TRỌNG SINH CHI NUÔNG CHIỀU QUÂN HẬU

"Tướng quân, tiếp viện của triều đình khi nào mới đến? Chúng ta hiện tại bất quá chỉ còn hai ngàn người, sắp không trụ nổi nữa rồi!"

"Đúng vậy! Tướng quân!"

Trên tường thành, La Thu một tay đỡ chuôi kiếm đứng từ trên nhìn xuống, nàng nhìn các chiến sĩ Tây Vân đang tắm máu mà chiến đấu phía dưới, biên cảnh Tây Trình đã rơi vào trong tay Nam Cương, bọn họ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ trở lại đóng quân tại Ngọc Quan Thành.

Ngọc Quan Thành là do tổ tiên của Tây Vân quốc năm xưa dựng lên, tường thành không gì phá nổi, dễ thủ khó công, cũng chính vì nguyên nhân này bọn họ mới có thể lấy hai vạn đại quân chống lại Nam Cương lâu như vậy.

Chỉ là hiện giờ các tướng sĩ thương vong vô số, dần dần cũng chỉ còn lại hai ngàn người, nhưng hầu như cũng đều bị thương nặng.

La Thu cau mày, Nam Cương lần này phái đến năm vạn đại quân, sau khi nhận được tin tức, Dương Lương đã cùng Nam Cương liên thủ, mười vạn đại quân đã ở trên đường đến đây, nếu triều đình không ra quân tiếp viện, chỉ sợ ngay cả Ngọc Quan Thành này muốn giữ cũng không giữ nổi.

La Thu lúc này đột nhiên nắm chặt lấy chuôi kiếm trong tay, nàng xoay người nhìn những tướng sĩ bị thương phía sau trầm giọng nói "Bản tướng quân đã gửi thư phái người đem đến kinh thành, tiếp viện rất nhanh sẽ đến, chúng ta cố gắng kiên trì thêm một chút, không thể để bọn chúng phá được Ngọc Quan Thành!"

"Vâng"

__________

Phía trong vương phủ của Diệp Dục, tiếng đàn sáo ca hát đang kéo dài không dứt, có không ít các nam tử trên người mặc lụa mỏng đang đứng giữa đình nhảy múa.

Diệp Dục cùng vài nữ nhân vui vẻ uống rượu, trong lòng những nữ nhân đó trái phải đều có một nam tử, y phục như có như không, trên mặt mang theo nụ cười nịnh nọt, trong tay còn bưng chén rượu.

Trong đó có một nữ nhân đang trêu đùa sờ soạn nam tử trong ngực mình, nghe được âm thanh của hắn kêu lên, nữ nhân một ngụm đem rượu uống cạn cười ha hả, nàng ghé mắt nhìn Diệp Dục bên cạnh nói "Thường nghe nói nam tử Tây Vân nam tử rất kiều mị, nghe cái âm thanh này, quả thực đúng là một cái vưu vật."

Diệp Dục trong tay cầm cây quạt nhấp một ngụm rượu, cười cười không nói gì, bên người nàng còn có một nam tử mặc y phục lụa tím đang quỳ dâng rượu, tuy nói không thấy rõ mặt, nhưng từ dáng người cùng cặp mắt lộ ra cũng nhìn ra được hắn là một người tư sắc bất phàm.

Nữ nhân vừa mở miệng nói chuyện hiện tại cũng đang bắt đầu đánh giá nam tử bên cạnh Diệp Dục, nhìn bộ dạng của hắn xinh đẹp như vậy cũng không biết sẽ có tư vị gì, người nọ nhịn không được mở miệng nói "Vương gia, không biết người bên cạnh ngài là ai?"

Nam tử đang quỳ bên cạnh Diệp Dục nghe người khác nhắc đến mình, sợ hãi đến mức thân thể có chút run rẩy, Diệp Dục nhìn hắn một cái, lại nhìn nhìn người nọ, đôi mắt híp lại, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, nàng nói "Sa Y tướng có phải đang không hài lòng, không bằng để bổn vương đổi một người khác tốt hơn cho tướng quân?"

Sa Y ánh mắt lóe lên, bưng chén rượu vừa được rót đầy, hướng về phía Diệp Dục nói "Không cần phiền toái."

Diệp Dục đưa mắt nhìn nam tử bên cạnh, tuy nhìn sơ qua hắn vẫn như cũ không chút phản ứng gì, nhưng sự run rẩy không thể che giấu trong mỗi lần hắn dâng rượu lên, nàng duỗi tay tiếp nhận chén rượu nói "Đi xuống đi."

"Vâng"

Sau khi nam tử rời đi, Sa Y cũng không còn hứng thú, lần này đến Vương phủ cũng không phải là để hưởng lạc, Sa Y nói "Vương gia, Ngọc Quan Thành dễ thủ khó công, La Thu bất quá cũng chỉ còn hai ngàn người mà có thể đem vạn quân của Nam Cương ta ngăn ở bên ngoài, không biết Vương gia có biện pháp nào có thể phá được Ngọc Quan Thành hay không?"

Từ khi xuất quân Nam Cương đều toàn thắng, nhưng kỳ thật các nàng bất quá cũng chỉ chiếm được một toà thành trì ở biên cảnh Tây Trình, đến nay các nàng bị cản lại ở bên ngoài Ngọc Quan Thành, La Thu kia dụng binh như thần, mượn vị trí của Ngọc Quan Thành khiến các nàng hy sinh không biết là bao nhiêu.

Diệp Dục cười khẽ một tiếng "Chuyện này cũng không có gì là khó, bổn vương là Vương gia của Tây Vân, lại ở Tây Trình lâu như vậy, đương nhiên là biết, bất quá, ta chỉ muốn xem thành ý của các ngươi."

Sa Y nghe được lời này, tức khắc sắc mặt trầm xuống "Vương gia, trước đó là ngài nhờ chúng ta xuất binh, hiện giờ dựa theo lời ngài vừa nói thì chính là lật lọng không tuân quy củ, nghe nói hoàng đế Tây Vân của các người cũng là một kẻ vô cùng tàn nhẫn, chẳng lẽ Vương gia muốn chờ cho bọn họ đem đại quân tới bắt sống chúng ta sao?"

Không khí trong đình đột nhiên trở nên vô cùng khẩn trương, các tướng quân Nam Cương phía sau Sa Y cũng buông chén rượu trong tay xuống mà nhìn Diệp Dục.

"Xem ra Sa Y tướng quân cũng rất rõ tình hình của Tây Vân ta, bất quá, bổn vương muốn thành ý gì kỳ thật cũng không khó, chỉ là muốn một người mà thôi."

"Người? Không biết Vương gia muốn người nào?" Lần nữa trên mặt Sa Y lại xuất hiện nụ cười "Chẳng lẽ là Vương gia đã coi trọng nam tử nào của Nam Cương sao?"

"Không phải, là Tam hoàng nữ Diệp Kha của Tây Vân ta."

________________

"Hoàng Thượng, đêm đã khuya, không bằng chúng ta cứ cắm trại ở đây đi?"

Lần này xuất chinh, Diệp Kỷ Đường mang theo một vị phó tướng tên là Mạnh Đồng, người này rất giỏi dụng binh pháp, tuy không bằng La Thu, nhưng trước đó vào thời điểm chinh chiến ở phía Bắc, cũng là một võ tướng đắc lực, Mạnh Đồng cưỡi ngựa đi đến bên cạnh Diệp Kỷ Đường, cho ngựa chậm lại dần đi theo song song với nàng.

Diệp Kỷ Đường giương mắt nhìn sắc trời, mặt trời lặn ở Tây Sơn, đúng là hiện tại không thể đi tiếp, nàng hơi nâng một chút tay "Vậy ở chỗ này đi, cho người đi xung quanh tuần tra một chút, sau đó phát cho mỗi quân sĩ một ít lương thảo, sáng sớm ngày mai lại tiếp tục xuất phát."

"Vâng"

Được lệnh, Mạnh Đồng cưỡi ngựa đi đến phía sau an bài công việc, Diệp Kỷ Đường nắm dây cương xoay người xuống ngựa, đem dây cương trong tay giao cho tướng sĩ bên cạnh, một mình đi đến phía dưới một tàng cây.

Giữa mày nàng chứa vài phần sầu lo, cũng không biết sau khi Yến Tu tỉnh lại thì sẽ có phản ứng gì, chỉ sợ chờ sau khi nàng trở về, tiểu kiều khí này sẽ cáu kỉnh, không chừng còn không để ý tới nàng, nghĩ vậy, Diệp Kỷ Đường chỉ đành thở dài.

Bóng đêm càng ngày càng bao trùm khắp nơi, doanh trướng rất nhanh cũng đã được dựng lên, Diệp Kỷ Đường ngồi ở trong doanh trướng, nhìn bản đồ trên bàn, dù sao cũng là mười vạn đại quân, thời gian hành quân rất chậm, đường đi của bọn họ cũng đều là những nơi đất hoang ở phía ngoại ô.

Mạnh Đồng từ bên ngoài tiến vào chắp tay nói "Hoàng Thượng, đại quân đã an bài thích đáng, có vài tướng sĩ đang đi tìm một ít đồ ăn bên ngoài, Hoàng Thượng có muốn ra ngoài ăn chút gì đó hay không?"

"Không cần."

"Hoàng Thượng chẳng lẽ là đang lo lắng cho La Thu tướng quân sao?" Mạnh đồng một tay đỡ chuôi kiếm đi đến trước bàn.

"Nam Cương cùng Diệp Dục liên thủ, hiện giờ mười vạn đại quân của Dương Lương cũng đang tới, La Thu đã dẫn các binh sĩ thủ tại Ngọc Quan Thành, nếu là chúng ta chậm trễ, chỉ sợ Ngọc Quan Thành cũng chịu không nổi."

"Ngọc Quan Thành dễ thủ khó công, La tướng quân chắc chắn sẽ có cách chống đỡ đến khi chúng ta tới, hơn nữa lương thực cùng hai vạn đại quân tiếp viện cũng đã lên đường đi trước."

"Hoàng Thượng."

Một ám vệ từ bên ngoài tiến vào, Diệp Kỷ Đường giương mắt nhìn một cái, Mạnh Đồng bên cạnh vội vàng nói "Hoàng Thượng, thần đi ra ngoài trước."

"Được"

Sau khi Mạnh Đồng rời đi, Diệp Kỷ Đường mới nói "Không phải trẫm an bài cho ngươi canh giữ bên cạnh Quân Phi sao, vì sao lại xuất hiện ở đây?"

Ám vệ đem bức thư từ trong ngực lấy ra, hai tay dâng lên "Hoàng Thượng, đây là thư do Quân Phi gửi cho ngài."

Bình luận

Truyện đang đọc