TRỌNG SINH CHI KHANH TÂM PHÓ NGHIỄN


"Nàng thấy sao? Hương vị không giống, nàng không thích rồi phải không?" Triệu Tử Nghiễn có chút khẩn trương, nàng cảm thấy tâm tình Phó Ngôn Khanh có gì đó không đúng.
"Không có, ăn thật ngon. Lúc trước ta có nhắc với nàng...những người kia trong nội cung, nàng đã ứng phó thế nào?"
Triệu Tử Nghiễn thở phào một hơi, dịu dàng vén lên mấy sợi tóc bên tai, mỉm cười nhìn Phó Ngôn Khanh: "Ân, những gì nàng nói ta đều nhớ kĩ, năm đó nàng dặn ta lưu ý tiểu thái giám kia trong ngự thiện phòng, ba năm trước đây, ta đã cứu được hắn một lần, lại giúp đệ đệ hắn không phải bị đưa vào cung làm thái giám, sau đó hắn trở thành con nuôi của Phó tổng quản Lý Thịnh, phụ hoàng cũng có chút ưng ý sự hầu hạ của hắn. Hôm trước Liêu Toàn vào tư kho, âm thầm sao chép tàng bảo đồ, hắn liền thông báo ta. Ta nghĩ, chắn chắn là Triệu Mặc Tiên sai phái Lưu Toàn làm."
"Nàng vì sao lại tin ta, năm đó ta bất quá cũng chỉ là đứa trẻ, làm sao có thể biết những điều này, lời nói của ta chẳng phải không có căn cứ nào sao?"
"Sự thật chứng minh, lời nàng nói lúc nào cũng đúng. Khi đó ta đều cảm thấy, nàng giống như một vị thần tiên, tựa hồ sẽ biết trước những điều mà người thường không biết được." Triệu Tử Nghiễn khẽ cười, chân thành nói.
"Đúng rồi, Thổ Dục Hồn quấy nhiễu vùng biên giới, triều đình phong Tiêu Thác là Chinh Tây Đại tướng quân, giao ấn soái, đã tiến quân về Tây Cảnh." Triệu Tử Nghiễn nhớ tới cái gì, cau mày nói.
"Chinh Tây Đại tướng quân? Thánh thượng chủ chiến?" Trong ký ức của Phó Ngôn Khanh, Cảnh đế luôn luôn thiên hướng cầu hòa, hôm nay phụ vương từ bỏ soái ấn, Cảnh đế vì sao sẽ ở tình huống này muốn chinh phạt Thổ Dục Hồn.
"Hơn nữa, thống soái vì sao không phải Lưu Hạo?"
Triệu Tử Nghiễn rót chén nước đưa cho Phó Ngôn Khanh, trầm giọng nói: "Chủ chiến là không tránh khỏi, bè phái Thượng Thư Lệnh cùng Thị lang Trương khải Sơn rất mạnh. Bất quá, ta chính là người tiến cử Tiêu Thác."
"Vì sao?"
Triệu Tử Nghiễn thở dài: "Bọn người thất hoàng tỷ một mực dùng lý nói rõ, dùng tình để cảm động, cổ vũ phụ hoàng xuất binh, không phải vì điều này sao? Tỷ ấy một mực hy vọng ta nghe lời, ta liền thuận theo, để Tiêu Thác đi." Nàng dừng một chút, nhìn Phó Ngôn Khanh: "Binh quyền Tây cảnh hôm nay khác xa thời Tây Nam Vương làm thống soái. Binh lính Tây cảnh đã quen với sự chỉ đạo của vương gia, giờ đây đổi lại là Tiêu Thác, một tướng lĩnh vốn chỉ quen quản lý Thần Cơ Doanh trong kinh đô, rồi sẽ như thế nào? Phụ hoàng nuông chiều là thất hoàng tỷ, cũng không phải Tiêu Thác. Hơn nữa, bọn họ ở sau lưng âm thầm tính kế, phụ hoàng không cách nào biết được. Nhưng Tiêu Thác là Chinh Tây đại tướng quân, tay nắm giữ binh quyền Tây Cảnh, lại qua mặt phụ hoàng đi tìm kiếm Kho Báu Vĩnh Đế, chẳng phải là lòng dạ Tư Mã Chiêu hay sao? Đến lúc đó, hắn chính là kẻ sẽ bị phụ hoàng diệt trước tiên."
