Nửa đêm, Lạc Thiên Dịch nằm trằn trọc trên giường, tâm tình không tốt.
Nếu không phải Cổ Kì ngăn cản hắn, cậu nhất định sẽ nói gì đó quá đáng hơn nữa, cậu chưa bao giờ thấy lòng dạ mình hẹp hòi, cực đoan như vậy.
“Lạc Thiên Dịch, sao mày lại làm vậy chứ…”
Cậu bé nằm trên giường, yếu ớt.
“Có phải chị ấy ghét mình không…”
Cuối cùng vẫn không ngủ được, Lạc Thiên Dịch ngồi dậy, bật đèn học, ngồi vào bàn bắt đầu giải đề.
Tối hôm đó, bạn học Lạc “làm việc cật lực” đến hai giờ sáng.
Nói cho thì vẫn là tuổi trẻ, nam vương Lạc thức khuya làm bài tập, nhưng không ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần vào ngày hôm sau.
Ban ngày cứ đi học như bình thường, sau giờ học thì chơi bóng rổ, đến quán trà với các bạn nam và lập nhóm chơi game trên điện thoại di động.
Bảy giờ tối, Lạc Thiên Dịch trở lại nhà họ Lạc, đã đến giờ ăn tối.
Thật hiếm khi cả gia đình ngồi cùng nhau, Lạc Chiêu Niên và Dương Vân đều ở đó, thậm chí cả chú hai và em họ Lạc Đông Húc của Lạc Thiên Dịch cũng ở đó, chỉ có thiếu mỗi Cổ Kì.
Cả nhà ngồi quây quần bên nhau, nhà ăn yên lặng lặng, chỉ có âm thanh bộ đồ ăn va chạm rất khẽ.
Thật lâu sau, Dương Vân nói: “Hôm nay cái Kì không về ăn cơm sao mẹ?”
“Ừm, nói là ở nhà một người bạn là họa sĩ.” Cụ bà nói.
Bàn tay đang cầm đũa của Lạc Thiên Dịch dừng lại, con tôm trong miệng bỗng mất ngon.
“Cu Đông, mặt của con sao vậy?” Lạc Chiêu Niên đột ngột nói.
Lúc này mọi người đều tập trung chú ý vào người anh họ Lạc Đông Húc, chỉ thấy má trái của em họ bị sưng tấy, trước đó nó đều đeo khẩu trang nên mọi người không phát hiện.
Lạc Đông Húc cúi đầu, không dám nói.
Chú hai bên cạnh hừ lạnh một tiếng: “Em đánh đấy, nó không nghe lời, chơi trò yêu sớm ở trường học.”
“Thế thì cũng không thể đánh thằng bé được, con thật là.” Bà cụ nhíu mày, thương cảm cho đứa cháu thứ hai của mình.
“Nó thích giáo viên tiếng Anh dạy lớp nó, ngày nào cũng xum xoe với giáo viên, sao con có thể không quản được? Cô giáo kia còn lớn hơn nó tới sáu tuổi, vừa tốt nghiệp đại học không lâu, da mặt mỏng, bị đứa trẻ này làm cho khóc luôn rồi.”
Mọi người: “…”
Lạc Đông Húc gãi cằm,vành tai đỏ bừng, cậu không khỏi ngạc nhiên khi thấy Lạc Thiên Dịch, người đang ngồi đối diện, nhướng mày nhìn cậu.
Anh họ có ý gì?
Đang khen ngợi cậu à?
“Hiểu Đông, con rất thích giáo viên dạy tiếng Anh của mình à?” Dương Vân hỏi.
Lạc Đông Húc gật đầu: “Thích ạ.”
Tức khắc chú hai trừng mắt, giơ tay lên muốn đánh người, Lạc Đông Húc rụt cổ lại nhưng cái tát kia không rơi xuống.
“Tuổi mới lớn có suy nghĩ về người khác giới là chuyện bình thường, cũng không thể trách trẻ con quá nhiều.” Dương Vân xoa dịu không khí, nói giúp Lạc Đông Húc.
Chú hai và một miếng cơm, hừ lạnh, “Cu Thiên cũng đang tuổi dậy thì, em cũng đâu thấy thằng bé yêu giáo viên lớn tuổi hơn đâu?”
