TRỌNG SINH CHI TƯỚNG QUÂN



C14.

Minh Châu (trung)
2020.04.15 ~ 2020.04.16
Vệ Cẩm Dương cũng không biết hắn đến tột cùng là ở dưới mặt trời chói chang như vậy duy trì cái tư thế mã bộ cổ quái này được bao lâu, nghe nói là vì đặt nền tảng cho việc học võ công, về sau đầu óc của hắn đều đã có chút hôn mê, hoàn toàn dựa vào một cổ tín niệm chống đỡ.

Lưu thị huynh đệ sớm đã một nhóc kiên trì không được, một nhóc bị cảm nắng được đưa đến ngự y chẩn trị, trên sân tập có chút trống trải chỉ còn lại hắn đứng cùng tiểu quận chúa Vệ Minh Châu.

Cũng không biết Vu Minh Trung nghĩ như thế nào, không nói một lời liền định lực mười phần nhìn hai đứa nhóc đứng như vậy.

Mà Vệ Cẩm Dương trong lòng lại lần nữa không khỏi khâm phục tiểu hoàng cô này.

Đừng nhìn người ta tuổi nhỏ hơn hắn, mã bộ đã đứng được ổn định vững chắc lắm rồi! Đúng là không thể nhìn người chỉ nhìn bề ngoài!
Cũng không biết hắn đứng như vậy trong bao lâu, lúc Vu Minh Trung rốt cuộc tuyên bố có thể kết thúc khóa học hôm nay, Vệ Cẩm Dương đến cả tâm tình vui vẻ hay trút được gánh nặng đều không có, chỉ nghĩ trở về giường lớn mềm mại của hắn hảo hảo ngủ một giấc.

Ngọa tào! Lão tử sống hơn hai đời đều chưa từng đứng lâu như hôm nay a!
Vệ Cẩm Dương nghe được Vu Minh Trung tuyên bố hai người bọn họ rốt cuộc có thể ai về nhà nấy, ai tìm mẹ nấy, vừa định hoạt động, liền mắt sắc thấy được cách đó không xa một thân ảnh hoàng sắc.

Kia không phải Thái Tử đại ca nhà hắn sao? Đây là tới kiểm tra thành quả học tập của hắn, hay là tới đón hắn về? Hôm nay lão tử mệt đến sức lực ăn cơm trưa cũng không có, chỉ nghĩ hảo hảo ngủ một giấc, đùi lớn này lão tử cũng không còn sức để ôm.

Dù hôm nay nhìn thấy Vệ Minh Châu, cái đùi to bự như vậy, lão tử đến gần nàng cũng không có sức, chỉ nghĩ tới giường lớn của lão tử a.

Lão tử hôm nay tuyệt đối không còn sức lực bán manh, trang nộn hống ngươi cao hứng! Cho dù là đùi của Thiên Vương lão tử, lão tử hôm nay cũng không ôm!
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng trong nháy mắt trông thấy Vệ Cẩm Hoa, Vệ Cẩm Dương cư nhiên liền phản xạ có điều kiện muốn treo lên một gương mặt tươi cười vô cùng đáng yêu, muốn đi qua bán cái manh gì đó.

Đây giống như đã trở thành thói quen sau khi hắn trọng sinh.

Kết quả...!Vệ Cẩm Dương phát hiện mình bi kịch.

Ngọa tào! Lão tử cư nhiên té ngã trên mặt đất.

Chân của ta a, ngươi vừa nãy rõ ràng còn đứng đó không có việc gì, vì sao vừa động liền tê liệt, mềm nhũn, ê ẩm (1), các loại cảm giác kỳ quái hợp lại đột kích Yến Vương điện hạ anh tuấn tiêu sái ta đây? Ta vừa rồi còn có thể hảo hảo đứng, chẳng lẽ là bởi vì đã mất hết cảm giác (2) sao? Mẫu hậu đại nhân, Thái Tử đại ca, lão tử hiện tại phát hiện lão tử đã không động đậy nổi, chỉ có thể tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

Lão tử không phải là dùng chân quá độ, trực tiếp làm chân ca ca da thịt non mịn, vốn được nâng niu từ bé (3) đi gặp Phật Tổ đi? Nhìn tiểu hoàng cô Vệ Minh Châu, thời gian đứng tấn cùng hắn không sai biệt lắm, lại có thể bước đi như bay đến bên tổng quản vương phủ tới đón nàng, Vệ Cẩm Dương trong lòng tức khắc có ngàn vạn con thảo nê mã chạy qua.


