TRỌNG SINH CÙNG TRÚC MÃ VƯƠNG GIA

“Cúi xuống ——”
 
Theo tiếng kêu của Ninh Hàn, Tiêu Ngữ lui về phía sau theo bản năng, đồng tử co lại.
 
Ngay sau đó, một mũi tên nữa nhanh chóng bắn tới, gần trong gang tấc, bắn xuyên qua mũi tên tẩm độc kia.
 
“Choang!” 
 
Trong tiếng va chạm kim loại chói tai, Ninh Hàn ôm lấy Tiêu Ngữ, bảo vệ nàng chặt chẽ trong phạm vi của mình.
 
“Sao rồi?” 
 
Hắn khàn giọng hỏi.
 
Tiêu Ngữ lắc đầu, ý bảo hắn mau buông mình ra, dù soa bây giờ thật sự không phải là lúc để thả lỏng, cách đó không xa, mười mấy đại hán che mặt không biết từ đâu xông ra, mỗi người đều cầm binh khí chiến đấu, người cầm đầu trông rất hung ác, khí chất cũng không giống người bình thường.
 
“Bọn chúng tới rồi.” 
 
Tiêu Ngữ thấp giọng nói, “Cẩn thận chút.”
 
“Yên tâm.”
 
Vừa dứt lời, một bóng đen lao tới, nam nhân cầm đầu rút trường đao ra chém về phía Tiêu Ngữ, không hề do dự, trông có vẻ mục đích rất rõ ràng.
 
Ninh Hàn ôm nàng ra sau, tay còn lại rút bội kiếm bên hông ra cản lại, xoay cổ tay đánh rơi trường đao xuống đất, sau đó dùng chuôi kiếm đánh thẳng vào ngực hắn.
 
Một loạt động tác liên tiếp làm Trác Nhĩ Ngõa lui về sau vài bước, đến khi ổn định bước chân thì cảm thấy cổ họng có vị tanh ngọt.
 
Hắn hung tợn nhổ xuống đất, lần đầu tiên chú ý tới gã sai vặt bên cạnh Tiêu Ngữ.
 
Tuy người này mặc trang phục hộ vệ bình thường, nhưng khí chất lại không giống người thường, gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy mà trông không hề hoảng loạn, xem ra tuyệt đối không phải người bình thường!
 
Nhưng Trác Nhĩ Ngõa vẫn không cho rằng họ sẽ thua, người trước mắt cùng lắm cũng chỉ là hộ vệ Tiêu Ngữ mướn tới thôi, có chút quyền cước cũng là bình thường, nhưng những người khác ——

 
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua đám nha dịch đang liều mạng đấu lại bộ hạ của mình, nở một nụ cười mỉa mai.
 
—— Chỉ là một đám ngu ngốc mà thôi!
 
Trác Nhĩ Ngõa lại lao về phía Ninh Hàn, nhưng lại nghe thấy mặt nam nhân vô cảm nói: 
 
“Mộ Vũ ——”
 
Thiếu niên áo trắng nghe thấy tiến đến, lập tức chắn trước mặt Trác Nhĩ Ngõa, vung đoản đao trong tay lên, nhiều lần nhắm vào điểm chí mạng của hắn, khiến hắn không có cơ hội phản kích.
 
Trác Nhĩ Ngõa khiếp sợ, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới mình lại bị một thiếu niên đánh đến mức không thể đánh trả, trong lòng hắn bực bội, càng thêm hung ác, gầm lên như một con thú bị sập bẫy đang.
 
“Ô Ngang Đề!”
 
Hắn hô to tên của vị tướng đắc lực, nhưng không được đáp lại, đằng sau vô cùng yên tĩnh.
 
Trác Nhĩ Ngõa thấy nghi hoặc, nhất thời bị phân tâm,liền bị Mộ Vũ chém vào đầu gối, quỳ xuống.
 
Lúc này hắn mới phát hiện ra, không biết từ khi nào trên vách núi xuất hiện một đám ám vệ tay cầm trường kiếm, còn bộ hạ mà mình luôn tự hào lại đang bị dẫm dưới chân, không thể đứng thẳng.
 
“Nhìn rõ chưa?”
 
Giọng nói lạnh như băng của Ninh Hàn truyền đến: 
 
“Phía sau ngươi đã không còn ai.”
 
“A! A!” 
 
Trác Nhĩ Ngõa th ở dốc, đôi mắt đầy tia máu quay đầu lại, “Ngươi dám bẫy ta!”
 
“Không phải hắn, là ta.” 
 
Tiêu Ngữ từ sau lưng Ninh Hàn bước, nhìn người đang quỳ dưới đất, “Ngươi hại bá tánh Đại Ngụy ta không được yên ổn, nhiều lần định lấy mạng ta, ngươi có tư cách gì để chất vấn ở đây?!”

 
“Ngươi, ngươi, thứ cống phẩm hèn mọn này! Ngươi không được phép nói chuyện với ta như vậy!” 
 
Trác Nhĩ Ngõa có vẻ hơi điên cuồng, “Ta chính là thủ lĩnh tôn quý nhất của Đạt Nhĩ Càn, được nữ thần phù hộ! Các ngươi là cái thá gì chứ?! Chờ ta triệu hồi nữ thần trong Bàn Ninh Châu ra, tất cả các ngươi đều sẽ chết không được tử tế!”
 
“Nữ thần của Đạt Nhĩ Càn ?” Tiêu Ngữ giơ chủy thủ nạm đá quý trong tay lên, “Là nó sao?”
 
“Ngươi đừng chạm vào……”
 
Trác Nhĩ Ngõa còn chưa nói xong, đã thấy Tiêu Ngữ giơ tay lên, ném chủy thủ xuống vách núi, ở lạch cạch vài tiếng, nháy mắt đã biến mất không còn tăm hơi.
 
“Không, không, đừng……” 
 
Trác Nhĩ Ngõa ngây ra một lát, như phát điên bò đến vách núi, “Viên ngọc của ta, nữ thần của ta, a! A!”
 
Mộ Vũ đạp một chân lên lưng hắn, không cho hắn tiến về phía trước.
 
Tiêu Ngữ thấy cảnh Trác Nhĩ Ngõa quỳ dưới đất khóc lóc thảm thiết, trong lòng càng thêm tức giận.
 
Vì một truyền thuyết huyễn hoặc như vậy mà có thể không màng tới tính mạng của người khác, tùy tiện quyết định sinh tử cuả người ta, đây là chuyện nàng không thể chấp nhận được nhất.
 
Trước mắt đột nhiên trở nên yên tĩnh, mí mắt cảm thấy hơi lạnh, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của nam nhân, “Đừng nhìn.”
 
Dịu dàng vô cùng, khiến lòng người an tâm.
 
Đang định đưa tay cầm lấy thì nghe thấy một giọng nói già nua thê lương truyền đến:
 
 “Tiểu thư, cuối cùng lão nô cũng tìm được người!”
 
Tiêu Ngữ ngưng thần nhìn lại, hơi nhíu mày: 
 
“Tô quản gia?”
 

*
 
“Kẽo kẹt ——”
 
Cửa bị đẩy ra, Triệu Tĩnh bưng một chén chè tiến vào, ra hiệu cho người đang rúc vào cuối giường: 
 
“Tỉnh rồi à? Lại đây uống canh cho ấm.”
 
Tiểu hổ ngước mắt nhìn người tới, thấy là Triệu Tĩnh, liền vươn bàn tay run rẩy qua nhận.
 
Triệu Tĩnh lại tránh ra: 
 
“Xuống giường uống, nam tử hán đại trượng phu, ăn trên giường thì ra thể thống gì chứ.”
 
Hiếm khi Triệu Tĩnh nghiêm khắc, Tiểu Hổ nhìn thấy vẻ mặt của hắn, đàng phải nghe lời xuống giường đi ra bàn ngồi.
 
“Như này mới đúng chứ.” 
 
Triệu Tĩnh không khỏi mỉm cười, “Uống đi.”
 
Tiểu Hổ nhấp một ngụm nhỏ, Triệu Tĩnh nhìn hắn chằm chằm hỏi:
 
 “Ngon không?”
 
Thiếu niên gật đầu.
 
“Phải rồi, ta thấy cũng không tồi,” Vẻ mặt Triệu Tĩnh đầy hâm mộ, “Đây là canh tiểu thư cố ý dặn phòng bếp làm cho ngươi, biết ngươi thích ăn ngọt, nên đã cho thêm mấy muỗng mật ong.”
 
Tiểu Hổ nghe vậy thì ngẩn người, vành mắt từ từ đỏ lên, cúi đầu, lặng lẽ lau nước mắt.
 
“Sao lại khóc?” 
 
Triệu Tĩnh An an ủi hồi lâu cũng không được, một lúc sau, đột nhiên nhanh trí, “Có phải muốn gặp tiểu thư không?”
 
Tiểu Hổ đưa tay vào tay áo, chậm rãi gật đầu.
 
“Vừa rồi Tô quản gia cũng tới tìm tiểu thư, tiếc là hai người lại chậm một bước!”
 
 Triệu Tĩnh sờ cằm, “Tiểu thư đi bắt người xấu rồi, chưa về ngay đuọce…… ngươi sao vậy?”
 

Ngực thiếu niên lên xuống kịch liệt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hắn run rẩy co người lại.
 
Chỉ cần là người có liên quan đến tên người đó thì đều khiến hắn sợ hãi, hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên người đó đã nói với hắn: Ngươi là một con chó, chỉ có nghe lời ta thì mới có thể sống, sẽ không có ai để ý tới loại người như ngươi, trừ ta ra.
 
Hắn chỉ nhớ mình đã hoảng sợ gật đầu, sau đó bưng một chậu nước đi theo người đó tới tòa nhà bên cạnh, thay thuốc cho đám người bị thương trong căn phòng tăm tối.
 
Mùi máu tươi khiến hắn sợ hãi.
 
Những gì ngươ nhìn thấy bây giờ, tuyệt đối không được nói ra—— người đó vuốt đầu hắn rồi nói.
 
Đúng như lời người đó nói, chưa từng có người để ý tới hắn, trừ …… Trừ tỷ tỷ kia ra.
 
Nàng sẽ cười dịu dàng, sẽ khom lưng nói chuyện với hắn, sẽ gắp đồ ăn cho hắn, mua trà lê cho hắn.
 
Nghĩ đến đây, khuôn mặt tái nhợt thiếu niên dần có huyết sắc.
 
Người đó sẽ hại nàng, không thể…… Không thể để nàng bị thương!
 
“A…… A……” Hắn ngẩng đầu, liều mạng muốn nói gì đó, nhưng lại không phát ra tiếng, gấp đến độ mặt đỏ bừng.
 
“Không thoải mái ở đâu sao?” 
 
Triệu Tĩnh vội vàng tiến lên, “Ta đi kêu đại phu tới!” 
 
Nói rồi định đi ra ngoài.
 
Thiếu niên giật mạnh tay áo, tới gần hắn, gằn từng không rõ ràng lắm: 
 
“…… Xấu…… Người xấu.”
 
“Ngươi có thể nói?” 
 
Triệu Tĩnh kinh ngạc nói, sau đó đưa tai qua, “Ngươi muốn nói gì? Lớn tiếng lên, ta không nghe thấy.”
 
Chỉ nghe thiếu niên nói:
 
“Tô…… Tô…… Là xấu…… Người xấu, cứu…… Cứu…… Tỷ tỷ!”

 


Bình luận

Truyện đang đọc