"Tây Cảnh đại quân, quanh năm phòng thủ biên cương phía tây, hoang mạc trải dài, khí hậu khắc nghiệt, so với hoàng đế ở kinh thành, bọn hắn trung thành chính là quân lệnh cùng vị tướng soái trải qua đồng cam cộng khổ với mình. Mà Tiêu Thác từ nhung lụa thăng tiến, quanh năm ở kinh thành, muốn nhận được sự quy phục của quân Tây cảnh, thật sự khó khăn." Phó Ngôn Khanh hiểu ý tiếp lời.
Ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, mười phần ăn ý, kế hoạch này tự nhiên không cần bàn đến nữa.
Dùng cơm xong, Phó ngôn Khanh liền leo rào trở về phủ chính mình. Mấy người Lạc Âm trợn tròn mắt nhìn quận chúa thản nhiên mà leo tường rào qua lại, đều cảm thấy nghẹn lời rồi.
Phó Ngôn Khanh nhìn thoáng qua các nàng, khẽ nói: "Các ngươi dùng bữa rồi sao?"
"Vâng. Quận chúa... vị bên kia là bạn hay thù?"
Phó Ngôn Khanh quay đầu lại nhìn thoáng qua bờ tường, trong mắt mang theo ý cười: "Người của ta."
Đối với lời khẳng định của quận chúa, Lạc Âm cùng Phó Dương liếc mắt nhìn nhau, giống như không thể tin nổi mà nhìn theo bóng lưng quận chúa đi vào phòng. Hai người nhỏ giọng rì rầm: "Thế nào là 'người của ta'? Ta cảm thấy quận chúa vừa thấy người kia liền rất vui vẻ?"
Phó Dương cũng có chút không thể giải thích, quận chúa từ ngày trở về phủ Tây Nam Vương, liền trở nên dị thường ổn trọng, ngoại trừ luyện công, thời gian còn lại đều tập trung sắp xếp bố trí sự tình ở kinh thành. Sáu năm nay, phủ Tây Nam Vương đã thành lập nên một mạng lưới tin tức rộng khắp, các cửa hiệu buôn bán lương thực, tơ lụa cũng trải dài nhiều tỉnh thành, càng ngày càng lớn.
Tuy rằng phía sau luôn được tiểu vương gia hỗ trợ, tuy nhiên cho tới bây giờ chưa từng thoải mái qua. Muốn quản lý những người kia, dĩ nhiên phải có uy nghiêm, ngày bình thường quận chúa liền vô cùng nghiêm túc, rất hiếm khi thấy nàng cười. Chẳng qua là vừa rồi nhắc đến vị kia, trong mắt quận chúa tràn ngập vui vẻ.
"Tính cách quận chúa, chúng ta đều rõ ràng, đối với đồng minh, người trước giờ tiếp đãi long trọng, nhưng cũng sẽ không thể hiện ra dáng dấp kia, xem ra, cửu điện hạ cùng quận chúa quan hệ không đơn giản."
Đợi đến khi hoàng hôn buông xuống, mọi thứ trong phủ mới sắp xếp thỏa đáng. Đêm ở kinh thành trầm lắng rất nhiều, màn đêm phủ xuống, phía tây bầu trời chòm sao Đẩu Ngư nhấp nháy, một vầng trăng sáng trong chiếu rọi cả trời đêm, ánh sáng thanh lạnh hạ xuống, đọng thành mấy tầng quang ảnh.
Phó Ngôn Khanh đi ra sân nhỏ, ánh trăng nghiêng qua mấy tầng lá trên cao, chiếu xuống nhàn nhạt bóng lá, xung quanh yên tĩnh lạnh lẽo vô cùng. Phó Ngôn Khanh đứng ngắm trăng hồi lâu, cảm thấy bản thân mình thật ngớ ngẩn, đang định quay bước về phòng, lại thấy một vạt áo trắng từ trên tán cây hòe buông xuống.
Triệu Tử Nghiễn ngồi trên chạc cây, mỉm cười nhìn người bên dưới: "Thật đúng dịp cảnh đêm thơ mộng, nàng có thể cùng ta ngắm trăng không?"
Trong lòng Phó Ngôn Khanh thoáng xao động, khéo miệng hiện lên tia cười nhẹ: "Trăng thanh gió mát, chỉ đáng tiếc là không có rượu."
Giữa đôi lông mày Triệu Tử Nghiễn càng thêm ôn hòa: "Nàng đợi ta." Chân khẽ di chuyển, tựa như bạch hạc nhẹ nhàng bay đi, rất nhanh nàng liền trở lại, trong tay cầm theo một bầu rượu cùng hai cái ly bạc. Nàng thuận tay đặt ly rượu ở một bên, cúi người đưa tay hướng về Phó Ngôn Khanh.
Phó Ngôn Khanh yên lặng nhìn nàng, chốc lát sau mới nắm lấy tay nàng. Triệu Tử Nghiễn liền kéo Phó Ngôn Khanh lên ngồi bên người mình.
Hai người ngồi ở trên cây, Triệu Tử Nghiễn hiển nhiên rất vui vẻ, rót đầy ly rượu đưa cho Phó Ngôn Khanh, chính mình cũng chuẩn bị rót một ly.
Phó Ngôn Khanh uống cạn ly rượu, thuận tay cầm lấy ly của Triệu Tử Nghiễn: "Nàng còn bệnh."
Triệu Tử Nghiễn sững sờ, sau đó có chút bật cười nói: "Vậy ta chỉ được nhìn nàng uống thôi sao?"
Phó Ngôn Khanh gật đầu, sắc mặt đoan chính nhìn Triệu Tử Nghiễn: "Ta còn chưa hỏi, đêm đó nàng như thế nào nhận ra ta?"
Triệu Tử Nghiễn không vội đáp lời, nghiêng đầu nhìn kỹ Phó Ngôn Khanh, sau đó vươn tay muốn chạm vào nàng. Phó Ngôn Khanh mất tự nhiên định quay đầu đi nơi khác, nhưng Triệu Tử Nghiễn chỉ là đưa tay che lại nửa gương mặt của nàng.
Đôi mắt màu mực của Triệu Tử Nghiễn như có một mảnh trăng sáng, trên gương mặt xinh đẹp thanh nhã của nàng cũng tràn ngập ấm áp cùng vui vẻ, nàng ôn nhu nhìn sâu vào mắt Phó Ngôn Khanh: "Khanh nhi hôm nay cùng lúc trước tướng mạo thay đổi rất nhiều, nhưng dù nàng có che mặt hay không, ta đều sẽ nhận ra nàng. Bởi vì, đôi mắt của nàng, chưa từng thay đổi." Sau đó nàng ngẩng đầu nhìn vầng trăng treo ở phía chân trời, nỉ non nói: "Trên đời này, tuyệt đối tìm không ra nữ tử nào có đôi mắt đẹp như nàng." Đôi mắt xinh đẹp giống như hổ phách, trầm tĩnh không chút dao động, nhưng ẩn bên trong mấy phần bi thương làm người đau lòng, như lắng đọng rất nhiều năm tháng đã qua.
Phó Ngôn Khanh bị nàng chăm chú nhìn, cảm giác như bị đôi mắt của nàng cuốn lấy, bên trong thâm thúy như bầu trời đêm, lại tràn đầy ánh sáng. Đôi mắt của nàng, cũng là độc nhất vô nhị.
Hai nàng lặng lẽ ngồi trên chạc cây hòe nhìn ngắm lẫn nhau, tùy ý để ánh trăng xuyên qua kẽ lá rơi vào trên người mình, giữa không gian yên tĩnh lộ ra một cỗ tình ý khó nói nên lời.
Sau một hồi, Phó Ngôn Khanh mới lấy lại tinh thần, đưa tay sờ sờ ngực, nơi này tựa hồ nhảy có chút kỳ quái.
"Làm sao vậy?" Triệu Tử Nghiễn thấy động tác của nàng, sợ nàng là không thoải mái, vội dò hỏi.
Phó Ngôn Khanh lắc đầu, lập tức cười nhạt nói:"Nếu là như vậy, ta uổng phí cải trang rồi sao? Quá dễ dàng bị bại lộ."
Triệu Tử Nghiễn chân thành nói: "Trên đời này, chỉ có ta mới có thể nhận ra nàng....cũng chỉ có ta, mới có thể nhìn thấy gương mặt thật của nàng."
Phó Ngôn Khanh khẽ giật mình, nở nụ cười, lần nữa uống cạn ly rượu: "Ta cũng vậy."
Triệu Tử Nghiễn nghe xong, hai người liếc mắt nhau,không hẹn mà cùng nhẹ giọng bật cười.
Phó Ngôn Khanh quả thật một mình uống rượu, Triệu Tử Nghiễn bị nàng cướp đi ly, cũng không phản bác gì, ngoan ngoãn ngồi ở một bên nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập cưng chiều cùng ấm áp.
Đợi đến lúc bầu rượu đã cạn, Phó Ngôn Khanh có chút mơ hồ nói: "Rượu này hương vị thực tốt, sau khi uống xong còn lưu lại hương thơm....cảm giác....thật dễ chịu."
Triệu Tử Nghiễn nhìn sắc mặt Phó Ngôn Khanh nhiễm một tầng hồng thấu, đôi mắt cũng trở nên mông lung, phủ lấy một tầng hơi nước, mê mang nhìn nàng, khiến nàng nhất thời như muốn ngừng thở. Ánh trăng chiếu vào đôi má ửng đỏ, lộ ra một cỗ hấp dẫn không nói nên lời.
"Khanh nhi..."
"Ừ?" Phó Ngôn Khanh lẩm bẩm đáp một tiếng, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn nàng, Triệu Tử Nghiễn biết rõ, nàng ấy say rồi.
Rượu này tinh khiết trong veo, uống vào miệng để lại hương thơm dễ chịu, là loại rượu thượng phẩm được tinh chế đặc biệt, nồng độ vượt qua loại rượu bình thường, bởi vậy mới được gọi là --- "Say hồng trần", cơn say giống như một giấc chiêm bao, cơn say giúp ta rũ sạch ưu phiền. Phó Ngôn Khanh ưu tư nặng trĩu, tinh thần luôn buộc chặt, rượu này, thật thích hợp với nàng.
Trong lúc Triệu Tử Nghiễn đang xuất thần suy nghĩ, Phó Ngôn Khanh đột nhiên áp đến gần nàng: "An nhi...Nàng không được giấu giếm ta..."
Một tiếng An Nhi như vang lên từ cõi mộng, lại mang theo tràn đầy lo lắng, thẳng tắp đánh vào trái tim Triệu Tử Nghiễn, làm cho nàng nhất thời quên đưa tay ôm lấy nữ nhân say rượu kia.
Chỉ thấy thân thể đối phương thoáng dao động, từ trên cây ngã xuống, Triệu Tử Nghiễn hoảng hốt, tay cũng chụp không kịp. Chạc cây hòe này cao hơn mặt đất mấy trượng, như vậy té xuống tất nhiên sẽ bị thương. Triệu Tử Nghiễn phản ứng cực nhanh, lập tức giật xuống đai lưng, quấn lấy Phó Ngôn Khanh, đồng thời từ bên kia nhảy xuống.
Hai nàng mỗi người chiếm lấy một bên đai lưng, sau khi kéo căng liền dính ở một nơi. Triệu Tử Nghiễn một tay nắm chặt đai lưng, tay kia vòng qua ôm chặt eo Phó Ngôn Khanh, hai người liền như vậy mặt đối mặt dán sát vào nhau.
Phó Ngôn Khanh dựa vào rất gần, nàng híp mắt nhìn Triệu Tử Nghiễn, cảm thấy hàng lông mi thật dài của người kia quét nhẹ lên trán mình, liền đưa tay bưng lấy mặt của nàng ấy, để nàng ấy cách xa mình một chút. Nàng mơ hồ nhìn vào gương mặt diễm lệ trước mắt, nhéo nhéo gò má mềm mại kia: "An nhi, nàng thật xinh đẹp...so với trước kia, nàng càng xinh đẹp hơn. Nàng hỏi ta làm sao...rời mắt khỏi nàng đây?"
Hơi thở nóng ấm mang theo hương rượu phả vào chóp mũi Triệu Tử Nghiễn, nhìn xem gương mặt nàng ấy ửng hồng câu người như vậy, khiến cho trái tim Triệu Tử Nghiễn đập điên cuồng, nàng cuống quít ôm người rơi xuống mặt đất.
Phó Ngôn Khanh rơi ở trên người Triệu Tử Nghiễn, được đôi tay người kia vững vàng ôm lấy, dán vào hương thơm mềm mại trong lồng ngực nàng, Phó Ngôn Khanh cọ sát cằm vào đầu vai Triệu Tử Nghiễn, an tâm mà chìm vào mộng đẹp.
Triệu Tử Nghiễn nhìn Phó Ngôn Khanh, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, nàng ấy say cũng thật tốt, như vậy có thể thoải mái mà ngủ một giấc, không phải sầu lo. Rất muốn nói tất cả chuyện trong lòng cho Khanh nhi biết, nhưng lại sợ làm nàng ấy lo lắng cùng đau lòng nhiều thêm.
Nghĩ đến bệnh tình của chính mình, trong mắt Triệu Tử Nghiễn tràn đầy đau xót, khẽ vuốt ve gương mặt người trong lòng: "Khanh nhi....ta phải làm sao đây? Ta nên đối với nàng như thế nào mới phải? Ta...ta thật quyến luyến nàng, ta không cam lòng chết đi...." Không nỡ cách nàng quá xa, bởi chính mình sẽ chịu không nổi, nhưng cũng không muốn quá gần gũi nàng, sợ sau này mình chết rồi, nàng một mình ở lại sẽ vô cùng đau đớn.
Triệu Tử Nghiễn lắc đầu cười khổ một tiếng,  thể thiếp ôm người vào trong ngực, cẩn thận đưa nàng trở về phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc