TRONG LÒNG TÔI CHỈ CÓ HỌC HÀNH

Edit: Cháo

Từ khi tôi nói thích Bàn trước thì cả tuần nay cô ấy như phát điên rồi.

Tránh tôi cũng được thôi, dù sao lời ác độc ấy là do tôi nói ra khỏi miệng, nhưng cô ấy lại điên đến trình độ ngay cả bạn cùng bàn với tôi mà cũng trốn, có lúc trong giờ học điểm danh đến tên của Cùng bàn mà cô ấy cũng bị dọa đến run rẩy.

Hành động như vậy làm tôi rất hoang mang, vì sao chuyện do tôi bắt đầu, mà cô ấy lại sợ Cùng bàn hơn một chút? Làm như Cùng bàn đáng sợ lắm ấy.

Đương nhiên, có lẽ đó chỉ là ảo giác của tôi mà thôi.

Cùng bàn trông thì có vẻ lạnh lùng vô tình, chiều cao của cậu ấy còn cao hơn cả đại diện của lớp thể dục, mặt lúc nào cũng nghiêm túc. Nhưng về bản chất cậu ấy là một người bạn cùng bàn rất rốt, bằng chứng chính là mỗi lần tôi có chuyện phiền toái, cậu ấy đều sẽ đồng ý ngay và luôn.

Tôi cảm thấy cần phải làm gì đó cho Cùng bàn, lời tôi nói ra, không thể vì cậu ấy là bạn cùng bàn của tôi mà bỗng dưng vô cớ phải đội nồi giúp tôi cả.

Chỉ là tôi còn chưa kịp tìm thời gian để giải thích với Cùng bàn có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm yếu đuối ấy thì đã bị Bàn trước lén lút kéo tới trước cửa nhà vệ sinh nữ.

Cửa nhà vệ sinh nữ người vào người ra, toàn là đám con gái túm năm tụm ba đi cùng nhau, ai đi ngang qua cũng sẽ liếc mắt nhìn tôi và Bàn trước.

Bàn trước chẳng có chút cảm giác nào, còn muốn kéo tôi đi vào bên trong, tôi dứt khoát kiên quyết từ chối lời mời của cô ấy, nói: “Tiền Truất cậu đừng như thế, cậu có gì nhầm lẫn về giới tính của tôi à.”

Bàn trước nghe tôi từ chối, rốt cuộc dừng bước, hai tay che mặt ‘khóc’ rất giả: “Tây Tây, ông đừng trách tui. Tui phải làm sao đây, tui tuyệt vọng lắm rồi! Trong cái trường này cũng chỉ có nhà vệ sinh nữ mới có thể thoát khỏi sự giám thị của Tân Kỷ mà thôi.”

Tôi không biết nên an ủi cô ấy thế nào, cô ấy nói vậy sẽ khiến trí tưởng tượng của người khác bay xa, cho rằng đây là một quyển tiểu thuyết khủng bố. Tuy rằng nhân duyên của Cùng bàn rất tốt, tai mắt cũng nhiều, nhưng tuyệt đối không biến thái như cô ấy nói đâu.

Xét thấy tai mắt của Cùng bàn đâu đâu cũng có mặt, tôi không nói cái từ ‘biến thái’ kia ra khỏi miệng, chỉ nói với Bàn trước: “Thế giời này đẹp như vậy, sao phải tuyệt vọng chứ? Tiền Truất, cậu cần phải mở to đôi mắt để phát hiện những thứ xinh đẹp.”

Bàn trước không thèm nghe lời đề nghị của tôi, huhuhu khóc to tiếng hơn, nếu không vì cái danh ‘diễn sâu’ của cô ấy vang dội khắp trường thì nhất định tôi sẽ lại bị đám nữ sinh xung quanh mắng rồi.

“Bà đây đ*** chịu nổi nữa rồi! Có thể quản ông*… tên cùng bàn của ông kia không, con trai ghen tuông thật đáng sợ, bảo cậu ta tha cho tui đi!”

*từ gốc là 老 trong 老公 aka ông xã

Tôi không hiểu hỏi cô ấy: “Rốt cuộc cậu ấy đã làm gì cậu hả?” Bàn trước xem chừng có hiểu lầm sâu sắc với Cùng bàn rồi.

Bàn trước mất tự nhiên ho một tiếng, không trả lời. Tiếp đó lộ ra ánh mắt không có chút ánh lệ nào, tức giận chất vấn tôi: “Đều tại câu nói kia của ông, ông nói thích bạn cùng bàn của ông không phải là tốt rồi à?! Tại sao phải lôi tui vào hả ả ả ả!”

Được rồi, chốt lại mọi chuyện vẫn phải trách lên đầu tôi.

Tôi bịt cái miệng rộng của Bàn trước, bảo cô ấy nhỏ mồm thôi: “Cậu đừng có to mồm như vậy, tôi làm thế là có nguyên nhân. Hiện giờ mắt hủ nhìn ra gay nhiều lắm, tôi sợ đến lúc đó có một đám người hiểu lầm tôi với Cùng bàn chơi gay.”

Bàn trước trợn mắt không thể tin được: “Ông biết ‘gay’, còn biết cả ‘mắt hủ nhìn ra gay’ nữa?!”

Tôi nhìn Bàn trước đầy khinh bỉ: “Biết thì kì lắm à? Kiến thức không biệt chủng loại, kiến thức trong sách vở với học ngôn ngữ thịnh hành đều là học cả nhé.”

Sự thật là khi nói lời này tôi có chút chột dạ, thực ra tôi biết đến ‘gay’ là vì anh họ.

Gần đây anh họ bị đồn là gay quấy cho không chịu nổi, toàn trường hiểu lầm ổng với lớp trưởng lớp họ chơi gay, còn khiến cả nhà kinh động một trận, cuối cùng bà chị tôi dẫn đầu ủng hộ tình yêu của ổng.

Ổng liền mắng bà ý ‘mắt hủ nhìn ra gay’, nói mấy lời đồn trong trường đều do bà ý truyền đi, ổng và lớp trưởng chỉ là bạn tốt.

Bàn trước mãi mới hoàn hồn lại, ánh mắt nhìn tôi rất kì quái: “Ông sợ có xì căng đan với Tân Kỷ, sao lại không sợ xì căng đan giữa tui với ông?”

Tôi nói: “Cùng bàn còn phải học, không thể để xì căng đan làm hỏng thanh danh, ảnh hưởng đến sự nghiệp học hành của cậu ấy được.”

“Tui đờ mờ!” Bàn trước nhảy lên muốn đánh tôi, đáng tiếc có nhảy thế nào cô ấy cũng không với tới được đầu gối của tôi, “Cảm thấy chỉ có tên cùng bàn của ông là có danh dự, còn của bà đây là c** chó phải không?”

“Không phải, cậu đừng nghĩ vậy.” Tôi vỗ vai cô ấy, bảo cô ấy đừng ầm ĩ nữa, “Cậu đánh giá cao bản thân quá rồi, cậu vốn chả có tiếng tốt gì đâu.”

Bàn trước nghe vậy lại muốn đánh tôi, tay mới giơ lên nửa đường lại rụt về, nhăn nhó nhìn phía sau tôi một lúc, rồi ảo não chạy vào nhà vệ sinh nữ.

Tôi quay đầu thì phát hiện Cùng bàn đã đứng sau lưng mình từ lúc nào không hay.

Vỗ gáy chợt nhớ ra một chuyện.

Nguy rồi, mải nói chuyện với Bàn trước, tôi quên không nói với cô ấy chuyện Cùng bàn tốt bụng lắm không phải sợ cậu ấy rồi.

Nhưng hai người họ kẻ ngồi trên người ngồi dưới, dù tôi không giải thích thì Bàn trước từ từ rồi cũng sẽ hiểu được bản chất thật của Cùng bàn… À, không phải, là hiểu được nội tâm mềm mại của cậu ấy thôi.

“Khéo quá.” Tôi chào hỏi với Cùng bàn, “Cậu cũng tới nhà vệ sinh nữ để tán chuyện à?”

Cùng bàn nhìn tôi không nói lời nào, ánh mắt cậu ấy nhìn người khác luôn rất sâu kín, trong đó như thể viết rất nhiều thứ khiến người ta không nhìn ra được cậu ấy đang vui hay giận.

Tôi lại hỏi cậu ấy một câu “Sao thế?”

Cậu ấy mới nói không có gì, “Bài thi tháng trước cậu để ở đâu, tôi không tìm được. Lão Lý nói muốn đưa cho Cán bộ lớp 2 làm bài tham khảo.”

Tôi ‘ồ’ một tiếng, trong lòng nghĩ bài thi hẳn là để ở ngăn kéo ngoài cùng, đáng lẽ phải thấy ngay chứ. Nhưng cậu ấy cũng đã tới nhà vệ sinh nữ tìm tôi rồi, xem ra tình hình rất gấp, tôi không nghĩ nhiều nữa mà về lớp cùng cậu ấy.

Kết quả vừa vào cửa, chuông vào lớp vang lên.

Tôi còn đang muốn đưa bài thi cho lão Lý, Cùng bàn lại nói học quan trọng hơn, lão Lý lớn rồi, có một số chuyện phải tự giải quyết.

Tôi nghĩ thấy cũng có lý, vì vậy vui vẻ chìm vào biển kiến thức, ngay cả Bàn trước chạy vào lớp từ lúc nào cũng không biết.

Sau khi vào lớp, Bàn trước đã khôi phục vẻ bình thường, chỉ là có thêm cái tật thích lẩm bẩm một mình, cứ nói lung tung cái gì mà ‘đáng đời’, ‘danh tiếng của mi tốt được bao nhiêu’, ‘biến thái chết dẫm’ các loại.

Tôi hỏi Cùng bàn: “Cậu biết Tiền Truất mắng ai không?”

Cùng bàn nói không biết, Bàn trước chẳng qua đang ngứa da ấy mà, tìm người trị cho cô ấy là được, nghe nói ai đó bên lớp 11 chữa được bệnh này.

Trường bọn tôi quả là nhân tài vô kể, ngày cả ngứa da cũng có thể chữa được.

Tôi lặng lẽ thương xót cho Bàn trước, hy vọng cô ấy mau khỏi bệnh, lại có lòng tốt nhắc Cùng bàn một câu: “Tôi nghi cô ấy đang chửi cậu đấy. Cậu cứ đùa thế, cô ấy sẽ càng hiểu lầm cậu hơn thôi.”

Cùng bàn nói: “Không sao, không có hiểu lầm gì cả, danh tiếng của tôi không tốt như cậu nghĩ đâu.”

Tôi kinh ngạc, thì ra cậu ấy đã nghe được đối thoại của tôi và Bàn trước ở trước nhà vệ sinh. Nhưng cái câu ‘danh tiếng không tốt như tôi nghĩ’ là có ý gì?

Tôi nghi ngờ Cùng bàn đang ám chỉ tôi, nhưng chắc là không phải đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc