TRONG LÒNG TÔI CHỈ CÓ HỌC HÀNH

Edit: Cháo

Kỳ thi đầu năm kéo dài hai ngày rưỡi, nể mặt hộp sữa và bánh quy, tôi không ngăn cản Cùng bàn tới tìm mình nữa.

Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn*, ăn xong bánh Cùng bàn mua cho mình, tôi đã hối hận luôn rồi.

*Ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.

Có lẽ nhìn thấu thái độ buông lỏng của tôi, hai ngày nay Cùng bàn bắt đầu được voi đòi tiên, không chỉ thời gian nghỉ trưa mà ngay cả giờ nghỉ giữa hai môn cũng mò đến phòng thi của chúng tôi, đuổi Cán bộ lớp 2, chiếm mất chỗ ngồi của cậu ta.

Cán bộ lớp 2 ở trước mặt Cùng bàn trông cứ như con gà con run lẩy bẩy, Cùng bàn mới tới gần chỗ ngồi, còn chưa nói gì cả mà cậu ta đã tự giác thu dọn đồ đạc nhón chân đi ra ngoài rồi.

“Đại ca mời anh ngồi, anh không cần khách khí đâu ạ! Muốn ngồi tới lúc nào cũng được, anh cứ tự nhiên như ở nhà ấy ạ!” Trước khi đi Cán bộ lớp 2 đã nói như vậy, nói xong thì chạy biến bằng tốc độ nước rút 100m.

Về hành động nối giáo cho giặc ấy của cậu ta, trong lòng tôi tràn đầy oán giận.

Nếu Cán bộ kiên định một chút thì Cùng bàn sao có thể ở lại phòng thi của bọn tôi như vậy được?

Nguyên nhân cuối cùng chắc chắn là do cái câu ‘cứ tự nhiên như ở nhà’ của cậu ta, Cùng bàn khẳng định cho đó là thật rồi.

Nhưng xét đến việc Cán bộ chỉ là học bá bình thường, không thể chịu được sự uy hiếp của học bá đứng đầu khối, nên là tôi không thể yêu cầu quá cao với cậu ta được.

Dù sao ngay cả người chỉ một lòng học tập, tâm không tạp niệm như tôi, khi bị Cùng bàn soi mói quan sát cũng cảm thấy vô lực không thể chống đỡ nổi, chứ đừng nói là Cán bộ nhỏ bé chỉ đứng thứ 3 của khối.

Cũng may mỗi lần tới đây Cùng bàn chỉ yên lặng ngồi ở bàn sau, trước khi đi thì vô lễ xoa loạn tóc tôi, chứ không làm chuyện kì quái gì.

Mặc dù tôi cứ luôn cảm thấy có ánh mắt như gai đâm ở đằng sau, tôi não bổ thành ánh mắt đáng thương hèn mọn của cậu ấy, nhưng chỉ cần cậu ấy chịu nói mấy lời như ‘Tôi sai rồi’ ‘Chủ nhân cậu tha thứ cho tôi đi’ thì tôi sẽ miễn cưỡng tạm chấp nhận cho qua.

Kỳ thi đầu năm kết thúc vào buổi trưa thứ Năm.

Thường những lúc thế này, tôi sẽ không chờ nổi mà chạy đi thảo luận bài thi với Cùng bàn, so xem lần này thứ hạng của ai lên ai xuống.

Nhưng lần này, vì tôi và Cùng bàn còn đang chiến tranh lạnh, hơn nữa sau khi kết thúc buổi thi Cùng bàn cũng không tới tìm tôi trước tiên.

Tôi chỉ có thể đợi 10 phút trong phòng thi, sau đó nén một bụng đầy nghi hoặc tự đi tới căn tin.

Giờ ăn trưa, căn tin trường học rất náo nhiệt, học sinh chen tới chen lui, miệng thì thảo luận câu hỏi khó gặp trong bài thi, không khí học tập sôi sục chưa từng có.

Tôi chen ở trong đám người, vừa lơ đãng nghe mọi người thảo luận, vừa mua thêm bánh quy đã bị ăn hết, vừa đi ra khỏi căn tin đã thấy Cùng bàn đang đứng ở một góc bãi cỏ.

Vừa nhìn thấy cậu ấy, chân tôi dừng lại.

Oán khí đầy bụng lập tức giải tán, kế hoạch ‘Cách xa Cùng bàn’ trở nên chần chừ lưỡng lự. Có lẽ hương vị ngọt ngào của bánh quy trong miệng đã hòa tan lập trường trong tôi, còn vì vậy mà bào chữa cho Cùng bàn.

Cùng bàn thông minh như vậy, nhưng trên một số vấn đề lại ngốc nghếch chẳng hiểu gì cả.

Có lẽ không phải cậu ấy không biết lỗi sai ở đâu, chẳng qua cậu ấy cần một người để thức tỉnh, thái độ nhận sai mấy ngày nay không phải rất tốt đó sao?

Tôi đi về phía Cùng bàn, định nói với cậu ấy ‘Mau chia tay với vợ, quay lại với cái ôm của học tập đi’, mới đi được vài bước đã lại thu chân về.

Trong góc đó không chỉ có một mình Cùng bàn.

Góc nhìn bởi vì chuyển động xê dịch của bước chân mà rộng ra, lộ ra mấy bóng người bị bụi cây che khuất.

Có mấy nam sinh lớp 11 đang đứng với Cùng bàn, trong đó có một người lưng đeo bọc đàn guitar cao cỡ nửa người. Cây đàn kia để ở phòng thi bọn tôi mấy ngày liền, vì thế tôi có chút ấn tượng.

Nam sinh kia bá vai bá cổ, nháy mắt với Cùng bàn. Vẻ mặt Cùng bàn tuy lạnh nhạt nhưng không bỏ tay cậu ta ra, ngược lại lộ ra biểu cảm quen thuộc và tin cậy.

Tôi nhìn túi đàn guitar, không hiểu sao lại nhớ tới ‘bà xã’ của Cùng bàn. Lời nói của Trước bàn bị lục ra từ trong trí nhớ, nếu không nhầm, cô ấy nói ‘bà xã’ của Cùng bàn là hát chính cho một ban nhạc Underground.

Mà nam sinh trước mắt trông như anh em tốt với Cùng bàn kia, đeo một cây guitar sau lưng.

Trong đầu tôi nảy ra một phỏng đoán, trực giác nói rằng nam sinh lớp 11 này có liên quan đến ban nhạc Underground trong miệng Bàn trước, Cùng bàn quen biết với cậu ta khẳng định là vì ‘bà xã’ hát chính kia rồi.

“…” Tôi ở cách đó không xa quan sát nhất cử nhất động của Cùng bàn, mệt cho tôi còn cảm thấy cậu ấy đã lĩnh hội sâu sắc lỗi sai của bản thân. Không ngờ bánh quy với đồ ăn vặt mấy ngày qua, tất cả chỉ là đại bác bọc đường để đánh hạ tôi.

Xem ra so với Cùng bàn, thủ đoạn của tôi vẫn còn kém một bậc. Bản thân xoay chuyển Cùng bàn không thành, còn suýt nữa bị cậu ấy làm cho cảm động.

Trong lòng đang chán nản không thôi, Cùng bàn lại đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía tôi một cái, tôi bị dọa sợ vội trốn dưới bụi cây trong bãi cỏ.

Sau khi ngồi xuống tự tôi cũng thấy khó hiểu. Tôi cũng không phải cố ý đi theo nhìn lén Cùng bàn nói chuyện với người khác, tại sao phải chột dạ trốn chứ?

Tôi gột rửa tội danh của mình trong lòng, dựng thẳng người một chút, thấy Cùng bàn vẫn đang cười nói với mấy nam sinh kia.

Đang nhìn hăng say, sau lưng truyền tới một giọng nói yếu ớt.

“Bạn Tiết… cậu, cậu làm gì ở đây vậy?”

Tôi bị dọa run một cái, cứng người quay lại. Dù tin chắc bản thân không làm chuyện xấu trộm gà trộm chó gì cả, nhưng trong lòng vẫn thấy chột dạ.

“Không có gì.” Tôi vội đứng dậy khỏi bụi cây, giả bộ bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì không?”

“À… thì… tớ có chuyện muốn hỏi cậu.” Nữ sinh khiến tôi giật mình ấp a ấp úng nói không ra lời, cái kiểu nói chuyện này hình như đã nghe ở đâu rồi.

Tôi khôi phục lại từ trong sự kinh hãi, liếc thấy phù hiệu trường lòe loẹt sặc sỡ trước ngực nữ sinh, rốt cuộc nhớ ra cô ấy là nữ sinh đã chặn tôi lại ở sân vận động với đám chị em của mình.

“Chuyện gì?” Tôi hỏi cô ấy.

“Tớ nghe nói, cậu… có người thích rồi.”

Lần này nữ sinh chỉ ra trận một mình, trên tay cũng không có lá thư hồng nào cả: “Có thể, có thể nói cho tớ biết… người kia là ai không?”

Lúc cô ấy nói chuyện, tôi theo thói quen nhìn đồng hồ trên tay một cái, cách thời gian học bình thường của tôi hơn 20 phút rồi.

Đương nhiên, lỗi lần này không phải do cô ấy gọi tôi lại, nhưng lý do làm lãng phí thời gian… tôi không muốn nghĩ sâu về nó quá.

“Có thể.” Tôi định tốc chiến tốc thắng, nói: “Tôi thích Bàn trước.”

Phương pháp này là do Cùng bàn dạy tôi, khoảng thời gian này đã giúp tôi đỡ được không ít hoa đào đập mặt. Nhưng mấy nữ sinh trước đó khi nghe câu ‘Có người thích rồi’ của tôi đã thất vọng chạy đi luôn, bạn nữ trước mắt này là người đầu tiên hỏi vấn đề người đó là ai.

Tôi nói ra tên của Bàn trước, vốn cho rằng nữ sinh sẽ khóc chạy đi như lần trước.

Nhưng không ngờ cô ấy chỉ cắn môi, trong mắt không hề có sự thất vọng, thậm chí còn có chút tức giận.

“Cho dù cậu không thích tớ, nhưng xin hãy tôn trọng tấm lòng của tớ, đừng tùy tiện dùng tên của Tiền Truất lừa tớ!” Cô ấy giận lên nói chuyện trôi chảy hơn hẳn.

Trong thoáng chốc tôi bị câu thoại giống như nữ chính trong phim truyền hình của cô ấy làm cho chấn động không nói nên lời, lại còn cảm thấy cô ấy nói rất có đạo lý nữa chứ.

“Cậu…” Sao biết tôi nói bừa ra tên của Bàn trước?

Tôi còn chưa hỏi ra câu, nữ sinh đã trả lời giúp tôi: “Cậu không thể nào thích Tiền Truất được! Giữa các cậu chẳng có chút xíu mập mờ nào cả.”

Cô ấy thề son sắt, rồi lại hỏi rốt cuộc tôi thích ai. Tôi không biết có nên thừa nhận là mình không có người thích hay không, sau khi thừa nhận rồi sẽ lại phải đối mặt với đống lời tỏ tình liên tiếp.

Khi cô ấy cứ giục liên hồi, đầu tôi nóng lên, bật thốt ra một cái tên.

“Thật ra thì, tôi thích bạn cùng bàn…” Tôi nghe thấy mình nói như vậy.

Sau khi nói ra khỏi miệng muốn đổi ý thì đã muộn rồi, rốt cuộc tôi đã nói gì vậy, Cùng bàn cậu ấy là người có vợ rồi!

Lại nói, lời đồn là gay có uy lực to lớn, chuyện này không giống như yêu đương bình thường, ảnh hưởng tới việc học của Cùng bàn thì sao?

Nhưng mà, ngay cả tên của Bàn trước nữ sinh này cũng không tin, chẳn hẳn cũng sẽ không đồng ý lý do tôi thích Cùng bàn đâu ha.

Tôi an ủi mình như vậy, chờ nữ sinh sau khi nói ra câu ‘Không thể nào’ lần nữa thì sẽ lập tức thừa nhận mình nói bừa.

Nhưng lại xảy ra chuyện ngoài dự đoán, cô ấy chỉ lấy hai tay che miệng, mở to hai mắt không thể tin được nhìn tôi, kinh ngạc nói: “Thì ra là cậu ấy… thì ra là cậu ấy…”

Sau đó không đợi tôi giải thích đã khóc chạy đi.

Ấy, đợi chút…

Cái tay muốn tóm lấy tay áo của cô ấy mới giơ được một nửa, âm tiết trong miệng còn chưa kêu ra được tiếng nào, nữ sinh đã chạy xa rồi.

Tôi đứng tại chỗ nghi hoặc không thôi.

Sao cô ấy lại dễ dàng tin như vậy chứ?

Tôi và Bàn trước không có gì mập mờ, vậy chẳng lẽ tôi với Cùng bàn lại mờ ám lắm à???

———————————

Cháo có lời: off 1 tuần…

Bình luận

Truyện đang đọc