TRỌNG SINH CHI KHANH TÂM PHÓ NGHIỄN

          
Triệu Tử Nghiễn cười đến vô cùng hài lòng, hơi thở lướt trên chóp mũi nàng, thấp giọng nói: "Có thể câu dẫn được nàng, ta thật sự rất vinh hạnh."

Phó Ngôn Khanh mặt có chút nóng, nhéo nhéo gương mặt của nàng: "Đáng tiếc gương mặt xinh đẹp như vậy, da làm sao lại dày?"
Triệu Tử Nghiễn cọ cọ gương mặt vào lòng bàn tay nàng, híp híp mắt: "Nàng cứ sờ đi, xem có chỗ nào dày lên không."
Phó Ngôn Khanh nén cười, nhẹ nhàng đẩy nàng một cái, chỉnh trang lại y phục: "Hồ nháo, nàng ồn ào làm ta suýt nữa quên đi chính sự."
Triệu Tử Nghiễn đưa tay vòng chặt nàng: "Chính sự gì nè?"
"Vừa rồi Quỷ Lâu cho người đến tìm nàng, nói là có chuyện quan trọng cần bẩm báo."
Triệu Tử Nghiễn gật đầu: "Có phải là chuyện bên Huyễn Ảnh Sơn Trang?"
Phó Ngôn Khanh có chút kinh ngạc: "Nàng biết rồi sao?"
Triệu Tử Nghiễn cúi đầu vuốt ve ngón tay nàng, nhỏ giọng nói: "Trước khi nàng tới, ta đã nhìn thấy ám vệ lén lút tiến vào chỗ Triệu Mặc Tiên, nếu ta đoán không sai, hoàng tỷ chính là đắc thủ được mảnh tàng bảo đồ kia rồi."
"Quả nhiên cái gì cũng không qua mắt được nàng, thế nhưng chuyện Vĩnh Đế bảo tàng, nàng chuẩn bị ứng phó như thế nào?" Trong mắt Phó Ngôn Khanh ẩn chứa suy tư, trầm giọng hỏi.
Triệu Tử Nghiễn phát giác được tâm tình Phó Ngôn Khanh biến hóa, có chút dừng lại: "Triệu Mặc Tiên muốn chiếm riêng Vĩnh Đế bảo tàng, tất nhiên sẽ không báo lại triều đình, mà nguyên nhân vốn là tỷ ấy không tin phụ hoàng sẽ lập mình làm người kế vị. Hơn nữa thế lực của nhị hoàng huynh không yếu, nếu như hai người triệt để trở mặt, Vĩnh Đế bảo tàng liền sẽ trở thành ưu thế không gì sánh được."
"Cho nên?"
Triệu Tử Nghiễn nghiêm túc nói: "Ta không thể để ngôi hoàng đế rơi vào tay thất hoàng tỷ, bởi vì khi đó Tây Nam vương phủ liền không xong rồi, cho nên Vĩnh Đế bảo tàng, ta nhất định phải có."
Phó Ngôn Khanh ánh mắt có chút phức tạp, cúi đầu im ắng thở dài, sau đó nói khẽ: "Ta biết rồi." Sau đó nàng nhíu nhíu mày:"Nhưng nếu Triệu Mặc Tiên không chiếm được Vĩnh Đế bảo tàng, cũng tuyệt đối không để người khác dễ dàng có được."
Triệu Tử Nghiễn gật đầu: "Vì vậy ta đặc biệt chuẩn bị cho tỷ ấy một phần tàng bảo đồ nửa thật nửa giả."
"Ý của nàng là để cho Triệu Mặc Tiên đi tìm Vĩnh Đế bảo tàng giả sao?" Phó Ngôn Khanh ẩn ẩn đoán được rồi, nhưng lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Triệu Tử Nghiễn phát giác bàn tay Phó Ngôn Khanh có chút khẩn trương, nói khẽ: "Khanh nhi nàng biết, đúng không?"
Phó Ngôn Khanh một mực luôn do dự không biết có nên nói rõ chuyện Vĩnh Đế bảo tàng cho Triệu Tử Nghiễn biết hay không, nàng sở dĩ hiểu rõ chân tướng, nguyên nhân thật sự quá hoang đường, mà Triệu Tử Nghiễn đã đi quá xa so với đời trước, những gì nàng ấy biết được về Vĩnh Đế bảo tàng đã vượt xa dự liệu của nàng. Nàng sống lại một đời lại khiến cho nhân sinh của nàng ấy thay đổi nghiêng trời lệch đất, mà Phó Ngôn Khanh mơ hồ thấy được, tình hình càng lúc càng không ổn.
Nếu nàng còn do dự, đợi đến đến khi nàng ấy thật sự đi vào Vĩnh Đế bảo tàng giả, những mảnh tàng bảo đồ kia chẳng những không giúp ích được gì, mà còn đẩy nàng ấy vào tình huống nguy hiểm hơn. Bên trong nơi kia đều là tầng tầng cơ quan đoạt mạng người, đã đi vào liền không ai có thể thoát ra. Nếu Triệu Tử Nghiễn muốn có Vĩnh Đế bảo tàng, vậy nàng cũng không cần giấu giếm nữa.
Hôm nay Triệu Tử Nghiễn rõ ràng đã phát hiện được mấy phần chân tướng rồi, Phó Ngôn Khanh dĩ nhiên không muốn lừa gạt nàng, xoay người nghiêm túc nhìn Triệu Tử Nghiễn: "Có phải...nàng đã phát hiện, khu lăng mộ Vĩnh Đế chính là có hai nơi khác nhau, đúng không?"
Triệu Tử Nghiễn đôi mắt mở to, kinh ngạc đáp: "Ân."
Phó Ngôn Khanh có chút cúi đầu xuống, ngón tay vuốt lấy tóc mai của nàng: "Như vậy, nàng cũng biết mảnh tàng bảo đồ thứ ba, là chỉ nơi nào rồi?"
"Ân, tổ tiên của Diêu Thanh Sơn vốn là một trong bốn vị đại tướng năm xưa. Chẳng qua là nhiều năm như vậy, hắn cũng không quan tâm Vĩnh Đế bảo tàng ở nơi nào, chỉ là nhất nhất tuân theo di mệnh tổ tiên mà bảo hộ vật kia."
Lúc trước Triệu Tử Nghiễn vốn chỉ muốn gạt Triệu Mặc Tiên, thế nhưng thông qua đàm phán cùng Diêu Thanh Sơn, nàng ẩn ẩn đoán được một chút manh mối. Diêu Thanh Sơn cũng không phủ nhận, lại có ý định cùng Quỷ Lâu giao hảo, nên cuối cùng đã tiết lộ vài điều. Mảnh tàng bảo đồ thứ ba thật sự dẫn đến khu lăng mộ Vĩnh Đế giả, nơi đó cơ quan cạm bẫy trùng điệp, mười phần hung hiểm, chuyến này Triệu Mặc Tiên nếu rơi vào liền khó lòng thoát ra, sợ rằng phải chôn thây tại đó. Nếu Triệu Mặc Tiên may mắn thoát được, nàng liền cho quan lại ở Ích Châu dâng sớ lên triều đình, tố cáo Triệu Mặc Tiên lén lút khai quật Vĩnh Đế bảo tàng, xem sau đó phụ hoàng sẽ xử trí nàng ta như thế nào.
Nhưng nàng không ngờ rằng, Phó Ngôn Khanh vậy mà đối với Vĩnh Đế bảo tàng hiểu biết càng sâu, giống như nàng ấy đã sớm nắm trong lòng bàn tay.
Phó Ngôn Khanh nhẹ gật đầu: "Tử Nghiễn, nàng nếu tin ta, từ giờ nàng liền không cần hao tâm tổn trí đi tìm kiếm nữa, đến lúc đó ta tự nhiên sẽ sắp xếp thỏa đáng cho nàng, được chứ?"
Triệu Tử Nghiễn ánh mắt phức tạp nhìn nàng, hồi lâu không nói chuyện, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Ta đương nhiên tin nàng, chẳng qua là ta có chút hiếu kỳ, Khanh nhi vì sao hiểu được rõ ràng như vậy, lúc trước vì sao không sớm nói với ta?"
Phó Ngôn Khanh thấy nàng có chút mất mát, đưa tay nhẹ nhàng nắm ngón tay của nàng, ôn thanh nói: "Việc này ta cũng không biết phải nói làm sao với nàng, lúc trước biết nàng tìm kiếm Vĩnh Đế bảo tàng chỉ là vì muốn vạch trần Triệu Mặc Tiên, ta có chút do dự, nhưng hiện tại nàng muốn có được kho báu, ta tất nhiên không thể giấu giếm nàng nữa, bởi vì ta sợ sau này nàng gặp phải nguy hiểm, cho nên ta...."
"Cho nên nàng mới nói cho ta biết?" Triệu Tử Nghiễn cười khổ nhìn xem Phó Ngôn Khanh.
