lại nhưng khi bắt đầu viết thì kí ức của cô đã không hoàn chỉnh. 

” Tác dụng phụ của thuốc rất lớn phải không? ” Lục Kiến Trạch xoa cổ cô, lực không nặng không nhẹ, nhưng lại gây cho người khác cảm giác bị đàn áp. (E b o o k T r u y e n. N e t)

Tất cả máu của Lâm Lạc Chỉ như bị đông cứng lại, lông mi buông xuống run rẩy không thôi. 

Lục Kiến Trạch áp trán mình vào trán cô ” Chuyên gia tâm lý gọi điện nói anh qua đây, em còn định giấu anh cái gì? ” 

Lâm Lạc Chỉ tay nắm chặt lấy chăn, năm ngón tay dùng sức đến mức run rẩy. 

” Anh về trễ ” Lục Kiến Trạch hôn lên môi cô ” Là anh về trễ ” 

” Không ” Lâm Lạc Chỉ lắc đầu, bất lực nhỏ giọng nghẹn ngào ” Không cần, anh không cần về…” 

” Tôi…con mẹ nó, tôi không trở lại thì em muốn chết sao. Lâm Lạc Chỉ!!! ” Lục Kiến Trạch như bùng nổ. 

Âm thanh giờ đây không còn, nước mắt cô tuôn như đê vỡ, cả người mất sức mà ngã vào ngực Lục Kiến Trạch. 

Lục Kiến Trạch nén tiếng khóc, ôm chặt lấy cô, như muốn đem Lâm Lạc Chỉ khảm vào thịt, khắc vào xương. 

” Lâm Lạc Chỉ ” Lục Kiến Trạch cả người căng cứng, gân xanh nổi lên ” Em muốn anh chết có phải không? ” 

” Không…” Lâm Lạc Chỉ chết lặng, hoảng sợ nức nở ” Không, không…”

”  Anh nói em biết, Lâm Lạc Chỉ ” Giọng Lục Kiến Trạch khàn khàn, không ngừng dồn lực lên cánh tay ” Kể từ hôm nay, mặc kệ em nói không, dù nhiều hay ít, anh sẽ không nghe ” 

” Em kêu anh đi, anh không đi ” Lục Kiến Trạch gỡ tay cô xuống, khàn giọng ” Em có nói chia tay cũng không ” 

” Anh và em sẽ trói chặt với nhau ” Anh in lên trán cô một nụ hôn ” Hai ta bên nhau cả đời, không bao giờ tách nhau, nếu em cảm thấy đang liên lụy anh, hiện tại, anh cũng bệnh rồi, chúng ta cùng nhau chữa bệnh, cùng nhau hồi phục, không ai liên lụy ai “. 

Lâm Lạc Chỉ cả người run rẩy, rúc trong lồng ngực anh. Cô cảm nhận được trái tim của người kia kịch liệt nảy lên ” Lục Kiến Trạch…” 

” Chúng ta không rời xa nhau, được không? ” Lục Kiến Trạch không cho cô cơ hội, nắm lấy cằm cô, hôn một lúc lâu, sau khi rời đi lại hỏi ” Được không? ” 

Lâm Lạc Chỉ lắc đầu, nức nở, Lục Kiến Trạch lại mạnh bạo nắm lấy cằm cô, khóa cứng người Lâm Lạc Chỉ lại, không thể động đậy. Cằm cô nhanh chóng đỏ lên, Lục Kiến Trạch hai mắt cũng đỏ lên, trông rất dọa người. Anh lại hôn cô lần nữa, cũng run rẩy cầu xin cô lần nữa ” Xin em “. 

Trái tim Lâm Lạc Chỉ co rút lại, đau đến không thể hít thở. Cuối cùng, Lâm Lạc Chỉ vẫn không thể nào cự tuyệt lời khẩn cầu của anh. 

” Lục Kiến Trạch ” Cô ngẩng đầu hít thở ” Em sẽ liên lụy anh…” 

” Anh cũng thế ” Lục Kiến Trạch hôn lên khóe mắt cô. 

Lâm Lạc Chỉ cả người như bị đông cứng, run rẩy ” Chúng ta…” 

” Chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời ” Lục Kiến Trạch khàn giọng ” Không ai tách hai ta ra được, ai chia cắt hai ta, anh sẽ giải quyết bọn họ. Chỉ cần em nói với anh, không còn một mình chịu đựng nữa “

Ký ức ào ạt tràn về trong đầu, Lâm Lạc Chỉ cuối cùng không nói lời cự tuyệt, cô nhắm chặt hai mắt, lấy hết dũng khí nói ” Em xin lỗi…”

Lục Kiến Trạch hôn lên khóe mắt đẫm nước của cô ” Không sao rồi, anh tha thứ cho em ” 

Giữa trưa hôm sau, Lục Kiến Trạch lái xe đưa Lâm Lạc Chỉ đến bệnh viện, hai người làm kiểm tra tổng quát một lần nữa. 

Lâm Lạc Chỉ cầm báo cáo tổng quát của Lục Kiến Trạch, ngồi ở ghế nghỉ, sắc mặt trắng bệch. 

Lục Kiến Trạch ngồi bên canh, chôn mặt ở gáy cô ” Anh nói rồi, chúng ta không ai liên lụy ai, chỉ cần em không chê anh. 

Nước mắt Lâm Lạc Chỉ rơi trên tờ báo cáo ” Em sai rồi ” 

” Nói lần nữa ” Lục Kiến Trạch trầm giọng ” Tuần này không cần xuống giường ” 

Lâm Lạc Chỉ cười ” Lưu manh ” 

” Ừ ” Lục Kiến Trạch ngậm vành tai cô, hàm hồ nói ” Chỉ lưu manh đối với em thôi ” 

Tức khắc, mặt Lâm Lạc Chỉ nóng bừng lên, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi đó, để cho Lục Kiến Trạch đùa. 

