TRỌNG SINH CHI TƯỚNG QUÂN



C32.

Chuyển biến (trung)
2020.06.26 ~ 2020.07.05
Vệ Minh Đức dõng dạc hùng hồn, phẫn nộ dị thường mà mạnh mẽ lên án Vệ Cẩm Hoa, tiếp đến lại tỏ vẻ thiên tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, cho dù Vệ Cẩm Hoa là Thái Tử, nhưng đã phạm phải tội lỗi ngập trời như thế thì cũng không thể tha thứ, sau đó càng như phát cuồng mà biểu đạt bản thân vô cùng thất vọng, tỷ như chính mình hoàn toàn không thể tưởng tượng được Thái Tử sẽ làm ra loại hành vi tàn hại thủ túc này, thật là súc sinh cũng không bằng, vừa là phụ thân vừa là quốc gia chi chủ, ông ta chính là phi thường oán giận cùng thương tâm muốn chết.

Nói một hồi, Vệ Minh Đức liền nhàn nhã bắt đầu chờ đợi đám thần tử phía dưới vây quanh lên cùng ông ta trách cứ Thái Tử.

Sau đó, liền không có sau đó.

Một đám thần tử sau khi nghe xong Vệ Minh Đức hùng hổ kể lể, vẫn im lặng đứng ở nơi đó, Nghị Chính điện có thể nói là lặng ngắt như tờ, kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Không ai đáp lại hoàng đế đang kích động từ lời nói đến việc làm, thờ ơ như không phải việc của mình, rất có phong thái chuyện nhà người ta chớ quản.

Sở dĩ sẽ hình thành cục diện quỷ dị như thế, Vệ Cẩm Dương trong lòng rõ ràng hơn ai hết.

Thần tử trong triều chủ yếu chia làm hai đại vây cánh, môn sinh của Lâm tướng đứng về phía Thái Tử nên hiển nhiên sẽ không lên tiếng phụ họa chủ tử nhà mình không tốt, mà đệ tử trong quân của ngoại tổ hắn thấy lão tướng quân còn chưa mở miệng, đương nhiên không dám mở đầu quở trách Thái Tử, đoạt uy phong của ông.

Thậm chí dư lại mấy cái tiểu tôm tiểu cá thấy hai đại nhân vật đều không có lên tiếng, làm sao dám mở miệng trước, dù sao cũng chỉ là đóng giả người câm, ai chẳng biết a.

Thế cho nên Nghị Chính điện liền hình thành cục diện yên tĩnh quỷ dị như hiện giờ, không ai dám đảm đương cái việc tiên phong phát ngôn này.

Kính Hòa Đế mặt già đều đỏ lên, trước đó còn dõng dạc hùng hồn, cảm xúc mênh mông, hiện giờ lại xuống đài không được.

Đối mặt với một mảnh thần tử như người gỗ phía dưới, Vệ Minh Đức chỉ cảm thấy xấu hổ không thôi, mặt già không biết giấu đi đâu, thật sự là không cho ông ta mặt mũi mà.

Yên lặng thật lâu, Kính Hòa Đế thấy thật sự là không có người đứng ra tiếp lời, làm hoàng đế hắn cũng chỉ có thể tự mình tìm cái thang leo xuống, dù sao cũng không ai dám chặn họng hắn a? Nghĩ vậy, Vệ Minh Đức sắc mặt tức khắc uy nghiêm lên, lại lần nữa đem đầu mâu nhắm thẳng vào vị Thái Tử vừa mới bị hắn phê phán một hồi.

Vệ Minh Đức trưng ra một gương mặt vô cùng âm trầm, trừng mắt, trợn to đôi đồng tử mang theo tơ máu dữ tợn, lăng lăng theo dõi Vệ Cẩm Hoa, đột nhiên đập bàn, lạnh lùng nói, "Đại hoàng tử, ngươi đã biết tội?"
Nhìn Kính Hòa Đế trợn mắt, dường như giận tím mặt, Vệ Cẩm Dương cảm khái kỹ thuật diễn của ông ta thật quá tốt, không khỏi não động nghĩ đến, dùng sức đập bàn như thế chẳng lẽ tay không đau sao? Hay là bởi vì quá đau mà mắt của ông ta mới có thể mở lớn như vậy? Tròng mắt đều đỏ rồi.


Không giống như Vệ Cẩm Dương còn bận suy diễn lung tung cùng đám quần thần im lặng giả câm, Vệ Cẩm Hoa nghe tới Kính Hòa Đế thịnh nộ, phản ứng thập phần bình tĩnh, từ tốn thong dong, ưu nhã đi ra giữa đại điện, không buồn không vui, không hoản không loạn mà nâng lên con ngươi hẹp dài tuấn dật, chống lại đôi mắt bạo nộ đỏ sẫm của Kính Hòa Đế.

Khí tràng quả thực so với Kính Hòa Đế còn cường đại hơn không chỉ vài lần.

Cho dù Vệ Minh Đức ngồi trên long ỷ, cao cao tại thượng nhìn xuống, Vệ Cẩm Hoa lại không thèm để ý, phi thường bình tĩnh ngẩng đầu cùng hoàng đế đối mặt, trong đôi mắt không hề tồn tại một tia sợ hãi, ngạnh sinh dùng khí thế đem địa vị của chính mình nâng lên ngang hàng, thậm chí còn cao hơn Kính Hòa Đế.

Trận này khí tràng đối lập, cao thấp thấy rõ, Vệ Cẩm Hoa chính là vừa sinh ra đã có sẵn hơi thở vương giả.

"Nhi thần không biết mình có tội gì?" Ngữ khí của Vệ Cẩm Hoa giống như vẻ ngoài của y lúc này, vân đạm phong khinh, gợn sóng bất kinh.

Ánh mắt nhìn về phía Tử Vân đương kim hoàng đế cũng là nhìn thẳng mà không phải nhìn lên, tựa như y cùng Vệ Minh Đức đứng cùng một độ cao, khí thế không hề vì bản thân ở chỗ thấp mà suy yếu.

Bị Vệ Cẩm Hoa bình tĩnh nhìn chằm chằm, Vệ Minh Đức ngồi trên long ỷ thực sự ngẩn người, đại khái không nghĩ tới y dám dùng ánh mắt không chút kinh sợ mà nhìn hắn.

Hết sức hoảng hốt, Vệ Minh Đức vội vã nhìn nhìn long ỷ dưới thân, xác định chính mình địa vị cao trên vạn người, mà không phải đứng cùng phiến đất bằng với Vệ Cẩm Hoa.

Phục hồi lại tinh thần, Vệ Minh Đức lại trào lên một cổ bực bội, hắn là thiên tử, là thánh thượng được vạn người kính ngưỡng, đứa con trai này luôn luôn quá sắc bén, rất nhiều thời điểm đều giống như người nào đó che lấp hào quang của hắn trên triều, thực sự làm hắn chán ghét, ngay cả dung mạo cũng giống, quả thực chính là từ một khuôn mẫu khắc ra, khiến hắn vừa thấy liền không thể không nhớ tới những chuyện xưa chọc người chán ghét.

"Chứng cứ vô cùng xác thực, Vệ Cẩm Hoa ngươi tàn hại huynh đệ thủ túc, bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu, còn dám giảo biện? Trẫm quá thất vọng về ngươi".

Nghĩ đến chuyện xưa, nghĩ đến cái người căn bản chướng mắt chính mình, Vệ Minh Đức chỉ cảm thấy trong ngực hận ý dâng trào, hỏa khí xông não, cực kỳ giận dữ quát lớn.

"Thanh giả tự thanh, làm người không thẹn với lương tâm, nhi thần vô tội".

Vệ Cẩm Hoa từng câu từng chữ khí phách nói ra, dùng thái độ đạm nhiên ứng đối Vệ Minh Đức lửa giận ngập trời, phảng phất như không thèm để ý ông ta làm gì, không thèm để ý cái nhìn của bất kỳ kẻ nào, y chỉ nói ra lời bản thân muốn nói mà thôi.

Gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt không chút gợn sóng của Vệ Cẩm Hoa, Vệ Minh Đức hận đến muốn hộc máu, phảng phất xuyên thấu qua y thấy được mười mấy năm trước nữ nhân kia cũng dùng ánh mắt khinh thường như vậy nhìn hắn.

Giống, thật là quá giống.


Nhớ tới chuyện cũ, Vệ Minh Đức giận quá mà cười, "Hảo hảo hảo, ngươi không thẹn với lương tâm, thanh giả tự thanh? Vậy để các vị khanh gia tới phân xử, chẳng lẽ những huynh đệ đó của ngươi là trẫm hạ độc làm hại không thành?"
Có phải hay không thì chính ông trong lòng biết rõ không phải sao? Vệ Cẩm Dương nhìn Kính Hòa đế bạo nộ, lời nói ra đều là phải vì nhi tử khác mà không thể không nghiêm trị đại nhi tử, trong lòng chỉ cảm thấy lạnh băng.

Dưới đài lại tiếp tục lặng ngắt như tờ, Vệ Cẩm Hoa cũng không nói một từ, liền như vậy mà đứng, độc lập đĩnh đạc, cao cao tại thượng, tựa như hoa sen sinh ra trong bùn mà không nhiễm mùi tanh.

"Hoàng Thượng, chuyện này rõ ràng có uẩn khúc, nhất định phải thận trọng nghiêm tra, không thể cho kẻ khác có cơ hội hãm hại Thái Tử.

Thái Tử mười hai tuổi bắt đầu tham chính, nhân phẩm của điện hạ lão thần cùng các vị đại nhân đều có thể lấy tánh mạng đảm bảo.

Thỉnh Hoàng Thượng không cần nhất thời nóng giận mà phán quyết sai lầm, ngày sau hối tiếc không kịp a.

Vi thần nguyện đem tính mạng phụng bồi, cầu ngô hoàng tam tư, tra rõ chân tướng".

Môn sinh đắc ý của Lâm tướng, Vương thị lang dẫn đầu quỳ xuống, khẩn thiết dập đầu nói.

Theo Vương thị lang chân tình biểu lộ, một đám người đứng về phía Lâm tướng đều quỳ xuống, khẩn cầu thánh thượng tam tư, Lâm tướng càng là đau xót nguyện đem tính mạng đảm bảo Thái Tử trong sạch, dõng dạt tuyên bố nếu Hoàng Thượng không cho Thái Tử cơ hội này, ông làm nguyên lão tam triều liền đâm đầu chết ở chỗ này.

Nhìn toàn bộ đại điện gần hai phần năm người đều theo Lâm tướng quỳ xuống, cực lực bảo hộ Thái Tử, tà hỏa trong lòng Kính Hòa Đế càng bùng lên mãnh liệt, trực giác quyền lực trong tay đã tràn ngập nguy cơ, hoàng đế như hắn thật đúng là không có nửa điểm uy tín a.

Thái Tử mới mười bốn tuổi mà bọn người kia cứ như vậy che chở nó, nếu nó lớn hơn một chút thì không phải hắn cái này hoàng đế cũng không còn chỗ đặt chân a?
Bất quá, may mắn còn có ba phần năm người, thiểu số phục tùng đa số.

Vệ Minh Đức khóe mắt dư quang quét tới Vệ Cẩm Dương phía dưới đang thất thần, cùng Lưu lão tướng quân phía sau nhóc, trong lòng nhiều ra vài phần thắng.

Lưu lão tướng quân hôm nay đem Vệ Cẩm Dương mang lại đây, hẳn là vì chờ hắn triệt hạ Vệ Cẩm Hoa sẽ nâng đỡ Vệ Cẩm Dương thượng vị a.

Hắn nhất định sẽ thành toàn nguyện vọng này, hắn chính là hoàng đế tốt nói lời giữ lời a.

"Này...!Nếu các vị khanh gia nói như vậy, trẫm cũng không biết nên như thế nào cho phải.


Nhưng nếu trẫm hôm nay buông tha Thái Tử thì làm sao công đạo với mẫu thân cùng ngoại tổ của những hoàng tử khác đây?" Kính Hòa Đế tỏ vẻ do dự khó xử, nhìn về phía Lưu Tùng Bách, "Lưu lão tướng quân là thần tử đắc lực của trẫm, lại là ngoại tổ của Nhị hoàng tử, không bằng liền thỉnh Lưu lão tướng quân nói cho trẫm nên quyết định chuyện này như thế nào đi? Vừa lúc hôm nay Cẩm Dương cũng ở chỗ này".

Kính Hòa Đế lời này có thể nói là một câu hai nghĩa (2), bên ngoài là nói cho Lâm gia rằng hắn đã dao động, để Lưu Tùng Bách đảm đương ác nhân bức hắn không thể không phế Thái Tử.

Hắn lại nhắc tới Vệ Cẩm Dương là cho Lưu Tùng Bách một loại ám chỉ, ám chỉ ông chỉ cần kéo Vệ Cẩm Hoa xuống, hắn liền có thể cho Vệ Cẩm Dương làm Thái Tử.

Nếu như một phen lời hay (3) ẩn chứa huyền cơ (4) này là Kính Hòa Đế nói với Lâm tướng đã lăn lộn trong quan trường thành lão hồ ly, ông hiển nhiên có thể lãnh hội càn khôn.

Đáng tiếc, mấy lời này nói với Lưu Tùng Bách liền biến thành đàn gảy tai trâu.

Lưu Tùng Bách hàng năm đóng giữ biên quan, chỉ hiểu được đánh giặc, chỗ nào hiểu được đường ngang ngõ tắt trên quan trường.

Vừa thấy hoàng thượng mà ông tôn sùng như thượng tiên dùng ánh mắt phân vân nhìn chính mình, Lưu Tùng Bách người này thô nhân liền cho rằng hổ dữ không ăn thịt con (5), bệ hạ là mềm lòng với Thái Tử gia, lời nói lúc trước lại quá tàn nhẫn, nhất thời không tìm được bậc thang, mới xin ông giúp đỡ.

Ông vốn dĩ xem hoàng đế là thần, loại trường hợp này hiển nhiên phải ra sức giúp ngài.

"Hoàng Thượng, lão thần xem ra Thái Tử gia nhất định là bị oan uổng, thỉnh Hoàng Thượng suy nghĩ kỹ rồi hãy quyết định, liền nghe Vương thị lang đi".

Lưu Tùng Bách ôm tâm thái vì hoàng thượng giải vây, một phách vỗ ngực, trung khí mười phần nói.

Lưu Tùng Bách vừa dứt lời, triều đình lại là một trận lặng ngắt như tờ, yên tĩnh có chút quỷ dị.

Hiển nhiên, tất cả mọi người đều không nghĩ tới Lưu lão tướng quân sẽ nói như vậy, Lâm Lưu hai đảng ngày thường đấu đá không ngừng, chẳng ngờ rằng đến khi Hoàng Thượng muốn phế Thái Tử thì lập trường lại nhất trí thế này.

Khiến cho đám toan nho môn sinh của Lâm tướng tức khắc cũng không biết nói gì, nửa ngày đều chưa hồi thần, bọn họ rõ ràng đã làm tốt chuẩn bị lấy ba tấc lưỡi khẩu chiến với đám người quê mùa thất học kia, tại sao bỗng nhiên biến thành như vậy? Nguyên bản, nói tốt sẽ ác đấu đâu?
Vệ Minh Đức càng là tức giận đến trên mặt hết xanh lại trắng, hiển nhiên hoàn toàn không hề đoán trước đến loại kết quả này.

Lưu Tùng Bách như thế nào sẽ giúp Lâm gia a? Bọn họ hai nhà quan hệ không phải vẫn luôn bất hòa sao? Vốn dĩ đã làm xong chuẩn bị phế Thái Tử, vì cái gì hiện tại sẽ biến thành như vậy a? Chẳng lẽ Lưu Tùng Bách liền nửa điểm cũng không nghĩ giúp ngoại tôn lên làm Thái Tử sao?
Tác giả có lời muốn nói: Theo như mọi người đại đại yêu cầu, đệ nhị canh, bản nhân đã loát xong.

~~~~~
(1)
"Các nhân tự tảo môn tiền tuyết, hưu quản tha nhân ngõa thượng sương" (各人自扫门前雪,休管他人瓦上霜): mỗi người tự lo quét tuyết trước cửa nhà mình, ngừng việc để ý mái ngói nhà người ta dính sương; tự lo chuyện của mình là được, đừng quản đến chuyện của người khác.
(2)

"Nhất ngữ song quan" (一语双关): một câu có hai nghĩa.
(3)
"Diệu ngữ liên châu" (妙语连珠): lời hay tuôn ra liên tục như chuỗi hạt châu.
(4)
"Biệt ngữ thâm ý" (别有深意): đặt biệt có ý nghĩa sâu bên trong.
(5)
"Hổ độc bất thực tử" (虎毒不食子): hổ dữ không ăn thịt con.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Dạo này tui bị viêm tai giữa.

Mẫu thân đại nhân sau một tuần nghiên cứu thì nhận định bởi vì tui không quen ăn cay lại cứng đầu ăn hết một gói mì siêu cay nên họng bị ảnh hưởng, dẫn đến tai cũng theo đó mà bị thương.

Bác sĩ bảo rằng do thời tiết thay đổi, thêm khói bụi gây ra bệnh.

Mọi người khi chạy xe máy nhớ che tai nha, cũng nên vệ sinh tai nghe thường xuyên.

Mà thật ra khi bị viêm tai giữa cũng không được ăn cay đó.

Mọi người có hiểu được cái cảnh đi ăn đám cưới mà chỉ có thể ăn bánh mì với món tráng miệng không? Tui kiêng dữ lắm mà cũng từ một tai chuyển qua hai tai đều đau.

Tui khổ quá mà.
Nói đến đám cưới mới nhớ, hôm đám cưới của thầy tui, ba mẹ của thầy bệnh nặng lắm nên không thể đến dự được.

Mẹ tui nói có lẽ thầy cưới gấp vậy để ba mẹ thầy yên lòng.

Hôm xuống nhà thầy, tui thấy ba của thầy run run mà cầm tay con trai, câu được câu không dặn dò...!tui đau lòng quá xá.
Tui vốn là một người có lòng tranh đấu rất nặng, luôn luôn muốn chứng tỏ bản thân là đúng, nhiều khi cũng phản bác lời người lớn nói.

Sau này mới dần dần nhận ra đúng hay sai cũng không quan trọng bằng người thân của mình.

Ra ngoài xã hội tranh với ai cũng được, nhưng nếu về nhà cũng hơn thua với người thân thì tui quá xấu xa rồi.
Bạn không biết được những lời càm ràm mà lúc này bạn thấy chán không muốn nghe, có hay không chính là những lời cuối cùng bạn được nghe trong cuộc đời còn lại.
./..


Bình luận

Truyện đang đọc