"Ta xin lỗi, là ta không đúng, ta lẽ ra không nên để cho nàng phí tâm tư đi tìm Diêu Thanh Sơn." Dù Triệu Mặc Tiên lấy được tàng bảo đồ thật, thì cuối cùng đó cũng là giả mà thôi. Vĩnh Đế bảo tàng, thật ra lại nằm ở một nơi hoàn toàn khác. Việc này đặt ở trong lòng Phó Ngôn Khanh đã quá lâu, nguyên bản ngày đó nàng một lần nữa mở mắt ra, nàng liền quyết tâm cho đến chết sẽ không tiết lộ nửa phần liên quan đến đời trước. Dù sao việc nàng trùng sinh đã quá mức nghịch thiên rồi. Nửa đêm tỉnh dậy từ trong giấc mộng, nàng thường xuyên không phân rõ cảnh trong mơ cùng thực tế, càng sợ sự hiện hữu của nàng sẽ phá hỏng quỹ đạo vốn có của tự nhiên, mà nhất là gây ảnh hưởng rất sâu đến Triệu Tử Nghiễn.
Nàng dĩ nhiên đã khiến cho nhân sinh Triệu Tử Nghiễn thay đổi đến rối tinh rối mù, nguyên bản cửu điện hạ cao lãnh vô tình tối tăm phiền muộn đời trước, hôm nay đã trở nên ấm áp động lòng người, ẩn nhẫn thâm tình đến mức khiến người nhịn không được trầm luân. Nàng sợ hãi nơi cổ mộ kia vốn dành để mai táng Triệu Mặc Tiên cùng mấy trăm thuộc hạ của nàng ta, cuối cùng sẽ rơi vào vận mệnh của Triệu Tử Nghiễn, cho nên nàng càng hy vọng Triệu Tử Nghiễn sẽ không dính vào.
Chỉ là hôm nay Triệu Tử Nghiễn đã theo Triệu Mặc Tiên đến Ích Châu, dĩ nhiên đến sớm hơn hai năm so với đời trước, nàng lo lắng Triệu Tử Nghiễn sẽ bị liên lụy, bởi vậy, chỉ có thể tận hết khả năng mà tiết lộ cho nàng ấy biết nơi chôn giấu Vĩnh Đế bảo tàng thật sự. Đối với lúc trước giấu giếm nàng ấy, vô luận là xuất phát từ nguyên nhân nào, cũng là nàng không đúng. Triệu Tử nghiễn là người yêu của nàng, lẽ ra nàng ngay từ đầu nên thẳng thắn nói tất cả cùng nàng ấy.
Triệu Tử Nghiễn nghe nàng nói xin lỗi, vội lắc đầu:"Ta không trách nàng, ta chỉ không muốn nàng có việc giấu ta. Nàng không nói nguyên nhân vì sao nàng biết được, tự nhiên là có điều khó xử, ta cũng không ép nàng, chẳng qua là, ta không hy vọng nàng bị thương tổn."
Năm đó lúc các nàng còn nhỏ, nàng liền phát hiện Phó Ngôn Khanh cất giấu rất nhiều tâm sự, nét trầm ổn của nàng ấy tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là trưởng thành sớm. Khi đó trong đêm nàng vụng trộm tới tìm nàng ấy, mấy lần đều bắt gặp nàng ấy nằm mộng nói mê. Tuy nói Phó Ngôn Khanh vô cùng cảnh giác, rất nhanh liền tỉnh, nhưng mấy lời kia trong giấc mộng, Triệu Tử Nghiễn hôm nay hồi tưởng lại, cảm thấy liên quan rất sâu đến vận mệnh của Tây Nam vương phủ, giống như là lời cảnh báo trước về kết cuộc thê thảm trong tương lai.
Nàng càng không mong muốn Phó Ngôn Khanh biết trước thiên cơ. Phàm là người có năng lực nghịch thiên, đều phải trả giá không nhỏ.
Phó Ngôn Khanh nhìn thấy trong mắt Triệu Tử Nghiễn nổi lên đau xót cùng lo lắng, vươn tay ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn nàng."
Triệu Tử Nghiễn cũng không muốn nghĩ lung tung nữa, nàng dụi dụi vào lồng ngực Phó Ngôn Khanh một hồi, lại có chút rời ra, ngón tay chỉ chỉ lên môi mình: "Khanh nhi nếu thật lòng muốn cảm ơn ta, hôn hôn ta một chút liền tốt."
Phó Ngôn Khanh cũng bó tay với đứa trẻ này rồi: "Nàng lại ăn vạ."
☆☆☆
Bên này Triệu Tử Nghiễn sắp đi đến Ích Châu, mà bên kia Nhạc Dao cũng liền đưa Thịnh Vũ trở về kinh thành. Dù sao nơi này là địa bàn của Yến Vân Thập Bát Trại, vạn nhất Liên Mục âm thầm trả thù, cũng có chút nguy hiểm.
Bất quá Trần Lâm bẩm lại, trong lúc nàng ngủ say, Thịnh Vũ đã cùng Liên Mục thương lượng xong rồi, không biết đến cùng Thịnh Vũ đã nói gì, Liên Mục thái độ mười phần nhún nhường, chẳng những không truy cứu việc giết bào huynh cùng mười mấy huynh đệ trong trại, còn trịnh trọng nói lời xin lỗi.
Nhạc Dao nghe xong dĩ nhiên vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không nhiều trì hoãn, sau khi phân phó Trần Lâm báo tin cho điện hạ cùng quận chúa biết, liền lên đường hồi kinh.
Bởi vì vết thương trên cánh tay Nhạc Dao rất nghiêm trọng, nên lúc đi ngang qua một trấn nhỏ dọc theo ngoại vi kinh thành, Thịnh Vũ đề nghị nàng ghé vào đại phu xem một chút. Vị đại phu kia một bên băng bó cho Nhạc Dao, một bên lắc đầu nói: "Cô nương đây là gặp giặc cướp sao? Vết đao này thật sự hung hiểm, lệch một tấc liền đứt lìa cả cánh tay."
Nhạc Dao nhíu mày, thầm nghĩ đại phu này tuy rằng thoạt nhìn không đáng tin cậy, nhưng mà nhãn lực cũng không tệ, tuy nhiên nàng phát hiện Thịnh Vũ ở bên sắc mặt thay đổi, lập tức cười nói: "Đại phu ngài cũng quá khoa trương, vết đao mặc dù sâu, nhưng cũng không trúng vào xương cốt, làm sao lại nghiêm trọng như vậy."
Đại phu trợn trừng mắt định lý luận một phen, nhưng chứng kiến vị cô nương bên cạnh sắc mặt lo lắng, mới miễn cưỡng nuốt xuống, hiếu kỳ hỏi: "Hai vị cô nương đây là tỷ muội?"
Nhạc Dao có chút sững sờ: "Ngài thấy giống không?"
Đại phu vuốt vuốt chòm râu, dò xét một lát lắc đầu: "Không giống, tuy nói nhị vị lớn lên đều rất thanh tú, nhưng khí chất quả thực khác biệt, bất quá ta thấy cô nương bên cạnh vô cùng sốt ruột, nên mới hỏi thử."
Thịnh Vũ sau khi nghe xong bờ môi động đậy, lại không nói một lời, chẳng qua là đối diện ánh mắt Nhạc Dao nhìn sang, lập tức làm mặt lạnh. Nhìn nàng bỗng nhiên thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, Nhạc Dao trong lòng muốn cười nhưng không dám.
Đại phu nhìn kĩ vết thương, sau đó nghiêm túc nói: "Tuy chưa tổn thương đến xương, nhưng lại tổn hại đến gân cốt,vết thương này lại sâu như vậy, sợ là muốn lưu lại sẹo rồi, mấy ngày tới ngàn vạn lần đừng cử động mạnh, tuyệt đối không cầm đến vật nặng, bằng không miệng vết thương lại hở ra, càng khó có thể lành hẳn." Đại phu nói xong có chút thở dài, cô nương xinh đẹp như vậy, lưu lại vết sẹo thật không tốt, may mắn vị trí là ở cánh tay, cũng không đến nỗi mất mỹ cảm.
"Ta hiểu được, đa tạ đại phu." Nhạc Dao vốn không mong muốn đại phu kia nhiều lời, nhưng người ta hiển nhiên là ý tốt, không tiện trách tội, chỉ có thể tranh thủ thời gian cáo từ.
Một đường trở về, Thịnh Vũ tuy rằng một mực thay Nhạc Dao bưng trà dâng nước, chiếu cố thập phần chu đáo, nhưng vẫn hiếm khi mở miệng, để Nhạc Dao cảm thấy có chút rầu rĩ.
Sau khi về đến kinh thành, Nhạc Dao ngăn cản ThịnhVũ đưa nàng trở về Bích Ngọc Các, mở miệng nói: "Tần bá sợ là rất lo lắng cho nàng, nàng về trước sắp xếp, để Trần Lâm đưa ta về là được rồi."
Thịnh Vũ khẽ gật đầu từ biệt, cũng không nói thêm lời nào, xoay người trở lại Thịnh phủ. Nhạc Dao đứng tại chỗ nhìn nàng dứt khoát rời đi, chỉ đành lắc đầu: "Thật đúng là khối băng, cũng không quay lại nhìn người ta một cái."

Bình luận

Truyện đang đọc