Về đến nhà, hai người đặt thuốc lên bàn trà, không cần phải giấu diếm. 

Lâm Lạc Chỉ từ tủ chén dĩa dọn được một thùng giấy lớn. 

Lúc Lục Kiến Trạch tắm rửa xong, nhướng mày nhìn khuôn mặt nhỏ chờ xét xử của Lâm Lạc Chỉ. 

” Cái gì? ” Anh đi qua, khom lưng mở thùng giấy ra. 

Chỉ là lúc đang nhìn bên trong, tay anh dừng lại, giọng nói nghẹn đi, cổ họng cũng đau thắt lại. 

Lục Kiến Trạch,” Lông mi cô run run, có chút không quen khi nói những lời này, nhưng cô vẫn dùng hết can đảm, nhẹ giọng: “Từ nay về sau, anh không cần giấu em hút thuốc, cũng, không cần lén lút đánh nhau, còn về việc ở quán bar, em sẽ chấp nhận, chỉ cần, anh đừng bị thương.”

Hai mắt Lục Kiến Trạch cay xè, anh nhìn một thùng đầy thuốc là, một lúc sau, anh ngồi xổm xuống, lấy ra một hộp, chỉ là tĩnh mạch ở mu bàn tay nổi lên, không ngừng run rẩy. 

” Lục Kiến Trạch ” Lâm Lạc Chỉ không dám nhìn anh ” Em đã học được cách uống rượu, anh nhìn hôm đó, em có uống rất nhiều, nhưng em không có say…”

” Được ” Anh không thể nghe được nữa, nuốt nước bọt, cắn răng chịu đau ” Anh không giấu em.”

Lâm Lạc Chỉ lo lắng đến có chút cứng đờ khoé miệng từ từ nhếch lên, dần dần thành nụ cười ngọt ngào ” Vậy buổi tối anh muốn ăn gì? Em nấu cho anh ” 

Lục  Kiến Trạch hướng mắt nhìn vào trong bếp, khô khốc nói ” Nồi đều dẹp cả rồi, bình thường em ăn cái gì? ” 

Lâm Lạc Chỉ cứng đờ người. 

” Gầy như vậy rồi sao? ” Lục Kiến Trạch hai mắt đỏ lên doạ người ” Anh thật sự rất đau lòng ” 

Lâm Lạc Chỉ cả người chấn động, rũ mi mắt, che lại đôi mắt ướt át, có chút hoảng loạn ” Em…em có thể tăng cân ngay…” 

” Lại tự làm khó mình? ” 

Lâm Lạc Chỉ bất lực đứng đó, không khí lặng đi một lúc lâu. 

Lục Kiến Trạch đặt điếu thuốc xuống, tiến lên phía trước một bước, đem cô ôm vào trong lồng ngực ” Lạc Chỉ, anh chỉ là đang đau lòng cho em, nhìn em mấy năm nay chịu khổ, tim anh bị kim châm đến rỉ máu “

” Lục Kiến Trạch…” Lâm Lạc Chỉ run rẩy nói. 

Lục Kiến Trạch dịu dàng ôm lấy cô ” Mặc kệ em như thế nào, anh đều thích, giống như cách em yêu anh, yêu đến mức chỉ cần rời đi một thời gian sẽ sinh bệnh, sau đó sẽ bệnh rất nặng, cuối cùng là qua đời ”  

” Lạc Chỉ ” Lục Kiến Trạch hôn trán cô ” Chúng ta còn có nhiều chuyện chưa từng cùng nhau trải qua, không thể chết bây giờ được ” 

” Anh muốn đưa em đi khắp thế gian, đưa em đi cắm trại ở những nơi khác nhau, còn sẽ chụp cùng em rất nhiều rất nhiều tấm ảnh, rửa sạch rồi lồng thành album, chờ khi già rồi thì cùng nhau lật xem ” Lục Kiến Trạch thì thầm dịu dàng ” Mấy năm nay, những tạp chí em đã chụp anh đều giữ lại, nhìn lúc em thay đổi phong cách, anh liền lập tức xin một khóa nghiên cứu sinh một năm, hy vọng mau chóng trở về, chỉ là lúc anh trở về, lại không biết nên gặp em thế nào ” 

” Anh lén theo em, kết quả phát hiện em mỗi ngày đều rất bận rộn,  vội vàng học tập và công tác, thời gian cũng rất quy củ, cuối cùng anh từ bỏ ý định ” Lục Kiến Trạch hít một hơi thật sâu ” Anh sợ em vất vả quên anh đi, bây giờ anh xuất hiện, lại khiến em mệt mỏi thêm ” 

Hô hấp Lâm Lạc Chỉ dồn dập 

” Nhưng sau này, hôm đó gặp em ở trường thi, anh thấy được ánh mắt em, rõ ràng còn yêu anh, anh lại không thể làm được gì ” Tiếng của Lục Kiến Trạch có hơi run, anh ôm cô chặt hơn ” Thật may là, thật may là…” 

Lâm Lạc Chỉ rốt cuộc cũng rõ những việc ngẫu nhiên và tất yếu trong thời gian này, trong lòng cô bị chua xót cùng ngọt ngào lấp đầy. 

” Lục Kiến Trạch ” Lâm Lạc Chỉ bật khóc, cắn chặt hai vai anh hơn ” Em yêu anh ” 

Lục Kiến Trạch hôn lên tóc cô ” Anh cũng vậy, anh vĩnh viễn yêu em ” 

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc