TRỌNG SINH CHI BẠO QUÂN

Edit: Ngũ Ngũ

Trác Văn Tĩnh chấp chưởng Phượng ấn đã được vài ngày, đương nhiên những này này mẫu hậu vô cùng tức giận, nghe Nguyên Bảo nói trong cung Phượng Nghi vô số cung nữ cùng nội giam bị xử phạt rồi. Trong cung Phượng Nghi hiện giờ ai cũng thấy bất an sợ hãi, sợ làm sai chút việc nhỏ để cho mẫu hậu mất hứng, ta nghe xong thì lắc đầu bật cười, nếu mẫu hậu đã muốn một cung nữ chịu phạt, dù cho ngươi có làm đúng, làm cẩn thận, thì vẫn phải gánh tội lên đầu thôi.

Bất quá khi nghe được tin này, trong lòng ta có chút thả lỏng, nói thật, ta không sợ mẫu hậu tức giận, nếu bà như vậy, thì điều đó chứng tỏ bà để cho ngươi nhìn thấy tâm tình của mình, quang minh chính đại mà phát tiết.

Nếu mà so sánh như thế, ta trái lại không thích mẫu hậu không có biểu tình gì.

Nhớ năm đó chuyện phụ hoàng đối xử lạnh nhạt với bà, lúc đầu mẫu hậu cũng nổi giận, tìm người ức hiếp, trách phạt nội thị, sau đó ôm ta khóc, thời gian đó trôi qua vô cùng khốn khổ, nhưng mà trong nội cung ít nhất cũng không xảy ra án mạng gì.

Lúc ấy ta vẫn cho là mọi chuyện sẽ tiếp tục diễn ra như vậy, bản thân nhìn phụ hoàng sủng ái Tam ca, chỉ có thể đứng từ xa nhìn bọn họ vui vẻ, ta cũng nghĩ sau này Tam ca sẽ là người trèo lên ngai vàng, từ nay về sau hắn làm quân, ta làm thần, cả đời mãi mãi như vậy.

Nhưng mà kể từ thời điểm thân thể của phụ hoàng ngày càng suy yếu, mẫu hậu liền không khóc nữa, cũng không còn nổi giận, mỗi ngày đều ngồi một chỗ nhíu mày suy tư, không biết là đang nghĩ gì, tóm lại biểu cảm rất khó coi, làm cho ta có một loại cảm giác âm lãnh, so với khi bà phát giận còn đáng sợ hơn.

Sau đó, trong nội cung ngoại trừ ta và Tam ca ra, các hoàng tử khác hoặc nhiều hoặc ít đều xảy ra chuyện, Đại ca thì bị trượt chân rơi xuống hồ nước mạng vong, mẫu phi của Đại ca sau một đêm khóc thương tóc cũng chuyển bạc trắng… Sau đó nội giam trong cung của Tam ca đều chết không minh bạch, điều tra cũng không thu hoạch được gì.

Bởi vậy phụ hoàng càng ra sức bảo vệ Tam ca, bảo hộ cẩn thận từng li từng tí.

Mãi cho đến khi ta và Tam ca chạm mặt tại ngự hoa viên, mẫu hậu có phái người bưng đến hoa quả cho chúng ta, sau khi ta và Tam ca ăn xong thì liền ngã bệnh, nghe người khác nói là bị trúng loại độc gì đó, nhưng lúc phái người đến thẩm tra, thì phát hiện tiểu thái giám bưng đồ tới đã uống thuốc độc tự tử rồi.

Mà phụ hoàng vốn rất sủng ái phụ thân Liễu Thư Vân của Tam ca, bởi vậy đương nhiên muốn trách tội mẫu hậu, thế nhưng lại không có chứng cớ gì, cộng thêm lúc đó Tiết Thanh hậu thuẫn bên cạnh mẫu hậu tạo thành áp lực, còn nói ta cũng trúng độc như vậy, mẫu hậu trách móc phụ hoàng như thế là xử trí bất công, thiên vị Tam ca các loại… Qua một thời gian dài, việc này liền không giải quyết được gì.

Sau này, Tam ca bởi vì việc đó mà thân thể không tốt, ốm đau không dứt, phụ hoàng liền hạ chỉ để cho huynh ấy xuất cung, cư trú nơi ngoại thành.

Bây giờ tuy rằng là lời đại đạo bất kính mà nói thì những chuyện kia nếu quy kết do mẫu hậu làm thì ta cũng không cách nào giúp bà rửa tội.

Chỉ là vào lúc cuối cùng hạ độc Tam ca, trong nội tâm mẫu hậu chỉ e rằng đã có ý niệm đồng vu quy tận rồi, cho nên cũng không còn sợ hãi, đó có lẽ là quyết tâm liều chết mà mọi người vẫn thường hay nói, điều đó không khỏi làm cho trái tim của phụ hoàng càng trở nên lạnh lẽo.

Tuy là biết được, nhưng phụ hoàng cũng hiểu ‘không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất’ cho nên khó lòng phòng bị, mà khi đó thân thể của Tam ca không khỏe, lại cộng thêm ta còn ẩn mình chưa hành động, cho nên rốt cuộc phụ hoàng liền lập ta làm thái tử, khẳng định cũng muốn ngăn chặn lại ý niệm động thủ của mẫu hậu. Lại không lâu sau này, Liễu Thư Vân bệnh mà chết, làm phụ hoàng vô cùng đau khổ, sau đó vài ngày cũng đi theo.

Mặc dù sau này ta ngồi lên ngai vị, nhưng đối với mẫu hậu vẫn vô cùng tôn kính, dù sao không có bà cũng không có ta hôm nay.

Thế nhưng đối với loại không phát mà uy này của mẫu hậu, đến lúc phát ra lại lấy mạng người này, hiện tại ta luôn có chút đề phòng, trước kia không nghĩ nhiều như vậy cũng coi như không có gì, bây giờ ta ngược lại thật sự không muốn có thêm nhiều oan hồn trong nội cung này.

Nhưng mà ta cũng hiểu rõ, lúc ấy do bà bị bức đến bước đường cùng cho nên mới hạ quyết tâm lớn như vậy. Hiện tại thì bà sống an nhàn, đương nhiên sẽ không muốn xử dụng biện pháp ‘ngươi chết, ta chết’ làm gì, xác định là muốn quang minh chính đại gây khó xử cho Trác Văn Tĩnh đấy. Nghĩ như vậy trong lòng ta ngược lại cũng đỡ lo cho Trác Văn Tĩnh hơn, chỉ cần không dồn mẫu hậu vào bước đường cùng, thì hết thảy mọi chuyện sẽ từ từ ổn thỏa.

Nghĩ nhiều như vậy, ta nhận ra mình có chút thất thần rồi, vậy mà lại nghĩ đến chuyện lúc nhỏ, lắc đầu cười khổ, sau đó ngồi thẳng người tiếp tục xem tấu chương, đem những chuyện quá khứ đều vứt sang một bên.

Xem tấu chương được một nửa, liền thấy được tấu chương của Nam quận vương – Tam ca. Lúc đầu ta hơi sửng sốt, sau đó liền cảm thấy kinh ngạc. Trong lòng có một loại cảm thán đây chính là thiên ý, vừa nghĩ đến lúc nhỏ, thì tấu chương Tam ca bất ngờ xuất hiện, thật đúng là ý trời.

Kể từ khi Tam ca đi phía Nam rất ít khi dâng tấu về triều, thứ nhất là lúc trước ta đã từng đáp ứng phụ hoàng là không chủ động gây phiền phức cho hắn, thứ hai là hắn luôn an phận ở một góc phía Nam, chỉ cần không phát sinh chuyện mưu phản gì đó, coi như hắn cũng là chúa tể một phương rồi, nếu không có trở ngại thì cũng bỏ qua đi.

Lần này đột nhiên nhìn thấy tấu chương của hắn, trong nội tâm của ta nói không kinh ngạc là giả.

Đối với vị Tam ca này, trong lòng ta có một loại cảm giác không nói nên lời.

Thở dài, mở tấu chương ra nhìn, trên đó ngược lại không ghi gì khác thường, chỉ là nói đến sắp đến ngày giỗ phụ hoàng, trong lòng nhớ mong người, lại cộng thêm những năm này thân thể luôn không tốt, hy vọng có thể quay về kinh thăm viếng. Lại nói là bản thân không có thánh chỉ nên không dám tùy tiện rời khỏi phía Nam, cho nên lần này thỉnh cầu bên trên cho hồi trở lại kinh thành.

Nhìn tấu chương của hắn, ta nhíu nhíu mày, từ lúc ta xưng đế đến nay, phía Nam bên đó chưa từng để ý đến, những ngày qua ta vẫn luôn luôn suy nghĩ lúc trước Trần Kiến Quang mưu phản có hay không liên quan đến Tam ca, hoặc giả sử đó là chỉ thị của hắn. Ta đã vướng mắc trong lòng chuyện này nhiều lần rồi, nhưng mà ta lại không tìm thấy lý do thích hợp nào để cài người vào Nam quận.

Hôm nay Tam ca đề cập đến chuyện hồi kinh, chẳng lẽ hắn không sợ ta ra tay với hắn tại kinh thành này sao, làm cho hắn không trở về được Nam quận? Hoặc bởi vì hắn đã tính toán tốt rồi, cho nên không quan tâm?

Nghĩ đến đây, ta hừ lạnh một tiếng, Tam ca người đó gương mặt thì lễ độ nho nhã đấy, kỳ thật trong nội tâm là người bạc tình bạc nghĩa hơn ai hết. Lần này đột nhiên muốn hồi kinh, không biết tính toán chuyện gì đây. Nhưng mà nếu hắn đã mở miệng, ta cũng không có lý do gì không đáp ứng, chí ít thì đặt hắn ở dưới mắt ta tốt hơn so với để cho hắn một mình ngây ngốc ở Nam quận mà ta với không tới được. Ta cũng muốn nhìn xem người này rốt cuộc trong lòng là đang tính toán cái gì, có hay không tâm tư mưu phản, nếu có, ta sẽ giết hắn tại kinh thành này, cũng không tính là làm trái với lời hứa lúc trước đi.

Tưởng tượng như vậy, trong lòng ta có chút yên tâm hơn, sau đó hạ bút ban thánh chỉ, phái người truyền đi Nam quận, cho phép Tam ca hồi kinh.

Làm xong những chuyện này, ta có chút mệt mỏi, những tấu chương còn lại cũng không có việc gì trọng yếu, ta tùy ý lật ra lại thả xuống. Sau đó đứng dậy, quyết định đi nhìn xem giờ này Trác Văn Tĩnh đang làm gì.

Nghĩ đến Trác Văn Tĩnh, ta dừng lại, nói thật những ngày này ta ban thưởng cho Trác Văn Tĩnh không ít bảo vật, từ ăn mặc đến chi tiêu, nếu là trước kia Tiết Như Ngọc thấy được những thứ này cũng sẽ mỉm cười tạ ân, nhưng mà Trác Văn Tĩnh lại là một bộ không quan tâm đến, tựa hồ một chút cũng không để ý đến vậy.

Nghĩ như thế, trong lòng ta có chút phức tạp không nói nên lời, Trác Văn Tĩnh cái người này thật làm cho người khác đoán không ra.

“Hoàng thượng?” Nguyên Bảo tiến lên vịn ta, ta nhìn hắn có vài phần cố ý hỏi: “Nguyên Bảo, ngươi nói xem Hoàng hậu thích cái gì?”

Nguyên Bảo nghe xong câu hỏi của ta, gương mặt không tự chủ nhăn lại, sau đó dáng vẻ phục tùng đáp: “Hoàng thượng, theo nô tài thấy, Hoàng hậu nương nương cái gì cũng hài lòng, không có gì xoi mói được.”

“Nguyên Bảo, trẫm phát hiện gần đây ngươi luôn thích nói nhảm.” Ta nhìn hắn cau mày nói: “Nếu trẫm nhìn ra được hắn thích cái gì, còn cần ngươi lắm miệng, ý trẫm hỏi là lúc bình thường, hắn có đặc biệt thích cái gì không.”

Nguyên Bảo nhìn ta nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, nô tài cảm thấy, nếu đến ngài cũng nhìn không ra Hoàng hậu nương nương thích gì, thì nô tài làm sao đáng nhắc tới. Nhưng mà theo nô tài thấy, Hoàng hậu nương nương thật sự không có đặc biệt ưa thích cái gì, những cái như y phục các nương nương khác thì tranh qua đoạt lại, còn Hoàng hậu nương nương lòng dạ khoan dung nên không giống với người khác. Nô tài nghĩ, khẳng định là trong lòng Hoàng hậu nương nương không muốn gây thêm chuyện phiền phức mà thôi.”

Nghe xong lời này của Nguyên Bảo, trong lòng ta ngầm đồng ý, tâm tình tích tụ vơi được vài phần.

Rồi sau đó cất bước đi ra ngoài, phân phó bãi giá Giao Thái điện.

Kiệu liễn vừa đi đến Ngự hoa viên, ta liền nhìn thấy Tiết Vân… Không, hiện tại phải gọi hắn là Tiết Tầm đang từ hướng Tức Phượng điện đi tới, từ xa nhìn thấy ta liền quỳ xuống hành lễ.

Ta đang suy nghĩ nên lệnh cho xa giá ngừng lại, chậm rãi bước lên phía trước.

Khi tới gần mới phát hiện trong tay của Tiết Tầm đang cầm là một quyển sách, dường như là Tam tự kinh.

“Đứng lên đi.” Ta nhìn hắn thản nhiên nói, sau đó hỏi tiếp: “Từ Tức Phượng điện đi ra à? Có phải thân thể Như phi lại không khỏe hay không? Đã thỉnh ngự y chưa?”

Ta hỏi xong, Tiết Tầm vội đáp: “Bẩm Hoàng thượng, không phải Như phi không khỏe, mà thảo dân tiến cung là do dạy học cho Đại hoàng tử đấy ạ, trước đó đã bái kiến Thái hậu nương nương và Hoàng hậu nương nương rồi.”

Nghe xong lời này ta bỗng nhiên bừng tỉnh ‘ah’ lên một tiếng, sau đó đích thân nâng hắn dậy mà cười nói: “Nghe ngươi nói như vậy trẫm mới nhớ tới, mấy là nữa là đến Điện thí rồi, ngươi cũng tham gia đi, chuyện dạy học cho Đại hoàng tử tạm thời hoãn lại vậy, chờ ngươi đề tên lên bảng vàng rồi làm lão sư cho nó, đối với Thẩm Vân mà nói là chuyện đáng mừng rồi.”

Tiết Tầm vội vàng tạ ơn lời vàng ý ngọc của ta.

Ta nhìn hắn lại hỏi: “Thân thể Thái sư dạo này đã tốt hơn chưa?”

Tiết Tầm liếc nhìn ta vội cung kính trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, thân thể của phụ thân đã khỏe, có lẽ qua thêm một thời gian nữa là sẽ lên triều được rồi.”

Ta nghe xong gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, Thái sư không thượng triều làm lòng trẫm nhớ mong vô cùng, lúc trở về nhìn xem quý phủ thiếu cái gì, đưa danh sách đến nội cung cầm lấy.” Tiết Tầm vội vàng tạ ân. Lúc này ta mới mỉm cười, quay người ly khai, Tiết Tầm ở phía sau cung kính cúi chào.

Sau khi ra khỏi Ngự hoa viên tiến đến Giao Thái điện, ta cũng đem hắn quăng ra sau đầu.

Lúc xuống kiệu tại Giao Thái điện, vừa mới tiến vào, ta liền nhìn thấy có vài nội giam cùng thị vệ đang quỳ trong sân, bên trong Giao Thái điện lặng ngắt như tờ.

Ta cảm thấy sửng sốt, rồi sau đó liếc nhìn Nguyên Bảo.

Sau khi Nguyên Bảo hô lên thông báo, ta đi vào trong đại điện, đúng lúc Thẩm Vân đang đứng bên cạnh Trác Văn Tĩnh khóc nức nở, mà Trác Văn Tĩnh lại mang vẻ mặt hàn ý.

Sau khi miễn lễ cho bọn họ, ta ngồi trên nhuyễn tháp nhìn mặt hai người nói: “Đây là có chuyện gì? Trong sân thì quỳ đầy người, mà trong điện lại có tình cảnh này.” Trác Văn Tĩnh rất ít khi có biểu lộ này, cũng không biết Thẩm Vân đã làm ra chuyện gì chọc giận hắn…

Trác Văn Tĩnh nhìn ta lại nhìn Thẩm Vân như muốn nói gì đó, lại bị ta ngăn cản.

Nhìn về phía Thẩm Vân ta cười hỏi: “Thẩm Vân, ngươi nói, đã xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Vân hai mắt ướt sũng nhìn ta, miệng mấp máy, nhưng lại không lên tiếng…

Bình luận

Truyện đang đọc