TRỌNG SINH CHI BẠO QUÂN

Edit: Ngũ Ngũ

Ngày mà mẫu hậu hồi cung, Khâm Thiên Giám dự báo đó sẽ là một ngày trời trong nắng xanh, khó có được một ngày tốt như thế.

Chỉ là buổi sáng hôm đó, lúc ta thượng triều mới phát giác thời tiết hơi u ám, gió thổi có chút lạnh, quan viên Lễ bộ sắc mặt không được tốt, đối với công tác nghênh đón mẫu hậu hồi cung vì có gió lạnh nên kiểm tra một lần lại một lần, sợ xảy ra sai sót gì.

Lúc hạ triều ở Giao Thái điện dùng bữa, Trác Văn Tĩnh có chút lo lắng hỏi: “Xa liễn của mẫu hậu lúc nào tới?”

Ta suy nghĩ một chút nói: “Chưa biết chính xác thời gian cụ thể, nhưng dù thế nào cũng là buổi trưa.”

Trác Văn Tĩnh nhìn ta nhỏ giọng nói: “Chỉ còn mấy canh giờ.”

Ta ‘ân’, nhẹ cau mày nhưng không lên tiếng, ta biết lý do mà Trác Văn Tĩnh nói những lời này, hôm nay nếu trời không tốt, lúc mẫu hậu quy kinh mà có mưa, e rằng Khâm Thiên Giám có vài người rơi đầu. Trác Văn Tĩnh nói những lời này đương nhiên không muốn có giết chóc xảy ra, nhưng trong mắt của ta, nếu bọn họ còn không dự đoán được tiết trời, thì còn lưu lại làm gì, bất quá lời này ta cũng không nói ra miệng.

Cứ hàn huyên với Trác Văn Tĩnh như vậy, cho đến khi nội giam thông báo đội lễ nghi của mẫu hậu đã vào kinh, ta mới vội vàng khởi giá đến cửu môn, mà văn võ bá quan đã sớm đứng ở đó đợi sẵn rồi.

Gió thổi nhẹ lất phất mang theo cảm giác mát mẻ, hoàng kỳ theo gió tung bay trên nền trời màu xanh, cấm vệ quân mặc huyền y đứng bốn phía, lưng mang bội kiếm, tay thủ ngang hông, ánh mắt trầm tĩnh, ẩn ẩn mang theo sát khí. Trong lòng ta thầm gật đầu, mặc dù thời tiết không tốt, nhưng khí thế lại làm người khác chấn động, nhìn thuận mắt hơn nhiều.

Trác Văn Tĩnh đứng cách ta nửa bước, mặc dù ta không thể nói chuyện với hắn nhưng vẫn chú ý đến tình huống của hắn, nhìn sắc mặt của hắn bình thường, trong lòng mới có chút bình tĩnh.

Cửa cung mở ra, từ xa xa đã nhìn thấy loan liễn vàng rực, ta vội vàng chỉnh đốn sắc mặt thật tốt, đứng ở đó với biểu cảm trang trọng và vui mừng.

Mặc dù đã sớm thấy được xa tử của mẫu hậu, thế nhưng lúc bà đến cửa cung thì đã gần một nén nhang, sau khi đợi bà bước xuống xe ngựa, ta bề bộn cung nghênh nói: “Nhi thần tham kiếm mẫu hậu.”

Trác Văn Tĩnh với Thẩm Vân cũng hành lễ theo, sau đó là thanh âm Thái hậu vạn tuế của văn võ bá quan vang lên. Mọi người hành lễ xong, mẫu hậu nhàn nhạt nói: “Tất cả đứng lên đi.”

Sau khi ta đứng dậy liền bước lên phía trước vịn mẫu hậu, Tiết Như Ngọc khom người hành lễ với ta, ta nhìn nàng một cái, phát hiện tuy đã nhiều ngày không gặp, nhưng bản thân lại không có cảm giác kích động với nàng như ngày xưa nữa, tâm tình này làm ta có chút giật mình, trước kia yêu thích người này đến nỗi hận không thể đem thiên hạ này dâng cho nàng, mà hôm nay nhiều ngày không gặp, vậy mà trong nội tâm chỉ còn một mảnh bình tĩnh, có phải cái gọi là tình cảm đều sẽ theo thời gian mà thay đổi?

“Hoàng Thượng…” Đang lúc ta ngơ ngẩn đứng đó, mẫu hậu vỗ vỗ tay của ta, ta lấy lại tinh thần nhìn về phía bà, chỉ thấy sắc mặt của bà có chút cao hứng, ta lại nhìn về Tiết Như Ngọc một cái, thấy thần sắc của nàng có chút thỏa mãn.

Trong lòng ta biết nàng đã hiểu lầm vì sao vừa rồi ta thất thần, bất quá ta cũng không giải thích thêm cái gì, mà là khẽ cười nói: “Mẫu hậu, đi đường vất vả, bây giờ thời tiết lại trở lạnh, để nhi thần đỡ người hồi cung nghỉ ngơi.”

Mẫu hậu nghe xong lời của ta ‘ân’ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tiết Như Ngọc nói: “Ngươi cũng đi cùng a.”

Trong lòng ta đối với thái độ của mẫu hậu có chút không vui, bất quá trên mặt cũng không biểu lộ gì, dù sao thời gian địa điểm không đúng, thân là hoàng đế, cũng không thể ở trước mặt đủ các văn võ bá quan mà tranh cãi với mẫu hậu của mình.

Tiết Như Ngọc nghe mẫu hậu nói xong liền bề bộn tạ ơn.

Sau đó mẫu hậu nhàn nhạt liếc nhìn qua Trác Văn Tĩnh, ánh mắt chuyển xuống phía dưới bụng hắn, lập tức dời đi, ta bước lên phía trước mẫu hậu cười nói: “Mẫu hậu, trở về thôi.”

Mẫu hậu liếc nhìn ta, lại nhìn về phía Trác Văn Tĩnh nói: “Ai gia đã nhiều ngày chưa gặp Hoàng hậu, Hoàng hậu cũng nên đi cùng đến cung Phượng Nghi trò chuyện với ai gia a.”

Giọng nói kia mang theo ba phần miễn cưỡng, ba phần bất mãn cùng bốn phần khinh thường.

Ta vừa định mở miệng ngăn cản, thì Trác Văn Tĩnh đã rũ mắt bộ dáng phục tùng đáp: “Vâng, mẫu hậu.”

Ta liếc nhìn Trác Văn Tĩnh, thầm nghĩ cái người này thật khờ, tuy nói thế cho mẫu hậu mặt mũi, không để cho bà trách móc được, nhưng dù sao người chịu thiệt cũng là chính mình, còn không bằng cứ kiên trì cự tuyệt. Nhưng mà may mắn là dù sao cũng có ta đi cùng, sẽ không để cho hắn chịu thiệt thòi gì.

Nghĩ như vậy, ta cùng mẫu hậu đi ở phía trước, Trác Văn Tĩnh với Tiết Như Ngọc đi theo phía sau.

Một đường chậm rãi đi, mẫu hậu thỉnh thoảng hỏi ta một vài chuyện nhỏ nhặt, ta đáp lại từng câu, sau khi mẫu hậu nghe xong cười nói: “Nghe ngươi nói như vậy, ai gia cũng yên tâm rồi, ai gia trong lòng không cầu gì khác, chỉ cầu ngươi được bình an.”

“Nhi thần biết được.” Ta đáp. Mẫu hậu nhàn nhạt ‘ân’.

Về tới cung Phượng Nghi, ta vịn mẫu hậu ngồi trên ghế quý phi, còn mình thì ngồi ở bàn nhỏ bên cạnh, Trác Văn Tĩnh cũng ngồi bên cạnh ta, Tiết Như Ngọc vốn định ngồi phía dưới Trác Văn Tĩnh, nhưng mẫu hậu lại nhìn thoáng qua Tiết Như Ngọc nói: “Ngọc nhi, lại đây, xoa bóp bả vai cho ai gia, tay nghề người khác không tốt, ai gia không quen.”

Tiết Như Ngọc đáp ứng, sau khi đứng dậy hành lễ với ta, liền đi đến bên cạnh mẫu hậu, giúp mẫu hậu nhẹ nhàng xoa bóp bả vai, bất quá chỉ một khắc sau, mẫu hậu đã nói được rồi, lại để cho Tiết Như Ngọc ngồi bên cạnh nghỉ ngơi.

Ta nhướng nhướng mày không nói lời nào, trong phòng nhất thời rơi vào yên tĩnh.

Chính lúc ta đang trầm mặc, ngoài trời liền đổ mưa, mưa rất nặng hạt, từ cửa sổ nhìn ra, nhất thời cảm thấy đặc biệt.

Lúc này mẫu hậu cười hai tiếng nói: “Trận mưa này tới rất đúng lúc.”

Ta tức thì bề bộn cười đáp: “Là nhờ phúc của mẫu hậu.”

Mẫu hậu liếc nhìn ta, tựa như cười mà không cười, nhưng cũng không nói gì thêm, Tiết Như Ngọc ở bên cạnh khẽ cười nói: “Mẫu hậu, Hoàng Thượng nói rất đúng, ngài xem lúc ngài trở về không có mưa, vậy mà chỉ vừa trở lại nội cung này một khắc, trời liền mưa, mẫu hậu không bị ướt, có thể thấy đây là phúc vận, mẫu hậu hồng phúc tề thiên, đúng là người tài khí.”

Mẫu hậu nghe xong lời này, trên mặt dẫn theo thần sắc vui vẻ nói: “Cái miệng nhỏ nhắn này của ngươi thật là dẻo ngọt.” Tiết Như Ngọc ở một bên nở nụ cười, ta mấp máy miệng không lên tiếng, mà Trác Văn Tĩnh ở trước mặt của mẫu hậu đều không có chỗ để xen vào.

Sau khi mẫu hậu khoa trương khen ngợi Tiết Như Ngọc lại nhìn về phía ta hỏi: “Nghe nói năm nay tú nữ đều đã vào cung rồi hả?”

Nghe được hai chữ tú nữ này phản ứng đầu tiên của ta chính là nhìn sắc mặt của Trác Văn Tĩnh, bất quá nghĩ tới loại tình huống này mà ta còn làm động tác chột dạ như vậy e rằng có chút không ổn, cho nên nhịn xuống, nhìn mẫu hậu cười đáp: “Vâng, đều đã vào cung.”

“Có vừa mắt ai chưa?” Mẫu hậu hỏi. Ta nghe xong lời này, khẽ cười nhạt một tiếng không nói gì.

Mẫu hậu cũng không chấp nhất, rồi sau đó bà nhìn về phía Trác Văn Tĩnh hỏi: “Thân thể của Hoàng hậu đã tốt hơn chưa? Nam tử mang thai khác nữ tử, thái y có nói gì không?”

Trác Văn Tĩnh giương mắt lạnh nhạt đáp: “Vi thần tạ mẫu hậu quan tâm, thái y nói tất cả đều bình thường.”

Mẫu hậu nhẹ gật đầu ‘ân’, mi mục khẽ nhíu, thần sắc giật mình mang theo một phần do dự, trong nội tâm ta thầm nghĩ mẫu hậu đã chuẩn bị gây khó dễ nữa rồi.

Vừa nghĩ như vậy, thì thấy bà phất tay để cho tất cả cung nữ cùng nội giam lui ra, nhìn về phía ta hỏi: “Hoàng Thượng, Hoàng hậu đã mang thai, cái kia Đại hoàng tử Thẩm Vân, ngươi định bài trí như thế nào?”

Nghe được vấn đề này ta sửng sốt, cười đáp: “Mẫu hậu, Thẩm Vân trước giờ đều ở bên cạnh Hoàng hậu, hiện tại đã được Tiết Tầm nhận làm học trò, nhi thần cảm thấy cứ an bài như vậy cũng không có vấn đề gì.” Tuy rằng Trác Văn Tĩnh coi Thẩm Vân như con ruột của mình, sau này có lẽ sẽ tranh giành tình cảm, nhưng mà Trác Văn Tĩnh đã từng nói, tranh giành hay không tranh giành đều do phương thức dạy dỗ, hơn nữa Thẩm Vân ngày ngày đều ra sức nỗ lực học tập, nếu ngày sau trưởng thành không có tâm tưởng sâu xa, thì sẽ là một hiền nhân, cho nên ta mới mở miệng nói như vậy.

Mẫu hậu liếc nhìn ta nói: “Hoàng Thượng, hôm nay Hoàng hậu đã có trưởng tử rồi, nếu Đại hoàng tử ở cạnh đứa bé đó, sau này một là trưởng tử, một là đích tử, e rằng không thích hợp lắm.”

“Mẫu hậu, Thẩm Vân đã hiểu chuyện, lại có cảm tình thâm sâu với Hoàng hậu, nào có gì không thích hợp. Huống chi, Hoàng hậu đã nuôi nó từ trước, cho dù sau này có hài tử, cũng không mâu thuẫn gì, còn nữa, nhi thần cảm thấy sau này nó sẽ trở thành một hiền thần, từ nhỏ sinh hoạt một chỗ cùng với hoàng tử, cũng không có gì không thích hợp.” Ta qua loa nói.

Mẫu hậu nghe xong híp mắt nhìn ta, thân thể tựa trên ghế quý phi nhàn nhạt nói: “Hoàng Thượng đã nói vậy, ai gia cũng không có gì phản đối, việc này trước mắt cứ để đó, ai gia mệt mỏi, để Ngọc nhi ở lại tâm sự với ai gia, các ngươi lui đi.”

“Nhi thần cáo lui, mẫu hậu bảo trọng thân thể.” Ta đứng lên nói, Trác Văn Tĩnh cũng hành lễ theo.

Sau khi rời khỏi cung Phượng Nghi, ta nhìn thoáng qua Trác Văn Tĩnh, hắn cũng liếc nhìn ta, ta thấp giọng nói: “Trở lại tẩm cung rồi nói sau.”’

Trác Văn Tĩnh làm như không nghe nhẹ gật đầu.

Bởi vì ngoài trời đang mưa, ta lôi kéo Trác Văn Tĩnh ngồi trên ngự liễn, tuy làm vậy có chút không hợp lễ, nhưng mà hắn chính là Hoàng hậu ta sủng ái, lại đang mang hài tử, hoang đường một lần cũng không có gì không thể.

Phân phó Nguyên Bảo hồi về Giao Thái điện, trên đường đi ta đều cau mày im lặng.

Sau khi đến, lúc hạ liễn, ta nhìn thấy có một nội vệ rất lạ mắt đưa ô cho Nguyên Bảo, Nguyên Bảo cầm lấy che cho ta với Trác Văn Tĩnh đi vào nội điện, bước vào trong, ta vội vàng phân phó Nguyên Bảo đi chuẩn bị nước ấm, sợ Trác Văn Tĩnh vì trận mưa này mà nhiễm phong hàn.

Ở trong thông thất, ta với Trác Văn Tĩnh hai mặt nhìn nhau, trong con ngươi của hắn mang theo sửng sốt, ta cười cười hỏi: “Ngươi nghe ra được ý tứ trong lời của mẫu hậu rồi sao?”

Trác Văn Tĩnh chần chờ đáp: “Mẫu hậu tựa hồ muốn đem Đại hoàng tử để các phi tử khác nuôi dưỡng.”

Ta gật đầu nói: “Trong nội cung này, người có thể nuôi dưỡng, chỉ có Tiết Như Ngọc với Hiền phi, nhưng mà chỗ Hiền phi đã có công chúa rồi, vì vậy cũng chỉ còn Tiết Như Ngọc, lời này của mẫu hậu ý tứ rõ ràng là muốn đem Thẩm Vân dưỡng bên người Tiết Như Ngọc… Trẫm ngược lại rất ngạc nhiên, mẫu hậu sống trong hậu cung, đương nhiên hiểu được vì sao phải nuôi dưỡng Trầm Vân bên cạnh ngươi, mà không có đạo lý nào để cho các phi tử khác nuôi, cái này về tình về lý đều không thích hợp, chẳng lẽ bà muốn nuôi bên cạnh mình? Nếu như vậy, nguyên nhân của bà là gì? Hoặc là do Tiết Như Ngọc…” Lúc nói ra lời cuối cùng, ta tựa hồ như thì thào với chính mình, trong nội tâm chợt dâng lên một ý nghĩ không thể tin, nghĩ đi nghĩ lại, tâm của ta đột nhiên lạnh lẽo.

Ngẩng đầu nhìn Trác Văn Tĩnh, hắn cũng đang nhìn ta, ánh mắt đầy lo lắng, trầm mặc lại, hắn nói: “Hoàng Thượng vô luận là thế nào, vi thần đều sẽ đứng về phía Hoàng Thượng.”

Nghe hắn nói xong, trong nội tâm ta khẽ động, sau đó nghiêng người hôn lên vết sẹo trên trán hắn…

Như vậy ba ngày trôi qua, mẫu hậu mở miệng nói với ta, muốn đem Thẩm Vân dưỡng bên cạnh mình.

Mà lòng ta lập tức lạnh xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc