TRỐN THOÁT MẬT THẤT VÔ HẠN

Ba người La Giản vì tìm chủ mộ, bất giác đi khắp nơi trong mộ huyệt, để phòng lạc đường, cứ một đoạn đường bọn họ sẽ để lại dấu hiệu ở nơi bí mật, tỷ như dùng đao khắc một chữ thập trên vách tường khi đến ngã rẽ.

Có lúc nền đất bên dưới ngôi mộ sẽ phát ra tiếng động, La Giản và Đoạn Ly rất mẫn cảm với âm thanh này, bởi vì cảm quan của bọn họ linh mẫn, ngược lại Phong Vũ Lam không hề phát hiện, hỏi La Giản tiếng động đó như thế nào, La Giản đáp: “Âm thanh đó như tiếng khi cơ quan khởi động.”

Trong mộ rất tối, chong đèn Phong Vũ Lam cầm trước đó đã không cẩn thận rơi mất, vì thế La Giản đành cầm đèn pin đi trước mở đường, bọn họ đi qua vài mộ thất, đều là phòng bồi táng, trong mỗi một phòng có hai cửa ngầm, một cửa mở ra để đi vào, sau đó từ một cửa ngầm khác đi vào trong một mộ thất khác, nhưng sau khi đi qua liên tục mấy mộ thất như vậy, La Giản phát hiện một dấu hiệu chữ thập mình đã để lại mười mấy phút trước trong góc phòng.

“Chúng ta lại đi lòng vòng.” La Giản nói với Đoạn Ly và Phong Vũ Lam, cậu hỏi Đoạn Ly: “Trước đó anh đã mang chúng tôi thoát khỏi con đường hầm kia như thế nào?”

“Đó là một trận pháp cổ xưa, nguyên lý cụ thể tôi có nói các cậu cũng không hiểu, nhưng tôi có học qua kỹ năng về phương diện này, với lại trận pháp đó cực kỳ dễ thoát, nên có thể phá giải.” Đoạn Ly nói như thế.

La Giản cẩn thận dùng từ, dò hỏi: “Vậy bây giờ thì sao? Chúng ta cũng đang ở trong trận pháp sao?”

Đoạn Ly không trả lời, gã đi quanh mộ thất, bọn họ thông qua cửa ngầm đi qua sáu mộ thất, sáu mộ thất giống nhau như đúc, cũng là ba cái quan tài, trên tường có tranh điêu khắc. Qua sáu mộ thất lại trở về nguyên điểm, trước đó ở trong đường hầm kia lại không giống vậy.

“Quả thật, chúng ta đã đi vào một trận pháp, xem ra ngôi mộ này bày rất nhiều trận.”

“Anh phá giải được không?”

“Không thể.” Đoạn Ly trả lời rõ ràng: “Trận được tạo thành từ rất nhiều nguyên tố giống nhau, như binh trận thời cổ đại, chính là từ một trăm một ngàn binh lính làm nguyên tố tạo thành trận địa, địch nhân rơi vào vòng vây sẽ bị tiêu diệt. Cùng một lý thuyết, chúng ta đang kẹt trong một ngũ hành trận, trừ khi hủy đi được một mắt trận, nếu không chúng ta sẽ bị nhốt ở đây mãi.”

“Ngũ hành gì đó… nghe cứ giống như ma pháp trận nhỉ.” Phong Vũ Lam nghe Đoạn Ly giải thích về tồn tại của trận pháp, nhưng hiển nhiên A Lam không có hứng thú về cái này, hắn cũng làm như Đoạn Ly đi một vòng quanh mộ thất, nhìn bức họa trên tường thật lâu, mới nói: “Mấy cái hình này, nhìn qua thật sự rất giống ma pháp trận.”

A Lam vừa nói thế, La Giản lập tức cảm thấy hứng thú về mấy bức họa khắc trên tường, cũng đi qua xem cùng Phong Vũ Lam, mấy bức họa này rất hỗn loạn, giống như đang kể lại một câu chuyện, ngẫu nhiên cũng sẽ tạo thành một trận đồ. Bức bích họa phức tạp này khiến cả ba người cảm thấy hứng thú, bắt đầu suy đoán hàm nghĩa bên trong.

“Câu chuyện này đang kể về một con quái vật, để tôi sắp xếp lại.” Ba người xem xong đoán ra được nội dung tương tự nhau, La Giản cụ thể lại một chút, bắt đầu kể lại câu chuyện mà bích họa muốn nói.

“Đầu tiên là bức bích họa này, miêu tả cảnh tượng vì đói khát mà chết rất nhiều người.” La Giản dùng tay vuốt ve vách tường, dựa theo trình tự mà kể, bức đầu tiên vẽ rất nhiều người gầy như que củi, nằm rạp dưới đất, ý muốn biểu đạt rất rõ ràng. Vẽ ra một đám người gầy như thân trúc, tuy được khắc rất trừu tượng.

“Bức họa thứ hai, vẽ một đứa trẻ bị vứt bỏ.” La Giản đi đến trước bức họa kế tiếp, đây là một đứa bé còn đang mặt tã lót, bên cạnh còn khắc một cánh rừng cực kỳ trừu tượng. Bích họa có hơi mờ, nhưng vẫn có thể nhìn ra.

“Bức họa thứ ba, là một đứa trẻ bị vứt bỏ và một… con thú dữ?”

“Con dã thú này vẽ không giống lắm, nhìn cơ thể thì giống sói, nhưng nhìn phần đầu, thì mặt mũi dữ tợn như quỷ quái.” Phong Vũ Lam đánh giá.

“Vậy cứ xem như bọn họ đang khắc một đứa bé bị vứt bỏ và một con quỷ dữ đi.” La Giản lại chỉ vào bích họa tiếp theo: “Hình như con quỷ này đã nhặt đứa bé kia, còn xem như con cái nuôi lớn, nên bức họa tiếp theo đã vẽ một thanh niên khoác da thú.”

“Nhưng mặt của thanh niên này cũng hung tợn như con quỷ kia.” Phong Vũ Lam lại nói: “Chẳng lẽ không phải con quỷ kia chiếm cứ thân thể đứa bé bị vứt bỏ, sau khi lớn lên biến thành nửa người nửa quỷ?”

“Cũng có khả năng này.” Đoạn Ly nói xen vào: “Các cậu ngẫm lại xem, khắc nên những bức bích họa này là người thời đại nào?”

“Cổ nhân.” La Giản và Phong Vũ Lam đồng thanh. Đây là ngôi mộ có từ xa xưa, có thể khắc người trong mộ, cũng chỉ có thể là cổ nhân, về phần triều đại nào, chúng ta tạm thời không cần phải phân tích.

Sau đó Đoạn Ly mỉm cười, tuy đeo mặt nạ không thể nhìn thấy nụ cười của gã, nhưng trong giọng nói lại mang theo ý cười: “Người xưa không có kỹ thuật khoa học, với những chuyện khó giải thích, bọn họ sẽ cho đó là yêu ma quỷ quái, thật ra câu chuyện này rất đơn giản, đứa bé bị vứt bỏ này được sói nuôi lớn, hai cậu nghĩ đi, đứa bé được thú dữ nuôi lớn sẽ có dạng gì?”

“Không biết nói.” La Giản đáp, nghĩ rồi lại nói: “Có khả năng sẽ học theo tiếng sói tru.”

“Cũng không đi đứng như người bình thường, đi bằng bốn chân như thú hoang, động tác nhanh nhẹn.” Phong Vũ Lam bổ sung: “Nói không chừng còn có răng nanh, lúc giết mồi sẽ dùng miệng cắn cổ.”

Đoạn Ly nói: “Đây là những điều các cậu có thể tưởng tượng ra, nhưng trong mắt cổ nhân, đó là một vật khó giải thích, bọn họ chỉ cảm thấy người này hung ác, cảm thấy hắn giống như quỷ ma, nên hình tượng khắc nên cũng giống quỷ.”

“Sau đó tai họa sập đến, bởi vì đói khát, con quỷ này bắt đầu ăn thịt người.” Đoạn Ly chỉ vào bức hoa tiếp theo, trên đó khắc một người mặt mũi dữ tợn cắn cổ một người khác.

“Mọi người đương nhiên sẽ thấy sợ hãi, bắt đầu vây bắt hắn.” Bức bích họa kế tiếp khắc rất nhiều người vây quanh con quỷ.

“Mọi người thành công bắt được, cột hắn vào cọc gỗ, chất củi lên muốn thiêu chết hắn.”

“Sau đó…” Hình như Đoạn Ly cũng cảm thấy khó hiểu, bởi vì bức họa đến đây thì kết thúc, bức họa cuối cùng chỉ vẽ con quỷ kia bị trói trên cọc gỗ, người xung quanh cầm đuốc, nhưng con quỷ này có bị thiêu chết hay không, bức bích họa không có nói đến.

Trên vách tường trừ những bích họa kể lại câu chuyện, thì cũng chỉ có những hình tròn giống ma pháp trận đồ, tuy Phong Vũ Lam nói rất giống ma pháp trận, nhưng nhìn lâu, lại cảm thấy nó giống một loại đồ đằng.

“Câu chuyện trên tường không đầu không đuôi, hơn nữa…” La Giản lại nghĩ đến một khả năng, nói: “Có khi nào đây là câu chuyện của chủ mộ không, chẳng lẽ ngôi mộ này kiến tạo cho con quỷ này?”

“Nhưng manh mối trên mảnh giấy viết không phải thờ phụng Thần Minh gì đó sao? Một người rừng được sói nuôi lớn làm sao được thờ phụng như thần?” A Lam cau mày cũng nghĩ không ra, nhưng hắn lại cảm thấy hứng thú với trận đồ trên vách tường hơn, hắn lấy sách ma ra, không biết từ đâu moi ra một cây bút, dựa theo trận đồ trên tường vẽ xuống.

“Kỹ thuật vẽ của cậu từ lúc nào mà tốt đến vậy?” La Giản nhìn thấy hết cảnh này, cảm thấy thật lạ lùng, cậu nhớ từ nhỏ A Lam đã vẽ rất xấu, có thể vẽ vuông thành tròn cũng chỉ có mình hắn.

A Lam giơ sách ma lên: “Không phải kỹ thuật của tớ tốt, mà là kỹ thuật của cuốn sách này tốt nè.”

A Lam nói xong, La Giản và Đoạn Ly đồng thời quay đầu, dùng một ánh mắt đầy thâm ý nhìn A Lam.

A Lam không hiểu gì. Nhưng hắn không để ý, tiếp tục vẽ. Sau đó ba người lại đi một vòng quanh sáu mộ thất, bọn họ phát hiện, mỗi một bài trí và bích họa gần như giống nhau như đúc, tuy chi tiết hơi lệch như nội dung không khác, với lại cho dù bọn họ di chuyển qua bao nhiêu lần, cũng không thể thoát khỏi trận pháp kì dị này.

“Còn chỗ nào, chúng ta chưa suy xét đến?” La Giản không tin không có đường ra, cố gắng suy nghĩ điểm giống nhau giữa sáu mộ thất. Nhưng nghĩ banh đầu cũng không nghĩ được, La Giản đành buông tha, quay đầu hỏi Đoạn Ly: “Rốt cuộc trước kia anh mang chúng tôi vào đây như thế nào? Thông qua cánh cửa kia sao?”

Đoạn Ly chỉ cào cửa ngầm trong mộ thất, nói: “Chính là cánh cửa này, nhưng đi ngược về từ cánh cửa này, chúng ta không quay về con đường hầm kia, ngược lại biến thành một mộ thất khác.”

La Giản có chút không hiểu: “Ý của anh là, anh tìm được một cửa ngầm trên con đường hầm kia, đi vào chính là căn mộ thất này, nhưng muốn quay lại, đi ra đó không phải con đường hầm kia, mà biến thành một mộ thất như đúc.

“Cảm giác giống như căn phòng này luôn di chuyển vậy.” A Lam còn đang nhìn chằm chằm vào trận đồ. Sau khi liên tục đi qua sáu mộ thất, lại quay về mộ thất đầu tiên, nhưng A Lam đã phát hiện ra một điểm kỳ quái.

“A Giản, trận pháp không giống nhau.” Phong Vũ Lam đột nhiên vươn tay trận đồ trên bích họa.

“Chỗ nào không giống?”

“Không giống hình tớ đã vẽ.” Phong Vũ Lam lấy sách ma ra, lật đến trang đã vẽ trận đồ, La Giản đến gần cẩn thận quan sát, lập tức phát hiện những nơi khác nhau, tuy hai hình vẽ tương tự, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện trên đồ văn đã thay đổi.

“Chờ chút, trong đây có vấn đề!” La Giản như nghĩ ra đáp án, lập tức nhìn trận pháp khắc trên tường, trận đồ hình tròn hoàn toàn được khắc lên từ vũ khí sắc bén, nhưng vết khắc hằn hẳn vào bên trong, La Giản đưa tay ấn lên, phát hiện ngón tay của mình có thể luồn vào trong.

Không biết có phải trùng hợp hay không, năm ngón tay của La Giản có thể vói vào năm lỗ nhỏ trên trận đồ, La Giản do dự một lát, nhưng một khi đã làm thì phải làm đến cùng, cậu đưa tay vào, sau đó nắm chặt, thử chuyển động về bên trái, nhưng trận đồ kia cũng không có chuyển biến gì.

Vì thế La Giản thay đổi phương hướng, xoay qua bên phải, lúc này cậu lại thành công, xoay khoảng nửa vòng, mới trở lại trận đồ lúc đầu Phong Vũ Lam đã vẽ lại!

Sau đó La Giản Phong Vũ Lam Đoạn Ly, đồng thời nghe thấy tiếng cơ quan dưới lòng đất khởi động.

Bình luận

Truyện đang đọc