Cùng lúc đó, Cổ Kì đang ngồi trên ghế làm việc của khách sạn, trước mặt cô là chiếc máy tính cùng một đống bản thảo bừa bộn trên bàn.
Nhìn thấy tin nhắn của em trai nào đó, cô cười một tiếng.
—Chị gái, còn cười em?
Vài từ rất đơn giản, giọng điệu có vẻ rất vui? Nhưng cũng có vài tia nổi loạn, còn có mấy phần diễu võ dương oai giành được thắng lợi?
Cổ Kì cúi đầu, nhìn trần nhà khách sạn, cuối cùng cười ra tiếng.
Em trai thật đáng yêu.
Cho nên cô còn bối rối cái gì? Chỉ vì cậu là con trai của Lạc Chiêu Niên, nên cô sợ?
Cô lúc nào lại quan tâm đến cảm xúc của người khác như vậy? Điểm này không hề giống tính cách cô.
Hơn nữa, Lạc Chiêu Niên rời khỏi Cố Như Tâm, chẳng phải cũng gặp được Dương Vân sao? Cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, nói một chút thì không ai tổn thương cả.
Nghĩ đến đây, Cổ Kì nhấc máy và gọi cho một người.
“Ừm, ông có món quà nào để dỗ con trai không?”
Một giờ sau —
Cổ Kì đứng cạnh bức tường cách nhà họ Lạc không xa, nhìn những ngọn nến trắng được đặt thành hình trái tim trên mặt đất.
Cổ Kì: “…”
Cách sắp xếp này giống hiện trường tỏ tình đến mức nào?
Ánh nến sáng rực rỡ, lung linh ánh đỏ. Những ngọn nến bao quanh tạo thành một hình trái tim cực lớn, ở giữa còn có chứ “Lạc Thiên Dịch, sinh nhật vui vẻ” phát sáng. Bảy chữ này, xung quanh còn có bóng bay, cánh hoa hồng, đèn LED và mô hình xe hơi…
Thấy Cổ Kì không nói một lời nào, người đàn ông trung niên bên cạnh trở nên nóng nảy: “Cô gái à, cô nói muốn dỗ nam sinh nhỏ, tạo bất ngờ cho đối phương, đây, đây không phải là sẽ ngạc nhiên mừng rỡ sao?!”
Người đàn ông bước tới chỗ ngọn nến, vỗ tay một cái, rồi giang rộng hai cánh tay ra, giống như trước mặt là kiệt tác của hắn vậy.
“Một người phụ nữ xinh đẹp như cô, tôi đoán người có thể lọt vào mắt xanh của cô nhất định không phải nam sinh bình thường, ước chừng có rất nhiều con gái theo đuổi. Loại bất ngờ như này, nhất định phải có!”
Cổ Kì: “…”
Thấy Cổ Kì từ đầu đến cuối đều im lặng, trong lòng người đàn ông im lặng lấy từ trong túi quần ra, cười nói: “Đưa quà này cho cậu ta, hơn mấy trăm tệ đó, cậu ta nhất định sẽ thích.”
Cổ Kì nhận lấy món quà, liếc nhìn một cái. Ha! Balo in hình Superman.
Khẽ thở dài một tiếng, Cổ Kì: “Quên đi, chúng ta chuyển tiền qua Wechat đi.”
Cô biết rằng ông chú này đã làm hết sức mình.
Ông chú cuối cùng cũng bỏ cuộc, lập tức nở một nụ cười, nhanh chóng lấy điện thoại di động từ trong chiếc cạp xác bẩn thỉu ra, mở mã thanh toán Wechat.
Cổ Kì chuyển ông 5000 tệ. Người đàn ông gật đầu cảm ơn hết lần này đến lần khác, sau đó cùng hai người bạn rời đi bằng một chiếc xe tải sắp phế.
Thật ra thì Cổ Kì không biết tên của ông, chỉ là lần đầu tiên đến thành phố Ô Thủy, cô đã gặp ông, ông chú là một người rất nhiệt tình, để Cổ Kì lên xe, giúp cô xách hành lý dọc đường đi.
Ông chú là người địa phương, rất quen thuộc với thành phố Ô Thủy, ngoại trừ việc biết lái xe, ông cái gì cũng làm, nói theo cách của ông ta thì là: Tôi là một viên gạch, nơi nào cần thì tôi đến.
Lúc trước Cổ Kì muốn thuê một chiếc ô tô nhưng không biết thuê ở đâu, hôm sau liên hệ với ông chú, chỉ cần Cổ Kì đưa tiền thì việc gì ông cũng nhận.
Ông chú quen thuộc Ô Thủy, biết phải mua cái gì ở đâu, vì vậy Cổ Kì đã tìm tới ông, và kết quả là…
Cũng coi là tạm được.
Muộn như vậy, ông chú kia có thể làm được thế này, cũng quả thật không dễ dàng gì.
Cổ Kì nhìn thời gian 11 phút 23 giờ đêm, sinh nhật của đứa em trai nào đó vẫn chưa trôi qua.
Vì vậy, Cổ Kì gọi một cuộc điện thoại cho cậu.
Một giây, hai giây.
Đối phương đã bắt máy, tốc độ nhanh khiến người khác phải tặc lưỡi.
“Cổ Kì?”
Giọng cậu có chút lo lắng, như sợ cô sẽ biến mất vậy.
Cổ Kì cười: “Chị đang ở bên ngoài nhà cậu, nếu rảnh thì ra ngoài một chút.”
Ngay sau đó, Cổ Kì nghe thấy tiếng đập bàn qua điện thoại, hình như cậu bị ngã xuống giường? Hay có đồ vậy gì bị rơi xuống? Trong đầu Cổ Kì tưởng tượng ra cảnh tay chân cậu luống cuống…
“Chị, đừng cúp điện thoại, em, em đến ngay…”
Cổ Kì dựa lưng vào chiếc xe thể thao, cười khẽ: “Ồ.”
“Em nhắn tin cho chị, tại sao chị không trả lời? Hại em không ngủ được.”
Âm thanh cậu lúc xa lúc gần, có lẽ đang bận thay quần áo.
“Không phải bây giờ tới tìm em à?”
“Sau này đừng làm như vậy nữa, xin chị đấy, nếu không em sợ mình sẽ suy nghĩ linh tinh.”
“Nghĩ thế nào?”
“Em cứ nghĩ chị sẽ không không tâm đến em nữa.”
Mẹ kiếp, Cổ Kì vừa cười vừa chửi thầm trong lòng.
Thằng nhỏ này chỉ vừa mới mười tám tuổi, khuôn mặt đẹp trai còn non hơi sữa, vậy mà lời gì cũng dám nói.
“Bây giờ chị sẽ quan tâm, ra đây nhanh một chút.”
Ngay lập tức, đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, không có động tĩnh gì.
Mới vừa rồi không khí còn khá thoải mái à, sao đột nhiên lại thay đổi rồi?
Cổ Kì đang định nói thì gióng bên kia vang lên.
“Chị quan tâm đến em?”
Giọng của cậu vừa trong trẻo vừa trầm ấm, vừa có nét trong sáng của một người con con, vừa có sức hút của một người đàn ông, nếu một cô gái bằng tuổi nghe được, chắc chắn sẽ bị cậu mê hoặc.
Nghe câu hỏi của cậu, Cổ Kì không biết phải trả lời thế nào, đánh đáp một tiếng: “Ừ.”
Sau đó cô nghe được tiếng cười khẽ đầu dây bên kia, trầm thấp, nhẹ nhàng, đầy hấp dẫn trong đêm tối…
Mười phút sau, Lạc Thiên Dịch mở cánh cổng sắt của nhà họ Lạc, bước ra.
Chàng trai mặc bộ đồ rất đẹp trai, áo sơ mi trắng, áo khoác kẻ sọc xanh xám, đeo dây chuyền ở cổ, chiếc quần màu đen cùng một đôi giày thể thao màu trắng rất thời thượng, đế giày còn phát sáng.
Cậu vừa đi vừa vuốt tóc, vội vàng muốn khiến mình đẹp trai hơn.
Cổ Kì vẫn ngồi trên xe mui trần, thưởng thức dáng người cậu. Tới khi cậu lại gần, vừa lúc một cơn gió thổi qua, cô ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người cậu.
Cậu cũng xịt nước hoa?
Chỉ mười phút ngắn ngủi này, cậu đã thay quần áo, sửa sang lại kiểu tóc, xịt nước hoa, thật là không thể tưởng tượng nổi.
“Chị.”
Đi tới trước mặt Cổ Kì, cậu có chút ngại ngùng, nhưng trên gương mặt đẹp trai kia không giấu được niềm vui.
Cổ Kì cười một tiếng.
Lạc Thiên Dịch nhìn sang bên trái, thấy cảnh “tỏ tình”, nhất thời sửng sốt.
Cậu đã lớn như vậy, từ hồi mẫu giáo đã có người nói thích cậu. Hồi tiểu học lớp bốn cũng có người theo đuổi, nhưng Cổ Kì là người đầu tiên xếp nến thành hình trái tim lớn như vậy cho cậu…
Nến xếp thành hình trái tim như vậy, chứng tỏ chị ấy thích cậu?
Dòng chữ “I LOVE YOU!” trên bảng LED kia là do chị ấy viết phải không?
Nhiều cách hoa hồng rải trên mặt đất như vậy, có phải là tượng trưng cho sự bắt đầu tình yêu của họ?
“Là vì em mà trang trí à?”
Lạc Thiên Dịch nhìn Cổ Kì, đôi mắt lóe lên những tia sáng.
