Không khí ẩm ướt, đầy mùi hư thối, thật khiến người ta buồn nôn. Không biết từ đâu truyền đến tiếng nước nhỏ giọt vang bên tai, như từ phía xa vọng đến, lại cứ như đang ở rất gần.
La Giản mở to mắt, phát hiện phía trước là một màn tối.
Không, nói đúng ra thì vẫn còn những tia sáng lạnh le lói, nói đúng hơn thì đó ắt hẳn là lân quang.
Hợp chất lân quang xuất hiện khi photpho oxy hóa trong trong không khí, khi nhiệt độ bên ngoài lên đến 40°C, nó sẽ tự cháy, sau đó bộ phận nhiệt năng sẽ sinh ra quang năng, đây cũng chính là nguyên nhân có thể tạo sáng trong bóng tối, được gọi là ‘hiện tượng lân quang’.
Những người ở thời cổ đại khi nhìn thấy ánh sáng trong nghĩa địa, sẽ cho rằng đó là ‘ma trơi’, thật ra đó là một loại lân quang. Đồng dạng, những người ở thời hiện đại đã dựa vào những nguyên lý là điều kiện để sản sinh lân quang, áp dụng cho chế tạo ra dạ minh châu nhân tạo.
Nhưng những tia sáng này rất mỏng manh, trong bóng đêm La Giản theo bản năng nhìn về nơi có ánh sáng, cậu cẩn thận đứng lên, phát hiện dưới chân là nham thạch trơn nhẵn ẩm ướt, không có gió, không khí cũng rất loãng.
La Giản có cảm giác bản thân đang ở một huyệt động chật hẹp, bởi vì sau khi đứng lên tay cậu đã chạm đến hai bên vách tường, xung quanh toàn là nham thạch, cậu lấy lại bình tĩnh, chậm rãi cất bước, đi về phía tia sáng kia.
Đúng vậy, không sai, lúc này La Giản đang ở trong một mật thất.
Mấy hôm nay La Giản vẫn luôn ở nhà của chú, vẫn luôn theo sát ông 24/24, thế nhưng mọi chuyện xảy ra thật bình thường, đứa bé cầm ô kỳ lạ kia không xuất hiện nữa, mọi chuyện đều phát triển theo hướng tốt đẹp, sau đó cứ thế đến ngày tiến vào mật thất, đêm đó La Giản chuẩn bị đầy đủ thì đi vào giấc ngủ.
Cậu vừa tỉnh lại, đã xuất hiện trong huyệt động nhỏ bé này.
Chuyện đầu tiên La Giản làm khi vào mật thất đó chính là tìm mảnh giấy in hoa tím kia, La Giản không thể nhìn thấy trong bóng tối, chỉ có thể đi về nơi có ánh sáng, sau đó cậu phát hiện nguồn sáng đến từ một tảng đá không lớn không nhỏ nằm trên vách tường, tảng đá phát ra những tia sáng xanh biếc mỏng manh, rất đẹp, La Giản nhịn không được vươn tay lấy xuống.
Sau khi lấy, La Giản thấy trên tảng đá có dán một mảnh giấy, in hoa tím, nội dung như sau:
Thân chào La Giản tiên sinh:
Chào mừng cậu đến với mật thất ‘Vùng đất tha ma’, đây là một huyệt mộ có từ xa xưa chưa một ai phát hiện, thần kỳ nhất là, huyệt mộ thông với một địa động đá vôi dưới lòng đất, địa hình nơi đây phức tạp như mê cung, ngẫu nhiên lại có những ‘sinh vật’ thần kỳ xuất hiện, xin cậu hãy chú ý an toàn cho bản thân, mau chóng đi tìm đồng đội.
Tương tự, nơi này cũng chính là ‘chiến trường mật thất’ chuẩn bị cho ‘đội chiến’ sắp tới, giả thiết như cậu giết chết bất kỳ ai trong đội ngũ đối địch, cậu sẽ có một phần thưởng cực lớn. Nếu cậu dẫn trước đội ngũ của kẻ địch thoát khỏi mật thất, như vậy đội ngũ của cậu đã dành được chiến thắng, tất cả thành viên được một phần thưởng đặc biệt, còn thất bại sẽ phải nhận trừng phạt, những người còn sống sẽ bị đưa vào mật thất trừng phạt.
Ngoài ra, nếu cậu giết hết đội ngũ đối địch, cậu và thành viên sẽ được xem như ‘chiến thắng’, nhưng phải thoát khỏi mật thất mới nhận được phần thưởng, nếu không thoát được, vậy các cậu phải vĩnh viễn ở lại nơi này.
Bởi vì mật thất này rất đặc biệt, mật thất đội chiến không tính thời gian, người chơi không thể trốn thoát sẽ bị nhốt ở đây mãi mãi. Và chúng tôi không thể gợi ý về đường ra cho cậu, cậu chỉ được nhận 1/4 manh mối, có lẽ khi giết chết được thành viên đội đối địch, sẽ có những thu hoạch không tưởng
Nhắc nhở: Bức họa chủ nhân ngôi mộ.