Một cậu bé nào đó bị điểm danh im lặng ăn cơm, không muốn nói chuyện.
Cậu không thích cô giáo, nhưng lại thích một người chị có thể giết mình, làm cho cậu phiền muộn.
“Đừng so sánh hai đứa trẻ với nhau, trẻ em mà bị so sánh thì tội chúng nó.”
Bà cụ quở trách chú hai, chú hai lặng đi.
Mười một giờ tối, Lạc Thiên Dịch vẫn đang giải đề, cậu cảm thấy cáu kỉnh, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ để xem Cổ Kì về hay chưa.
Đã mười một giờ, tại sao chị ấy vẫn chưa về nhà?
Bây giờ chị ấy vẫn đang ở nhà chú Tiếu sao?
Hai người đó đang làm gì? Đang nói cái gì?
Trái tim của Lạc Thiên Dịch chua xót, rất khó chịu …
Để giải tỏa nỗi buồn chán và sốt ruột, cậu ép mình phải giải xong bài toán, rồi nhìn lên đồng hồ, đã 0 giờ sáng.
Chị ấy vẫn chưa về nhà.
Sao chị ấy có thể không về như vậy chứ…
Lạc Thiên Dịch nằm trên giường, cuộn người lại như bị bệnh, đầu tóc rối bù.
Cậu giống như một người đàn ông nhỏ bé bơ vơ chờ vợ về, một mặt lo cho sự an toàn của cô ấy, mặt khác lại sợ cô ấy dại dột cặp kè với người khác bên ngoài. Tâm trạng cậu hỗn độn, đầy chua xót, chán chường, lo lắng, bồn chồn, tủi thân.
Tối hôm qua thức khuya giải đề nên dẫn đến thiếu ngủ, Lạc Thiên Dịch nằm trên giường mê man ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại thì đã ba giờ sáng.
Vừa rồi cậu nằm mơ, trong mơ cậu thấy chị gái đã về nhà, cậu đứng trong sân đợi cô, cô đi tới ôm cậu, dùng giọng nói rất dịu dàng xoa dịu cảm xúc của cậu. Cô nói: “Đồ ngốc, đã trễ thế này rồi sao còn chưa đi ngủ. Em vẫn đang chờ chị về sao?”
Lạc Thiên Dịch xoa lông mày và từ từ ngồi dậy. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu cậu là: Chị đã về …
Mang dép và rời khỏi phòng, Lạc Thiên Dịch bước xuống gác xép trong bóng tối.
Bước tới phòng của Cổ Kì, khe hở dưới cửa không có một tia sáng nào, cả căn phòng đều yên tĩnh.
Tâm trạng của Lạc Thiên Dịch chùng xuống, rồi cậu mới chợt nhận ra đó chỉ là một giấc mơ, cô không về nhà, cũng không ôm cậu …
Đứng ở cửa phòng Cổ Kì, Lạc Thiên Dịch im lặng hồi lâu, cho đến khi chân tay tê dại mới trở về phòng.
6h20 sáng, Lạc Thiên Dịch bị đồng hồ báo thức đánh thức.
Hôm nay là thứ sáu, phải đi học.
Cậu ngồi bật dậy, đầu óc choáng váng nặng nề, cổ họng và mũi hơi khó chịu, có triệu chứng cảm lạnh.
Đứng dậy thay quần áo, rửa mặt sơ qua rồi đi xuống lầu.
Trời còn sớm, khung cửa sổ xám xịt, thỉnh thoảng có tiếng chim hót líu lo nhưng lại cho người ta cảm giác cô đơn, sâu lắng.
Dì Giang đang bận rộn dưới nhà, ngày nào dì cũng phải chuẩn bị bữa sáng cho gia đình.
“Chào buổi sáng.”
Lạc Thiên Dịch xoa cổ, giọng nói uể oải: “Chào buổi sáng dì Giang.”
“Dì đã chuẩn bị bánh mì hấp, yến mạch và trái cây cho con. Con có muốn ăn gì nữa không?” Dì Giang hỏi.
Lạc Thiên Dịch lắc đầu, kéo ghế ra rồi uể oải ngồi vào bàn ăn.
“Dạ không.”
“Vậy thì con ăn trước đi. Dì vào bếp nấu cháo.”
“Dạ.”
Lạc Thiên Dịch cắn một miếng bánh mì hấp, nhấp một ngụm sữa yến mạch, đôi mắt màu nâu hạnh nhân quét về hướng phòng Cổ Kì.
Cửa vẫn đóng, như mọi khi.
Ba bốn giờ đêm cô ấy không về, cậu cũng không trông cậy vào việc cô sẽ về sau nửa đêm.
Sau khi ăn xong bánh mì hấp, uống sữa yến mạch, quét sạch hết rau củ quả trong đĩa, Lạc Thiên Dịch xách cặp đi ra ngoài.
Cậu bước ra khỏi sân, mở cánh cổng sắt.
Một giây tiếp theo, chiếc xe thể thao của Cổ Kì phóng qua cậu, cuối cùng vững vàng dừng bên bức tường nhà họ Lạc.
Bước chân của Lạc Thiên Dịch dừng lại, tay nắm chặt cặp sách.
Sau đó cậu nhìn thấy một cánh tay trắng nõn thò ra ngoài cửa kính xe, giữa những đầu ngón tay mảnh mai là một điếu thuốc lá, dừng lại một lúc lâu, cánh tay ngọc ngà lại thu vào trong xe.
Lạc Thiên Dịch biết đó là tay của chị gái, chị ấy đang hút thuốc.
Một lúc sau, cửa xe mở ra, Cổ Kì bước xuống xe, đóng sầm cửa rồi quay người lại, ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt của cậu.
Cổ Kì mặc áo sơ mi trắng và quần jean như trước, dưới chân mang một đôi giày vải, rất giản dị và tùy tiện nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác thanh lịch và mát mẻ.
Áo sơ mi trắng của cô nhăn nhúm, ít đi một phần chỉnh tề và tươi tắn, khuôn mặt xinh đẹp hơi mệt mỏi, dưới mắt hiện lên một tầng quầng thâm, thần thái không tốt lắm.
Hiển nhiên cô thức trắng đêm, chơi ở bên ngoài cả một đêm…
“Chào buổi sáng cu Thiên.”
Cô chủ động chào hỏi, trên môi là một nụ cười nhạt.
Lạc Thiên Dịch tiến lại gần vài bước, thấy tơ máu đỏ trong mắt cô rất rõ ràng.
Dù vậy cô vẫn xinh đẹp đến khó tin.
“Tối hôm qua chị đi đâu vậy?”
Lạc Thiên Dịch cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh và nhẹ nhàng.
“Ồ, quán bar.” Cổ Kì thờ ơ đáp, lại hỏi: “Bình thường em đều đi học sớm thế này à?”
Lạc Thiên Dịch không trả lời.
Thấy cậu không đáp, Cổ Kì ngước mắt lên, nhưng lại bắt gặp đôi mắt sâu như vực thẳm của cậu.
“Hả? Sao vậy?”
Lạc Thiên Dịch nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, các ngón tay dần siết chặt.
“Tối hôm qua chị đi chung với chú Tiếu?”
Cổ Kì lắc lắc chìa khóa xe trong tay, đi về phía cổng sắt nhà họ Lạc, nói một cách thản nhiên: “Em không cần biết, mau đi học đi, nếu không sẽ đến muộn.”
Nói xong Cổ Kì bước vào sân, bóng người càng ngày càng xa.
Lạc Thiên Dịch nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, trái tim đau nhói. Rõ ràng cô không hề nói ở chung với chú Tiếu nhưng trái tim cậu vẫn đau.
Thật ra cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của Cổ Kì luôn hỗn loạn, lúc đến thành phố Giang Hà cũng vậy, nhất thời không thay đổi được.
Cô quen với thời gian làm việc và nghỉ ngơi của người Mỹ, thích ngủ ngày và làm việc vào ban đêm, có đôi khi linh cảm đến thì có thể thức cả ngày lẫn đêm. Đôi lúc buồn chán hay thiếu linh cảm cô sẽ đến quán bar thư giãn cho đến tận khi mặt trời mọc.
Mười giờ tối qua, sau khi tạm biệt Tiếu Hòa Trạch, cô đã đến quán bar một mình.
Sau khi uống đến tận hứng thì đã là nửa đêm.