Đây là vì cái gì?
Vệ Cẩm Dương ngơ ngác nhìn tiểu hoàng cô tốc độ đi đường căn bản không chịu ảnh hưởng, trong lòng một trận oán giận.

Mà đồng thời, Vệ Cẩm Hoa vừa thấy Vệ Cẩm Dương ngã xuống liền cơ hồ lấy tốc độ như bay chạy đến bên người nhóc, vẻ mặt nôn nóng, nâng lên cơ thể nho nhỏ mềm mại của nhóc.

"Cẩm Dương, đệ không sao chứ?" Vệ Cẩm Hoa ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn của dị mẫu đệ đệ, thần sắc vô cùng lo lắng mà hỏi.

Vệ Cẩm Dương nhìn chân mình tê liệt thành khúc gỗ, lại nhìn nhìn đại ca nhà mình thần sắc vô cùng hoảng loạn, trong lòng bỗng nhiên lan tràn một cảm giác có chút không biết là tư vị gì.

Kỳ thật, nếu không phải bởi vì kiếp trước hắn cùng Vệ Cẩm Hoa quan hệ xa cách, y hẳn là một ca ca tốt đúng không? Biểu tình quan tâm đệ đệ như vậy, không giống như đang diễn trò, hẳn là thật đi? Loại ánh mắt tràn ngập lo lắng này, một chút cũng không phải giả a.

Có thể là hắn đem Vệ Cẩm Hoa tưởng tượng quá mức rồi? Rốt cuộc Vệ Cẩm Hoa chung quy vẫn là một tiểu hài tử, tâm tư có lẽ không phức tạp như hắn nghĩ.

Nói không chừng ôn tồn lễ độ thật sự là thiên tính vốn có của y, không phải y ngụy trang giả mù sa mưa.

Vệ Cẩm Dương nhìn Vệ Cẩm Hoa thần sắc kinh hoảng, ấp úng nghĩ nghĩ, cảm thấy hắn trước kia lấy tâm tư phức tạp như vậy mà phỏng đoán Vệ Cẩm Hoa thật sự là thái quá, nhìn khuôn mặt còn nét non nớt của y, không khỏi có chút ý tứ an ủi, áy náy nói, "Yên tâm đi, đại ca.

Cẩm Dương không có việc gì, chỉ là chân có chút tê mà thôi".

"Phải vậy không? Đệ phải nói thật, không cần lừa đại ca?" Vệ Cẩm Hoa hiển nhiên là nghe ra ý tứ an ủi trong lời nói của nhóc, con ngươi nôn nóng lộ ra một chút nghi ngờ, hiển nhiên là không tin nhóc không có việc gì, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này thực sự ngoan ngoãn, bản thân không thoải mái lại không muốn người khác lo lắng, càng thêm đau lòng đệ đệ này.

"Thật sự, Cẩm Dương không có việc gì, đại ca không cần lo lắng!" Có lẽ, có được một ca ca yêu thương mình như vậy, cảm giác cũng không tồi, nhìn gương mặt thiếu niên phóng đại trước mắt, Vệ Cẩm Dương tự đáy lòng cảm thán.

Từ giờ trở đi, hắn muốn thật tâm xem Vệ Cẩm Hoa là ca ca mà đối đãi, không thể lại xem y là một cái đùi để ôm, nhìn gương mặt nhỏ tuổi đã ẩn ẩn hiện ra đường nét tuấn mỹ của Vệ Cẩm Hoa, giờ khắc này đang lộ rõ tâm tư lo lắng cho hắn, Vệ Cẩm Dương thầm nghĩ.

Bên này Vệ Cẩm Hoa ôm đệ đệ hỏi han ân cần, bên kia lão tướng quân đã bình tĩnh (4) đi tới, hiển nhiên đối với việc Vệ Cẩm Dương đứng tấn lâu như vậy rồi té ngã cũng không để tâm, thậm chí có thể nói là nằm trong dự kiến.

"Lão thần kiến quá Thái Tử điện hạ".

Thật là, bình tĩnh đến mức khiến Vệ Cẩm Dương nghiến răng nghiến lợi, lão tử chân không thể động, người làm sư phụ kiêm thần tử vậy mà công phu ngoài mặt cũng không thèm làm sao? Vệ Cẩm Dương chẳng biết nói sao cho phải.

"Vu lão tướng quân, chân của Cẩm Dương?" Vệ Cẩm Hoa nhìn Vu Minh Trung đi tới, vội vàng thu liễm một ít thần sắc hoảng loạn, khôi phục vẻ ngoài ông cụ non (5).


Nhìn Vu Minh Trung một bộ tâm bình khí hòa, Vệ Cẩm Hoa trong lòng không khỏi an tâm không ít, chỉ là trên mặt vẫn lưu lại vài phần lo lắng không kịp thu liễm.

Nhìn Vệ Cẩm Hoa đối với cái chân đông cứng của Vệ Cẩm Dương lo lắng không giống giả vờ, Vu Minh Trung trong lòng không khỏi tấm tắc kỳ lạ, trong gia đình đế vương lại có thể tồn tại quan hệ huynh đệ dị mẫu tốt đẹp như vậy, thật là thế gian hiếm có.

Thái Tử điện hạ không hổ là thiếu niên tuấn kiệt, trạch tâm nhân hậu, yêu thương huynh đệ, ngày sau tất là một đấng minh quân.

Đây là phúc khí của Tử Vân bọn họ.

"Thái Tử điện hạ không cần lo lắng, hôm nay nhị điện hạ lần đầu tiên đứng tấn, tiêu hao hết sức lực lại chưa thích ứng là chuyện không thể tránh được.

Về sau ngày ngày luyện tập như vậy, thời gian kéo dài, dần dần biến thành thói quen liền tốt.

Tiểu quận chúa còn nhỏ hơn nhị điện hạ nửa tuổi, nhưng thời gian đứng tấn lại nhiều hơn nhị điện hạ mấy tháng, xem nàng hiện tại không phải còn có thể chạy có thể nhảy, sinh long hoạt hổ sao.

Hôm nay chỉ là không thích ứng, ngày sau quen rồi liền tốt", Vu Minh Trung nhìn chân Vệ Cẩm Dương, vuốt vuốt chòm râu hoa râm, trấn định nói.

Than bùn! Ngày ngày như vậy? Quen rồi liền tốt? Từ từ tiến tới? Tiếp tục như vậy lão tử sẽ còn mệnh sao? Buổi sáng hôm nay, mới nửa ngày liền thiếu chút nữa lăn lộn đến rớt nửa cái mạng của lão tử, còn ngày ngày như vậy, ta còn có đường sống sao? Lão tử cả hai đời cộng lại cũng không đứng nhiều bằng sáng hôm nay đâu, ngài có biết không?
Nghe ra ngữ khí chẳng hề để ý của Vu Minh Trung, Vệ Cẩm Dương không khỏi ở trong lòng phun tào, không, phải nói là hắn chỉ dám ở trong lòng phun tào.

"Nhị điện hạ thiên phú cực cao, thời gian đứng tấn cũng là lâu nhất trong số hài tử cùng tuổi mà lão phu đã dạy qua.

Hơn nữa kiên nhẫn cùng nghị lực tốt hơn chúng rất nhiều, cũng ăn được khổ, không giống hài tử nhà phú quý được nuông chiều.

Thật sự đáng quý, thật sự là người tài có thể bồi dưỡng (6), tương lai tất thành châu báu (7)!" Vu Minh Trung xem ra Vệ Cẩm Hoa thực sự yêu thương nhị đệ này, một bức tranh huynh hữu đệ cung hàng thật giá thật, không khỏi tâm niệm vừa động, liền quyết định đem Vệ Cẩm Hoa trở thành gia trưởng của Vệ Cẩm Dương, hảo hảo khen hài tử vẫn có biểu hiện tốt suốt buổi sáng này một chút, giúp cho vị Thái Tử điện hạ đã vì đệ đệ xuất ra rất nhiều tâm huyết cũng có thể hảo hảo vui vẻ.

Hắc! Này còn không kém lắm! Vệ Cẩm Dương bỗng nhiên cảm thấy trên mặt có chút nóng lên, đây chính là sự khích lệ khiến hắn vui vẻ, điều mà hắn sống hai đời rồi mới nhận được! Kỳ thật, hắn không có yêu cầu gì đặc biệt, sống lại một lần, hắn không trông cậy có thể công thành danh toại, giống Vệ Cẩm Hoa trở thành quốc gia chi chủ, đứng trên vạn người, hắn chỉ cần có người từ tận đáy lòng công nhận hắn là người hữu dụng mà không phải là tên hoàn khố liền đủ rồi.

Không thể tưởng tượng được, lão tử trọng sinh một lần có thể được lão tướng quân mà ta đã kính trọng từ kiếp trước khích lệ, còn làm đồ đệ của ông, đúng là thế sự vô thường a.

Lão tử nhất định phải tôn sư trọng đạo, hảo hảo học tập, dù không làm nổi tướng quân cũng phải học cho tốt! Có chút mệt này thì tính cái gì? So với được sư phụ khích lệ căn bản là chín trâu chỉ mất một sợi lông mao (8).

Lão tử da dày thịt béo, không phải chỉ là mỗi ngày trát cái mã bộ sao, lão tử nhất định làm được, nghe Vu Minh Trung khích lệ, Vệ Cẩm Dương có chút lâng lâng nghĩ vậy, nghiễm nhiên đã quên vừa rồi chính hắn trong lòng oán giận bản thân khổ cực lại mệt nhọc.


Ngày đầu tiên đi học lại được lão sư khích lệ, Vệ Cẩm Dương có chút vội vàng muốn nhìn xem biểu tình của Vệ Cẩm Hoa, người đã giúp hắn có được sư phụ, thế nào lão tử không hề làm Thái Tử đại ca ngươi mất mặt đi! Vệ Cẩm Dương có chút đắc ý nghĩ.

Chính là, Vệ Cẩm Hoa lại không vui mừng như hắn nghĩ, ngược lại có vẻ, nói như thế nào đây, có chút cô đơn cùng phức tạp? Nhìn không ra suy nghĩ của y, sờ không rõ tâm tư của y.

Kiếp trước, Vệ Cẩm Dương chán ghét nhất bộ dạng làm người ta khó nắm bắt này của Vệ Cẩm Hoa, phảng phất như không ai có thể bước vào nội tâm của y, bởi vậy mới cùng y xa cách.

Hiện tại Vệ Cẩm Dương lần thứ hai thấy được biểu tình này của Vệ Cẩm Hoa, thật không hiểu người này rốt cuộc thế nào? Chẳng lẽ vừa rồi quan tâm của y đều là ngụy trang sao? Vệ Cẩm Dương có chút không xác định.

Tựa hồ là nhận ra Vệ Cẩm Dương nhìn mình chăm chú, Vệ Cẩm Hoa nhìn hài đồng trước mặt ánh mắt trong suốt (9), trong tâm cười đến ôn nhu, "Làm sao vậy? Cẩm Dương?"
"Không...!Không có gì", Vệ Cẩm Dương nhìn gương mặt tươi cười của thiếu niên ôn hòa trước mắt, bỗng nhiên có chút phân không rõ rốt cuộc đâu mới là con người chân chính của y.

Thiếu niên này đáng giá để hắn tín nhiệm, để hắn quy nạp thành người nhà sao? Một dị mẫu ca ca mà hắn căn bản nhìn không thấu? Vệ Cẩm Dương có chút rối rắm.

Đành nhận vậy, không nghĩ nữa.

Dù sao, chính mình quyết định đã xem y là người nhà, quyết định rồi liền không thể hối hận.

Hối hận không phải phong cách của Vệ Cẩm Dương.

Dù sao Vệ Cẩm Hoa hiện tại đối với hắn khá tốt, liền xem như y chính là ca ca, dù sao hắn cũng không ăn mệt.

Có lẽ, cảm giác đại ca nhà hắn phức tạp như vậy là thiên tính từ trong bụng mẹ mang đến cũng chưa biết được a.

Tác giả có lời muốn nói: Bán manh lăn lộn, cầu bao dưỡng! Biên biên, ta chờ ngươi ghi vào ta chuyên mục a! Hiệp ước tới rồi nói.

~~~~~
(1)
"Ma": tê liệt.

"Nhuyễn": mềm.

"Toan": tê, ê ẩm.
(2)
"Ma mộc" (痲木): mất hết cảm giác.

Tê liệt như khúc cây???
(3)
"Kiều sinh quán dưỡng" (娇生惯养): Từ lúc sinh ra đã được nuông chiều, đa phần được dưỡng thành thói hư hỏng.
(4)
"Lão thần tại tại" (老神在在): trong bất kỳ tình huống nào cũng luôn giữ được bình tĩnh, ổn định.


Đôi khi dùng để chỉ trích những người không thích hành động.

Ở đây chắc là Cẩm Dương đang buồn bực vì Vu Minh Trung thấy mình mệt chết nhưng không cho ngừng việc đứng tấn.
"Lão thần" (老神): Lão thần tiên.

Nhưng trong cụm này lại dùng để đề cập đến tâm trí và trạng thái bên trong của một người.
"Tại tại" (在在): trong ngôn ngữ Phúc Kiến mang nghĩa "kiên cố, ổn trọng".
(5)
"Thiếu niên lão thành" (少年老成): mặc dù còn trẻ tuổi nhưng rất thận trọng và có kinh nghiệm.
(6)
"Khả tạo chi tài" (可造之才): (người) tài năng có thể đào tạo, bồi dưỡng.
(7)
"Đại khí" (大器): bảo vật, ý chỉ người tài năng, có chí lớn.
(8)
"Cửu ngưu nhất mao" (九牛一毛): chín con trâu chỉ mất một sợi lông.
Điển cố liên quan, về Tư Mã Thiên:
Tư Mã Thiên vì bảo vệ công lý mà bị Hán Vũ đế nghe lời yêu phi sàm tấu xử phạt "cung hình".

Đau đớn và nhục nhã về thể xác lẫn tinh thần, Tư Mã Thiên đã từng muốn tự kết liễu đời mình.

Nhưng lúc đó ông đang biên soạn dở dang bộ "Sử ký", nếu chết đi thì bao nhiêu tâm huyết cũng mất hết, chết rồi cũng như "cửu ngưu nhất mao", không được xưng là tiết tử, người đời chỉ cười nhạo ông vì xấu hổ mà tự sát.

Ông nhẫn nhịn mười năm, hoàn thành bộ "Sử ký" dài 526,000 chữ, là một kiệt tác lịch sử và văn học mang tầm nhân loại.

Sau này, người ta dùng "cửu ngưu nhất mao" để chỉ hành động hy sinh cái nhỏ để làm việc lớn.
(9)
"Thanh triệt" (清澈): trong suốt, rõ ràng.
"Thanh" (清): trong, sạch, mát.

"Triệt" (澈): suốt, thấu, hiểu rõ.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Đọc chuyện của Tư Mã Thiên mà thấy đau lòng, thời xưa văn nhân xem trọng tôn nghiêm còn hơn tính mạng.

Haiz...
Nhân ngày kỷ niệm lần gần nhất INFINITE sang Việt Nam (16/4/2017), một trong những ngày hạnh phúc nhất đời fangirl của tui, tui nỗ lực dành tặng mọi người một chương mới, cũng xem như tặng cho chính mình.
./..


Bình luận

Truyện đang đọc