TRỌNG SINH CHI PHẾ TÀI ĐỘT KÍCH

TSCPTĐK - Chương 84

Chương 84: Cái gọi là nhìn rõ mọi việc

Nữ đồng học làm xong phẫu thuật, vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy mấy tiểu tỷ tiểu muội ríu rít nói nhỏ.

"Anni, ngươi biến thành mắt hai mí rồi!"

"Anni, hiện tại ngươi thật xinh đẹp! Ban đầu ngươi đã rất đẹp rồi, hiện tại lại càng thêm."

"Cái này tính là gì chứ! Kiệt Mễ Á đạo sư mới chân chính là thoát thai hoán cốt." Anni nói.

Kiệt Mễ Á chính là đạo sư trên mặt có một vết bớt được Lý Hồng mang đến gặp Kỳ Thiếu Vinh mấy ngày trước,, bởi vì vết bớt kia, Kiệt Mễ Á quả thực đã trở thành một danh từ khủng bố, học viên, đạo sư trong học viện đối với vị đạo sư này đều kính nhi viễn chi*, sau khi Kiệt Mễ Á đi xóa bớt lập tức liền trở thành đại mỹ nhân, người theo đuổi vô số.

*Kính nhi viễn chi: bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi cùng; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó

"A, tay nghề của Kỳ đồng học giống Tà Y như đúc."

"Đương nhiên là giống, Kỳ đồng học chính là Tà Y a! Bây giờ An Đế ngươi vẫn chưa tin sao?"

"Không thể trách ta! Nghe nói, Tà Y hơn đã bảy mươi tuổi."

"Vừa nãy ta nghe được Kỳ đồng học cùng Thiên Diện đồng học nói chuyện, Trang gia Trang Nhân Tuyền tới, không biết là tới làm gì?"

"Cái đó còn cần nói sao? Khẳng định là tới khôi phục hôn ước!"

"Ta cũng cảm thấy vậy, nghe nói Trang Hạo thích Tà Y."

"Hình như Kỳ đồng học cùng Thiên Diện đồng học rất thân thiết, phi thường thân thiết." Anni cổ quái nói.

............

Kỳ Thiếu Vinh mở cửa liền nhìn thấy Hồ Phong hiệu trưởng đang trò chuyện vui vẻ cùng Trang Nhân Tuyền.

Hồ Phong nhìn thấy Kỳ Thiếu Vinh vào cửa, tức khắc đổi sắc mặt: "Đồ đệ, ngươi cuối cùng cũng tới!"

Kỳ Thiếu Vinh đảo mắt nhìn hai người trong phòng, nhàn nhạt mở miệng: "Sư phụ cùng Trang tam gia nói chuyện thật hợp ý!"

Hồ Phong xấu hổ cười cười, không khỏi có vài phần quẫn bách.

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu với Trang Nhân Tuyền: "Trang tam gia, nghe nói Trang tam gia muốn đầu tư cho Thiên Lan học viện, Trang gia không hổ là hào môn, ra tay bất phàm."

Nếu không phải vì muốn có được sự che chở của Hồ Phong, hắn cũng sẽ không bỏ ra nhiều vốn như thế, Trang gia dễ như trở bàn tay liền tung ra một ngàn vạn đồng vàng, hắn cuối cùng vẫn là còn quá trẻ tuổi, không thể so với đỉnh cấp hào môn!

Trang Nhân Tuyền nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Kỳ tứ thiếu không cần khách khí, chúng ta cũng không phải mới quen biết, lại nói tiếp, một mệnh này của ta là do ngươi cứu về, ta còn phải đa tạ ân cứu mạng của Kỳ tứ thiếu mới đúng."

Kỳ Thiếu Vinh tựa tiếu phi tiếu nói: "Trang tam gia quá lời, ngươi đã trả tiền, vậy nên chuyện ân cứu mạng không cần nhắc lại."

Trang Nhân Tuyền cười cười: "Không nghĩ tới Tà Y các hạ cư nhiên lại trẻ tuổi như vậy, đúng là làm người ta xấu hổ!"

Kỳ Thiếu Vinh kéo ra một cái ghế, tùy ý ngồi xuống, "Không phải là do ta cố ý lừa dối, mà là thời điểm ta xuất đạo cũng chỉ mới mười ba bốn tuổi, bề ngoài quá non, tục ngữ nói rất đúng, ngoài miệng không mao, làm việc không lao, người khác không tín nhiệm ta, ta đành phải giả bộ cao lớn một ít, có chiều sâu một ít."

Trang Nhân Tuyền: "......"

"Nghe nói Trang tam gia tìm ta, không biết tam gia tìm ta có chuyện gì?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

"Kỳ thật, hôm nay ta tới là muốn thay người cầu hôn Kỳ tứ thiếu." Trang Nhân Tuyền nói.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Nhân Tuyền: "Cầu hôn? Cho ai?"

"Kỳ tứ thiếu cũng biết hắn, chính là chất nhi không nên thân của ta —— Trang Hạo."

Kỳ Thiếu Vinh cười nhạo một tiếng: "Trang tam gia, ngươi thật biết nói giỡn, ngươi đã biết chất nhi ngươi không nên thân, tội gì phải giới thiệu cho ta, tiểu bạch kiểm Trang Hạo kia mới bao lớn a, lông cánh còn chưa mọc đủ đâu."

Trang Nhân Tuyền: "......"

Hồ Phong: "......"

"Kỳ tứ thiếu, tuy rằng chất nhi ta không...... có chiều sâu như ngươi, nhưng cũng coi như không tồi, người trẻ tuổi trong hoàng đô có thể so sánh với chất nhi ta cũng không được mấy ai."

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Nhân Tuyền: "Trang tam gia, ngươi đúng là quý nhân hay quên, không phải ngươi đã quên rồi đi, chất nhi ngươi đã từ hôn."

"Chuyện A Hạo từ hôn, ta vô cùng xin lỗi." Trang Nhân Tuyền có chút xấu hổ nói.

"Trang tam gia, ngươi tới một chuyến này, Trang Hạo có biết không?" Không chờ Trang Nhân Tuyền đáp lời, Kỳ Thiếu Vinh đã mở miệng, "Trang Hạo không biết sao? Ta đã từng hỏi hắn, có thể có một ngày hắn hối hận từ hôn hay không, Trang Hạo nói, hắn cùng ta không có một chút tình cảm cơ sở nào, không tán thành cường hôn ách gả như vậy, cho dù ta có phải phế tài hay không, hắn cũng sẽ từ hôn."

"Lời này của chất nhi ngươi rất vừa lòng ta! Kỳ Thiếu Vinh ta thông minh tột đỉnh, tuyệt đại phong hoa, thiên tài khó gặp như ta nên cưới tám mười mỹ nữ như hoa như ngọc, sau đó lại sinh mấy đứa nhỏ tài giỏi kế thừa ta, ta sao có thể chỉ vì một cái khế ước không thể hiểu được mà thắt cổ chết trên một thân cây Trang Hạo, Trang tam gia, ngươi nói có đúng không?"

Trang Nhân Tuyền: "......" Tên Trang Hạo ngu ngốc này, lúc đó Kỳ Thiếu Vinh nhất định là dùng thân phận Tà Y hỏi.

Cửa phòng họp bị một chân đá mở ra, Trang Hạo sắc mặt khó coi đứng ở cửa, Dịch Phàm dịch dung thành Thiên Diện đi theo phía sau tới, thấy tầm mắt của mọi người nhìn qua, Thiên Diện bất đắc dĩ buông tay: "Xin lỗi, ta không ngăn được Trang đại thiếu."

Thiên Diện ngoài miệng nói xin lỗi, trong mắt lại mơ hồ lộ ra vài phần ý tứ xem kịch vui.

Trang Hạo nắm chặt nắm tay, gắt gao nhìn chằm chằm Kỳ Thiếu Vinh.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo một cái: "Trang đại thiếu tới a!"

Trang Hạo tái xanh mặt, tràn đầy hung ác trừng mắt nhìn Kỳ Thiếu Vinh.

Kỳ Thiếu Vinh nhịn không được mà quay mặt đi, làm như không nhận nổi ánh mắt sắc bén của Trang Hạo.

"Kỳ Thiếu Vinh, ngươi tốt, ngươi tốt, ngươi thực tốt...... Là bởi vì ta từ hôn, cho nên ngươi hận ta thấu xương đúng không?" Trang Hạo tràn đầy táo bạo quát.

"Trang đại thiếu, ngươi quá lo lắng, ta giống như ngươi, đều rất phản đối đính hôn từ trong bụng mẹ, kéo hai đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu vào một chỗ, đây thật sự không phải là chuyện tốt, ngươi từ hôn, vừa vặn giúp ta tiết kiệm công sức, ta còn phải cảm ơn ngươi mới đúng." Kỳ Thiếu Vinh quay đầu, nhàn nhạt nói.

Trang Hạo giận đến run cả người, ánh lửa bên trong hai mắt tựa hồ là muồn đốt cháy tất cả mọi thứ xung quanh.

"Tuy rằng ta không phản đối ngươi từ hôn, nhưng đối với hành vi từ hôn lại tìm hai tiểu quỷ miệng còn hôi sữa đến có lệ của ngươi, ta vẫn rất phản cảm."

Trang Nhân Tuyền xoa xoa trán, Dịch Sơ Tuyết yêu mến Trang Hạo, Kỳ Thiếu Vinh ở trong mắt Dịch Sơ Tuyết lại là một tên phế vật, thời điểm Dịch Sơ Tuyết đi từ hôn cho Trang Hạo phỏng chừng là không nói được một lời tốt đẹp nào, cái này đúng là...... nhất thất túc thành thiên cổ hận a!

Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh, hung hăng thở hổn hển một hơi: "Kỳ Thiếu Vinh, ta có một tin tức xấu muốn nói cho ngươi, khế ước đã phát triển theo hướng hôn khế, mà ta lại không thể giải trừ, thật đáng tiếc, có lẽ khế ước này sẽ đi theo ngươi cả đời!"

Kỳ Thiếu Vinh không tự chủ được sờ sờ ấn ký trên tay: "Phải vậy không? Không giải trừ được thì không giải trừ được đi, ta không tin một cái ấn ký có thể ảnh hưởng đến ta bao nhiêu!"

Trang Hạo thẹn quá thành giận, xoay người rời đi.

Trang Nhân Tuyền xấu hổ cười cười với Kỳ Thiếu Vinh: "Kỳ tứ thiếu, thật xin lỗi, chất nhi ta có chút xúc động."

Kỳ Thiếu Vinh cau mày: "Ta không sao, tiểu tử Trang Hạo này chính là quá trẻ tuổi a, chịu chút kích thích liền kích động gào to loạn cắn người, yên tâm đi, loại người này ta đã thấy nhiều, sẽ không chấp nhặt với hắn."

Hồ Phong: "......"

Trang Nhân Tuyền: "......"

Hồ Phong nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Đồ đệ, ngươi còn nhỏ hơn Trang Hạo một ít mà."

Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Cái đó sao có thể giống nhau được, ta là người có chiều sâu cỡ nào, sâu không lường được cỡ nào chứ! Tiểu tử Trang Hạo nông cạn kia có thể so với ta sao?"

Hồ Phong: "......"

Trang Nhân Tuyền đứng lên, tràn đầy bất đắc dĩ: "Kỳ tứ thiếu, ta cũng đi trước."

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Trang tam gia cứ tự nhiên."

Hồ Phong nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Đồ đệ, ngươi chọc giận Trang Hạo, chỉ sợ dù hắn có biện pháp giải trừ khế ước cũng sẽ không giúp ngươi, đưa ta xem khế ước trên tay ngươi đi."

Kỳ Thiếu Vinh nhấc ống tay áo lên, Hồ Phong nhìn đồ án trên mu bàn tay của Kỳ Thiếu Vinh: "Hình như đồ án khế ước đã có chút biến hóa."

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Ta cũng phát hiện."

"Khế ước nguyên bản mới chỉ hình thành một nửa, hiện tại giống như đã có xu thế phát triển hoàn chỉnh, một khi khế ước hoàn thành, liên hệ giữa ngươi cùng Trang Hạo lại càng thêm chặt chẽ, may mắn, khế ước này phát triển theo hướng hôn khế, hai bên đều bình đẳng, lực ước thúc ngươi cũng không mạnh."

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Hồ Phong: "Hiệu trưởng, hình như ngài rất cao hứng."

Hồ Phong: "Có sao?"

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Có."

Hồ Phong ha ha cười, ánh mắt chuyển tới trên người Thiên Diện, đổi đề tài nói: "Thiên Diện, ngươi quen Dịch Phàm không?"

Tâm Dịch Phàm lộp bộp trầm xuống: "Không tính là quen."

"Ký túc xá của ngươi cách ký túc xá của Dịch Phàm không xa, ngươi có phát hiện ký túc xá của hắn dị thường chỗ nào?" Hồ Phong hỏi.

Dịch Phàm lắc đầu, không cần nghĩ ngợi đáp: "Không có."

Kỳ Thiếu Vinh chuyển tấm mắt nhìn Hồ Phong: "Hiệu trưởng, có chuyện gì sao?"

"Người Dịch gia tới hỏi, bất quá, bị đạo sư học viện đuổi đi rồi. Hình như có ba người đã tới học viện tìm Dịch Phàm, đều là lén lút tới, không phải thứ tốt gì, bất quá, ba người này đều vô thanh vô tức biến mất, có thể là chết trong học viện."

Dịch Phàm cười khẽ một tiếng: "Hiệu trưởng, loại người lén lút này nếu là tới trộm thì chết có gì đáng ngại?"

Hồ Phong nhíu mày, "Ba người kia chết đúng là không có gì đáng ngại, nhưng có người có thể vô thanh vô tức giết người trong học viện, vậy liền đáng ngại."

"Cái này có gì đặc biệt hơn người? Không phải hiệu trưởng cũng có thể vô thanh vô tức giết người sao?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

Hồ Phong nhìn Kỳ Thiếu Vinh cùng Dịch Phàm: "Dịch Phàm mất tích rồi."

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Dịch Phàm một cái, thầm nghĩ: Bởi vì Dịch Phàm dịch dung thành Thiên Diện cho nên Dịch Phàm liền mất tích sao?

Kỳ Thiếu Vinh nhìn về phía Hồ Phong: "Hiệu trưởng, học viên ra ngoài là chuyện rất bình thường, ngài không cần quá lo lắng."

Hồ Phong thở dài một hơi: "Có lẽ đi, Dịch Phàm này rất có thể cũng không đơn giản."

Dịch Phàm nâng mắt lên, thấp giọng cười: "Hiệu trưởng, ngài quá lo lắng, ngại nhìn rõ mọi việc, tất cả đều ở dưới mí mắt ngài, Dịch Phàm có thể không đơn giản đến đâu chứ?"

Nhận được khen ngợi từ Dịch Phàm, Hồ Phong liền thoải mái không thôi, vội gật đầu:

"Đúng vậy, đúng vậy."

Kỳ Thiếu Vinh: "......" Nhìn rõ mọi việc? Hồ Phong ngu xuẩn này chính là có mắt như mù a!

Bình luận

Truyện đang đọc