Ghi chú: Vì nhân số đội ngũ của cậu không đủ năm người, để công bằng, mật thất đã chiêu mộ một đồng đội mạnh cho cậu, y có biệt hiệu là ‘Thiên Khải Giả’. Xin cậu nhanh chóng tìm đồng đội, bởi vì đơn độc luôn luôn là một con mồi bị săn bắn.
Trên đây, tôi đã nhắc nhở xong, chúc cậu may mắn.
La Giản đọc xong im lặng thật lâu, trong đầu chỉ vang vọng một câu: Mẹ nó, đây là chuyện gì??!!
Vì sao lại biến thành đội chiến?! Cho dù muốn tăng độ khó của mật thất cũng không nên tăng đến như vậy chứ!!! Ông đây cộng lại hết cũng chỉ mới thoát khỏi mật thất mấy lần?! Không phải nói đội ngũ phải đủ năm người, hai trong ba người phải là những ngươi chơi lão luyện trải qua trên năm mật thất mới có thể bắt đầu đội chiến sao?!
“Rõ ràng nhân số còn chưa đủ!!” La Giản chỉ muốn mắng mẹ nó: “Cho dù có tính thêm cái tên gì mà…… gì mà Thiên Khải giả? Thì tôi và A Lam, cả tên Đoạn Ly kia nữa….. cũng chỉ mới có bốn người?! Rõ ràng là muốn lừa mình! Cho dù muốn gạt thì ít nhất phải gom cho đủ năm người đi chứ!”
Một tay La Giản cầm tảng đá, một tay kéo mảnh giấy, lúc này đầu óc cậu rất hỗn loạn, cậu cúi thấp người ngồi xuống đất, mặt trắng bệch.
“Không đúng, dù mật thất không làm theo quy định, cũng sẽ không sắp xếp đội chiến hoang đường như vậy, lúc trước Đoạn Ly dùng khế ước cưỡng chế thành lập quan hệ cộng sinh với A Lam, còn trở thành đội viên của mình, đội ngũ thành ba người mà còn khiến độ khó trong mật thất còn tăng lên, thế nhưng thành viên không đủ cũng đâu có khả năng mở đội chiến…”
La Giản cắn môi bắt đầu tự hỏi: “Có lẽ Đoạn Ly chính là nguyên nhân khiến cho sự việc nghiêm trọng thế này, thế nhưng…… tên đội viên vừa gia nhập kia cũng có vấn đề, chẳng lẽ một mình anh ta tính hai? Với lại…… Thiên Khải Giả, đây là biệt hiệu gì thế, sao mình lại có cảm giác tồi tệ thế này……”
La Giản suy ngẫm rất lâu, thật sự nghĩ không ra, đành lật mảnh giấy sang mặt sau, tiếp tục xem:
Ở một thời đại cực kỳ xa xưa, có một bộ tộc lạc hậu hoang vu, bọn họ thờ phụng một vị thần minh, cho rằng thần minh có thể phụ thân lên người tộc trưởng, bọn họ dâng tộc trưởng làm tế phẩm, xây một mộ thất khổng lồ phức tạp, trong mộ thất đặt rất nhiều loại tế phẩm khác nhau, như lương thực, vải dệt, dụng cụ bằng đồng, kết cục cuối cùng của mỗi một tộc trưởng là bị đưa vào mộ thất này, cho đến một ngày, không thể mở được cửa vào mộ thất nữa.
Mấy ngàn năm trôi qua, mộ thất bị chôn vùi dưới lòng đất, cửa vào đã biến mất từ lâu, đến nay vẫn chưa ai phát hiện.
“Xem ra đây là một ngôi mộ có từ rất rất lâu.” La Giản đương nhiên không có khả năng đổ đấu dưới mộ, cũng không có kinh nghiệm khảo cổ, những thứ như huyệt mộ này nghe thôi đã thấy rùng rợn, La Giản tự nhiên lại nhớ đến những cái xác chết đi rồi sống lại trước đây, xem ra không thể tránh khỏi cương thi linh tinh gì đó rồi, cũng không biết có những quái vật khác hay không.
Trước kia La Giản có đọc qua một ít tiểu thuyết về trộm mộ, tên là gì đó…… bút ký, còn có rất nhiều quyển, chỉ tiếc đến quyển một La Giản còn chưa đọc xong, nếu biết vậy thì cậu đã xem hết rồi, tuy là tiểu thuyết, những ít nhất cũng có những tri thức thực dụng.
La Giản vừa hối hận vừa không thể chậm trễ nữa, cậu nhét mảnh giấy vào túi, bắt đầu quan sát xung quanh xem có vật nào hữu dụng hay không, tuy ánh sáng phát ra từ tảng đá rất nhạt, nhưng vẫn có thể chiếu sáng nơi La Giản đang đứng.