“À…”
Cổ Kì xoa hai bên thái dương, cố gắng giải thích tình hình, nhưng khi cô vừa định nói, lồng ngực nóng bỏng của cậu đã áp sát vào cô.
Cậu đem cô ôm chặt vào trong lòng, mặt vùi vào cổ cô.
“Cổ Kì…”
Cậu đột nhiên gọi tên cô, Cổ Kì thất thần trong giây lát.
“Em thích chị rất nhiều…” Cậu nói.
Tim Cổ Kì lỡ nửa nhịp.
“Hôm đó chị cười nhạo em như vậy, em đã ốm, trong lòng cứ khó chịu. Một bên giận chị, một bên lại bị chị ghét. Em muốn đi tìm chị, làm cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương. Thật là khó chịu.”
Ngực cậu đập dữ dội, cánh một lớp áo, Cổ Kì vẫn có thể cảm nhận được.
“Thật may… may là chị đã đến gặp. Em rất vui, cảm ơn chị.”
Nghe những lời cậu nói, lòng Cổ Kì chợt trở nên mềm nhũn. Cô vươn tay vỗ nhẹ vào lưng chàng trai để xoa dịu cảm xúc.
Thời gian kế tiếp, không một ai nói chuyện.
Đêm nay, trăng sáng, bóng đêm cũng vừa phải, gió đêm mang theo mùi hương thoang thoảng, hết thảy đều tốt đẹp.
Một lúc lâu sau, cậu nghiêng đầu, dùng mũi ngửi cổ Cổ Kì, không chịu buông cô ra, cứ tiếp tục hít hà.
Cổ Kì: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Em thích mùi hương của chị.”
Cổ Kì cầm cổ áo cậu, buộc cậu tránh xa cô nhưng người nào đó nặng quá, rất khó để kéo quần áo.
“Đứng ra, có quà cho cậu.”
Người nào đó cuối cùng cũng dao động, miễn cưỡng rời khỏi người Cổ Kì.
“Là cái gì vậy?” Cậu hỏi, đôi mắt sáng rực.
Cổ Kì vòng tay qua người cậu, lấy chiếc cặp “siêu nhân” trên mui xe, đập vào ngực em trai.
“Nhìn xem có thích không?’
Lạc Thiên Dịch cầm chiếc ba lô lên, nghiêm túc ngắm nhìn, sau đó cậu thấy một hình superman siêu ngây thơ.
Cười khẽ một tiếng, Lạc Thiên Dịch: “…Em thích nó.”
Thẩm mỹ của thẳng nữ, cậu nhận.
Ai bảo cậu thích cô cơ chứ?
Hành động quan trọng hơn lời nói, Lạc Thiên Dịch lập tức đeo ba lô lên, cười vui vẻ: “Ngày mai em sẽ mang nó đến trường, ngày nào cũng đẹp, tuần nào cũng đeo.”
Món quà mà một ông chú mua cho cậu, vậy mà cậu cũng coi nó như bảo bối?
Cổ Kì không nhin được cười: “Không mang cũng không sao, sau này sẽ mua cho cậu một cái tốt hơn.”
Cậu khẽ gật đầu một cái, cúi đầu nghịch món đồ trang trí nhỏ trên balo, niềm vui trên mặt không hề che giấu.
Đây là lần đầu tiên chị tặng quà cho em, em sẽ giữ nó thật kỹ.”
Thấy cậu yêu thích chiếc túi này không buông tay, cô không dám nói với cậu đây là mình nhờ người khác tùy tiện mua…
Sau đó, cả hai cùng chơi pháo bông.
Ông chú tuy không đáng tin cậy lắm nhưng cũng khá lãng mạn, chuẩn bị rất nhiều pháo hoa để chúc mừng sinh nhật mười tám cho cậu, cũng có thể coi là một điều tốt.
Thằng đến lúc mười hai rưỡi đêm, Cổ Kì yêu cầu Lạc Thiên Dịch về nhà.
“Về đi, ngủ sớm, mai còn đi học.” Cổ Kì nói.
Lạc Thiên Dịch đốt hai que pháo cuối cùng, nhìn chúng từng chút từng chút một cháy hết, trong lòng có chút buồn bã.
“Thời gian chị dành cho em luôn rất ít.”
Tối nay từ lúc gặp cô đến bây giờ, còn chưa đầy một tiếng.
Trai đẹp mà buồn, luôn khiến người khác phải đau lòng. Cổ Kì véo tai hắn dỗ dành: “Ngày mai? Ngày mai dẫn cậu đi ăn tối.”
Cậu nhìn cô, ánh mắt rực lửa.
“Ngày mai em nấu cơm cho chị nhé.”
“Tại sao?”
“Chính là đột nhiên muốn, muốn nấu cho chị ăn.”
Cổ Kì: “…”
Em trai còn có loại sở thích này?