Nếu nửa đêm quay về chỉ sợ sẽ quấy rầy đến người nhà họ Lạc, vì vậy cô lựa chọn sáng sớm mới về nhà họ Lạc, vậy nên mới gặp Lạc Thiên Dịch.
————
Hai ngày tiếp theo, Cổ Kì và Lạc Thiên Dịch hầu như không nói chuyện.
Thỉnh thoảng gặp nhau ở nhà Lạc, vị nam vương nào đó cố tình tránh ánh mắt của cô, không giống như trước đây sẽ ngọt ngào gọi cô là chị.
Cổ Kì không để tâm đến điều đó, ban ngày cô vẫn ra ngoài, đến buổi tối lại về nhà họ Lạc như thường lệ.
Trong những ngày qua ở thành phố Ô Thủy, cô đang nghĩ về cuốn tiểu thuyết tiếp theo của mình. Những tòa nhà cổ kính và những con hẻm nhỏ ở thành phố Ô Thủy đã mang lại cho cô rất nhiều cảm hứng sáng tác.
Cô luôn mang theo một cuốn sổ ghi lại những suy nghĩ chợt lóe lên của mình. Rất nhiều lần khi ở trên những con đường và ngõ hẻm của thành phố Ô Thủy, suy nghĩ của cô đã cuốn vào trong thế giới tiểu thuyết, cô không biết mình đi đến đâu, cũng không biết mình đang ở chốn nào.
Cuối tuần, thành phố Ô Thủy mưa.
Mưa không nặng hạt như lông bò, thành phố Ô Thủy bị mây khói che khuất, ngôi chùa cổ kính lộ ra một nửa, như mộng như ảo.
Bởi vì trời mưa, nước sông Ô Thủy dâng cao, đường thủy kéo dài về mọi phía đều xanh biếc sâu thẳm hơn trước, tạo cho người ta một cảm giác bí ẩn và u uất.
Cổ Kì đang ăn mì bò trong một tòa nhà cổ kính. Cô và Tiếu Hòa Trạch đã ăn xong mì bò. Cổ Kì nói rằng cô muốn cầm ô đi thuyền gỗ.
Tiếu Hòa Trạch cũng là một người lập dị, lại dấn thân vào nghệ thuật nên đương nhiên hiểu được cảm giác thoải mái khi chèo thuyền dưới mưa nên cả hai đã ăn nhịp với nhau. Bọn họ ngồi trên một con thuyền gỗ, từ từ đi qua đường thủy nơi Giang Nam.
Trong cơn mưa phùn, chiếc thuyền độc mộc trôi trên mặt nước trong veo theo con đường thủy dài và hẹp.
Người lái đò mặc áo mưa, đội mũ rơm đứng ở đuôi thuyền, khéo léo đỡ lấy cọc tre xoay trái xoay phải rất nhịp nhàng.
Cổ Kì và Tiếu Hòa Trạch đứng trên mũi thuyền, cùng nhau cầm ô, chiêm ngưỡng tòa nhà cổ kính trên bờ bị mưa phùn bao phủ.
“Thành phố Ô Thủy có rất nhiều người đẹp cũng không phải là không có lí do. Khí hậu ở đây rất dễ chịu, không khí trong lành, sông Ô Thủy nuôi dưỡng toàn bộ thành phố, nuôi dưỡng đất, cũng nuôi dưỡng cả con người nơi đây. Khó trách làn da của ai cũng trắng nõn nà.”
Khi nói điều này, Cổ Kì nghĩ đến Lạc Thiên Dịch, đó là cậu bé duy nhất làm cô cảm thấy kinh diễm.
Tiếu Hòa Trạch khẽ cười: “Thích nơi này sao? Có muốn ở lại lâu dài không?”
Cổ Kì vừa định trả lời thì nghe thấy giọng nói nhiệt tình của một cậu bé.
“Chú! Mĩ Mĩ—”
Hai người vừa nhìn lên đã thấy Tiếu Suất và một nhóm học sinh nam đang đứng trên cầu hình vòm bằng đá trước mặt, họ cầm ô, mặc những bộ quần áo khác nhau, dào dạt thanh xuân.
Phía sau đám học sinh là một chàng trai cao ráo đẹp đẽ đang cầm một chiếc ô đen, nhìn họ bằng một đôi mắt hạnh nhân u sầu …
Đúng vậy, cậu ấy là Lạc Thiên Dịch.