Cậu đang ở trên một lối đi chỉ chứa được một người, mộ thất này xây không được tốt lắm, chung quy đó cũng là thời viễn cổ, nham thạch trên đầu có rất nhiều khe nứt, cứ như lúc nào cũng có thể sụp xuống, La Giản nhìn thôi cũng thấy sợ.
Trước và sau trên con đường chật hẹp đều có lối đi, thế nhưng phía trước là bóng tối, phía sau cũng là bóng tối, La Giản giơ cao tảng đá, ngây ngốc đứng ở giữa, trong lòng sởn hết tóc gáy.
“Mẹ nó, mình nên đi về phía trước? Hay đi về phía sau?” La Giản lầm bầm, mồ hôi thấm ướt trán. Nơi quái quỷ này thật sự quá tối, trừ tảng đá phát sáng trên tay, cậu chẳng phát hiện ra chút ánh sáng nào, dùng câu ‘không thấy năm ngón tay’ hình dung thật sự rất chính xác.
Nhất là, La Giản không thể xác định có sinh vật kỳ quái nào đó đột nhiên nhảy ra hay không, nếu có chắc chắn sẽ hù hết người.
“Đúng rồi, có thể dùng đèn pin mà?” La Giản bỗng nhớ đến ‘không gian tùy thân’…… à không, phải là ‘mật thất tùy thân’ mới đúng.
Không biết có dùng được hay không, trước đó La Giản đã đặt đầy những vật cần thiết vào trong mật thất tùy thân, như dụng cụ y tế, thực phẩm, nước, dây thừng, dụng cụ thám hiểm, dụng cụ leo núi, quần áo, thậm chí có cả lều cắm trại, những thứ La Giản có thể nghĩ đến đều ném vào mật thất.
Bây giờ chính là lúc thử nghiệm xem ‘mật thất tùy thân’ có thể sử dụng hay không, La Giản bắt đầu tìm trong túi, lấy tấm gương vỡ kia ra, đọc câu truyền tống, trước mặt biến đổi, La Giản đã xuất hiện trong một căn phòng quen thuộc.
“Thành công rồi!” La Giản hoan hô, bốn góc phòng chất đầy đồ đạc, cậu từ bên trong lấy ra một cây đèn pin và hai cục pin, nghĩ nghĩ lại lấy một bao chocolate nhét vào túi.
“Thử xem được không.” La Giản lại đọc câu truyền tống, quả nhiên đã xuất hiện trên con đường tối kia, cúi đầu nhìn, đèn pin cầm trên tay, sờ vào túi, chocolate cũng có ở đó.
“Thật sự có thể!” La Giản phấn khởi, vội vàng mở đèn pin, lúc này đã sáng lên không ít, nhưng lối đi này rất dài, không thể soi đến cuối, La Giản nuốt nước bọt, cố gắng đi tới.
Đi một đoạn, khoảng chừng được mười phút, La Giản bỗng cảm thấy không ổn, lối đi này sao lại dài như vậy? Đi rất xa nhưng phía trước vẫn là con đường tối mịt, nhìn không thấy đường cuối cũng chẳng có một chút tiếng động, im lặng như chết, La Giản ngừng bước, quay đầu nhìn lại, phía sau cũng tối đen như thế.
Nếu lúc này nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau…… La Giản trong hoàn cảnh áp lực không khỏi suy diễn ra những hình ảnh kinh dị, tỷ như đang đi đột nhiên có một bàn tay đặt lên lưng, bóng đen kỳ quái, hay những thứ gì đó khác…….
Trong lúc La Giản đang tưởng tượng ra những hình ảnh đáng sợ, phía sau như muốn chứng thực điều đó, trong bóng tối thật sự xuất hiện tiếng bước chân!
Khi tiếng động kia vang lên La Giản thật không tin vào tai mình, cậu hoảng sợ, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì? Chạy về phía trước? Nhưng ai biết phía trước sẽ có gì?
Nhưng có lẽ…… tiếng bước chân này, có khi nào là đồng đội của cậu hay không? Lỡ như phía sau là Phong Vũ Lam thì sao?
Không đúng! Không thích hợp! La Giản cẩn thận lắng nghe tiếng sàn sạt đang đến gần mình, tiếng động đó không giống như con người đi đứng bình thường, mà cứ như chỉ có một chân, chân còn lại kéo lê trên mặt đất, phát ra tiếng động nặng nề, sau đó là tiếng ma sát kéo dài.
Đồng đội của mình có ai bước đi như vậy sao? La Giản ngẫm lại, cuối cùng cũng không nhịn được, sợ hãi khiến cậu có chút thất thần, thế nhưng vẫn rất lý trí tắt đèn pin đi, chỉ cầm tảng đá phát sáng, một tay vịn tường, đi nhanh về phía trước, chỉ mong có thể nhanh chóng cách xa sinh vật không rõ phía sau.