TRỌNG SINH CHI NUÔNG CHIỀU QUÂN HẬU

Hai người bọn họ không biết sau khi bản thân rời đi không lâu, cánh cửa vốn đóng chặt đột nhiên được mở ra, một gia nhân từ trong bước ra thăm dò, nhưng rất nhanh cũng đem cửa đóng lại.

"Vương gia, bọn họ đã đi rồi."

Thời điểm gia nhân đi đến hậu viện để bẩm báo, Diệp Dục đang nghiêng người nằm trên chiếc giường được đặt giữa đình, hai chân phía dưới đều gác lên gối, bên cạnh còn có một nam tử trên người mặc lục y quỳ phía dưới hầu hạ, trong tay còn cầm một mâm hoa quả đút cho Diệp Dục.

Diệp Dục giơ tay ra hiệu cho hắn dừng lại, nàng đưa tay chống xuống giường ngồi dậy, nhéo chặt lấy cằm nam tử khiến hắn nhìn thẳng vào mình "Phong nhi, rốt cuộc thì tỷ tỷ của ngươi cũng đang ở cạnh Hoàng Thượng, nếu muốn ám sát Hoàng Thượng thì nàng là người có cơ hội nhiều nhất, ngươi nói xem có đúng không?"

Nghe được những lời này của Diệp Dục, khuôn mặt nhỏ của nam nhân được gọi là Phong nhi tức khắc trở nên trắng bệch, tay bưng mâm hoa quả cũng có chút run rẩy, ánh mắt hắn né tránh không dám nhìn thẳng Diệp Dục, mãi cho đến khi cằm có chút đau thì hắn mới mở miệng nói "Phong nhi ngu dốt, xin nghe theo chủ ý của Vương gia."

Diệp Dục tựa như bị những lời này của hắn lấy lòng, khuôn mặt tươi cười, nàng buông cằm Phong nhi ra sau đó sờ sờ khuôn mặt hắn "Ngươi đúng là thật ngoan, một khi đã như vậy thì để ngày mai Thanh Mai đi một chuyến đi, nếu tỷ tỷ ngươi có thể giết chết Diệp Kỷ Đường mà vẫn may mắn còn sống, bổn vương cũng không ngại để cho hai người các ngươi đoàn tụ, bổn vương cũng không phải là người không phân biệt được đúng phải sai trái, cũng không đành lòng nhìn tỷ đệ các ngươi chìa lìa nhiều năm như vậy."

Thân thể Phong Nhi không ngừng run lên, mặc dù hắn luôn bị nhốt ở Quảng Tĩnh Vương phủ, nhưng hắn vẫn biết tội ám sát đương kim thánh thượng là tội lớn đến mức nào, dù cho may mắn thành công, chỉ sợ cũng sẽ mất mạng.

"Như thế nào, các ngươi không muốn đoàn tụ sao?"

Sắc mặt Diệp Dục dần lạnh xuống, Phong nhi vội vàng lắc đầu "Phong nhi hết thảy đều nghe theo Vương gia."

"Ngươi còn nói ngươi ngu ngốc, nhưng bổn vương lại thấy ngươi là người rất thông minh, ngươi yên tâm, chỉ cần tỷ tỷ ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này, bổn vương đương nhiên sẽ để cho hai ngươi sớm ngày đoàn tụ."

________________

"Hoàng Thượng, có động tĩnh."

Từ sau khi nàng trọng sinh, nàng vẫn luôn điều tra xem kẻ ám sát nàng đời trước rốt cuộc là ai, nàng cũng có hoài nghi nên từ sau khi đến đây thì đã cho người giám sát nhất cử nhất động của Phục Nghiêng, vốn dĩ trước đó cứ tưởng là do bản thân nàng quá đa nghi, không nghĩ chung quy vẫn là lộ ra dấu vết.

"Nói."

"Hoàng Thượng, người đến là trưởng thị vệ bên cạnh của Quảng Tĩnh Vương, thuộc hạ nghe lén cuộc trò chuyện của hai người bọn họ thì chỉ thấy nàng ta đưa cho Phục Nghiêng thứ gì đó, rồi chỉ để lại một câu nhanh chóng hoàn thành." Ám vệ đem tình huống lần nữa kể lại.

Diệp Kỷ Đường siết chặt binh thư trong tay, quả nhiên người ám sát nàng đời trước chính là Phục Nghiên, nhưng tại vì sao?

"Hoàng Thượng, bằng không hiện tại thuộc hạ lập tức bắt Phục Nghiêng đến đây để ngài tra hỏi rõ ràng?"

"Không cần, phái người đi theo Thanh Mai, trẫm muốn xem xem rốt cuộc Phục Nghiên có nhược điểm gì trong tay bọn họ."

"Vâng"

Sau khi ám vệ rời đi, Diệp Kỷ Đường cũng không tiếp tục xem binh thư, nàng đem binh thư tuỳ tiện đặt lên bàn, ngược lại đem túi thơm trong ngực lấy ra, bây giờ nàng xem như cũng đã hiểu cảm giác nhìn vật nhớ người khó chịu đến mức nào.

______________

Hiện giờ bụng Tạ Đinh đã lớn, chỉ còn khoảng hai tháng nữa là sẽ lâm bồn, Lục Yến Tu cùng Lạc An An không có việc gì làm thì thường sẽ cùng nhau xuất cung tìm hắn trò chuyện.

Lục Yến Tu đột nhiên chán nản nằm trên bàn, hai tay lót dưới cằm, nhìn hắn tựa như một đoá hoa đang dần héo, Lạc An An bên cạnh có chút nhịn không được, duỗi tay chọc chọc lên gương mặt hắn"Tin tức gần đây truyền đến đều không phải là tin thắng trận sao, Hoàng Thượng kiêu dũng thiện chiến như vậy, chính là phúc của Tây Vân ta, sao mặt mày ngươi lại ủ rủ không vui?"

Lục Yến Tu không chút sức lực mà nói "Hoàng Thượng đã rời đi hơn bốn tháng, ngay cả tin tức từ trên chiến trường muốn truyền đến đây cũng phải mất hơn nữa tháng mới tới."

"Trước kia còn có ngươi ở trong cung cùng ta nói chuyện, nhưng hiện giờ trong cung cũng chỉ còn lại một mình ta, Thái Quân Hậu từ khi bị bệnh thì liền đóng chặt cửa không ra ngoài, thật sự là quá vô vị." Sau khi nói xong, Lục Yến Tu đột nhiên có tinh thần lại, hắn đưa đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lạc An An "Hiện giờ ta sẽ đến đó tìm Hoàng Thượng ngươi nói xem có được không!"

"Bang......"

Lạc An An không khách khí, giơ tay đánh vào trán của Lục Yến Tu một cái, hắn lại cảm thấy bản thân vẫn còn hơi nhẹ tay, hắn đưa tay nắm chặt lấy gương mặt của Lục Yến Tu, có thể nói là không hề đặt thân phận Quân Phi của Lục Yến Tu vào trong mắt, mà Tạ Đinh bên cạnh cũng không đồng tình nhìn Lục Yến Tu.

"Chiến trường hiện giờ đang rất căng thẳng, ngươi nhanh chóng dẹp bỏ tâm tư này đi."

"Đúng vậy, nếu hiện giờ ngươi đến đó càng không phải sẽ khiến cho Hoàng Thượng phân tâm hơn sao, hơn nữa nếu ngươi đi vạn nhất bị thương thì phải làm sao?"

"Ta còn không phải là chỉ mới nói thôi sao!" Gương mặt Lục Yến Tu bị nắm chặt nên âm thanh nói chuyện không được rõ ràng, hắn uỷ khuất rụt rụt cổ nhìn hai người trước mặt.

"Không được, ta phải canh chừng ngươi, hôm nay ta sẽ cùng ngươi hồi cung, Hoàng Thượng chưa về ngày nào thì ta sẽ ở cạnh ngươi đến tận ngày đó."

Trọng Tùng cùng Tiêu Khương chỉ mới đi vào hậu viện liền nghe được giọng nói của Lạc An An, trên đầu Tiêu Khương dần xuất hiện một dấu chấm hỏi, ánh mắt mê mang quay sang nhìn Trọng Tùng, có phải do thời tiết quá nóng nên nàng đã sinh ra ảo giác hay không?

"Ta cảm thấy chuyện này không cần thiết, thật đó!"

"Ta cảm thấy có!"

"Ta thấy không......"

Lục Yến Tu yếu thế không dám phản bác, Lạc An An lại cảm thấy chủ ý của mình phi thường hoàn hảo, chỉ cần hắn tiến cung canh chừng Lục Yến Tu thật kĩ thì sẽ không phải lo lắng nữa.

"Ngươi sẽ không sợ đến lúc đó Tiêu đại nhân sẽ khóc sao?"

"Nàng dám!"

Ở trong nhà, địa vị của hai người bọn họ được phân biệt vô cùng rõ ràng, Lạc An An nói một, Tiêu Khương đương nhiên là không dám nói hai.

Nhưng mà lần này không giống, phu lang của nàng đang muốn chạy, nàng không thể im lặng mà đồng ỳ.

Nàng bất chấp trong đình còn có người khác, bước thật nhanh đến, vốn còn định sẽ làm ra bộ dạng hùng hổ, nhưng vào thời điểm Lạc An An đưa tầm mắt dừng trên người nàng, Tiêu Khương lập tức cảm thấy có chút uỷ khuất, đưa tay kẹp lấy ống tay áo của Lạc An An quơ quơ "An an, chẳng lẽ chàng nhẫn tâm vứt bỏ ta sao? Ta sợ bóng tối, nếu chàng đi rồi chỉ còn lại một mình ta ngủ không được."

Trong Tùng phía sau đang đi tới thì liền nghe thấy, da gà cũng bắt đầu nổi lên, nàng ghét bỏ nhìn Tiêu Khương "Đúng là không có tiền đồ."

Nhưng đối với Tiêu Khương mà nói, chỉ cần khiến Lạc An An không đi, nàng không có tiền đồ thì có làm sao.

"......"

Lạc An An hận không thể bịt miệng Tiêu Khương lại, sao lúc trước nàng không hề biết Tiêu Khương vậy mà lại sợ bóng tối? Lừa quỷ à!

Tạ Đinh cùng Lục Yến Tu bên cạnh thì che miệng cười đến cả người run rẩy, đặc biệt là Lục Yến Tu, hắn suýt nữa thì đã cười lên tiếng.

Nghe được tiếng cười khúc khích, Lạc An An hung hăng đạp lên chân Tiêu Khương, hắn nói "Không phải chàng sợ tối sao, vậy đêm nay chàng liền đến thư phòng ngủ đi!"

Bình luận

Truyện đang đọc