TRỌNG SINH CÙNG TRÚC MÃ VƯƠNG GIA

Tiêu Ngữ từ từ tỉnh dậy trong tiếng ồn ào.
 
Trong nắng sớm ban mai, nàng ngủ đến mơ màng, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lắm, chỉ cảm thấy ánh sáng hoie chói mắt, không khỏi nhíu mày.
 
Rất nhanh, một thân hình cao lớn đã che sáng cho nàng, bóng tối rất hợp để ngủ bù, cùng lúc đó, tiếng ồn xung quanh cũng đột nhiên im bặt, vô cùng yên tĩnh, Tiêu Ngữ rất vừa lòng, vùi mặt vào người bên cạnh theo bản năng——
 
—— Hơi cứng, còn hơi…… Ấm?
 
Một cơn gió lạnh thổi tới, Tiêu Ngữ bỗng mở mắt ra, đầu óc cũng tỉnh táo —— nàng lại, lại bị người ta ôm!
 
“Tỉnh rồi à?”
 
Giọng nói quen thuộc truyền đến, Tiêu Ngữ không rảnh để ý nụ cười với vài phần thâm ý, vội nói: 
 
“Mau buông ta xuống!”
 
“Tại sao?”
 
Giọng điệu vẫn đầy ý cười.
 
“Lưng chàng còn bị thương, không chịu nổi dày vò như vậy đâu, mau buông ta xuống đi.” 
 
Tiêu Ngữ vừa thẹn vừa giận, nhưng vóc người nàng nhỏ nhắn, trong mắt Ninh Hàn thì chẳng khác gì mèo cào, còn cào đến tim ngứa ngáy.

 
“Không sao, cho dù bị thương hơn thì vẫn có thể ôm được phu nhân của mình.” 
 
Ninh Hàn cúi xuống, thì thầm bên tai Tiêu Ngữ, chỉ thấy vành tai trắng như ngọc dần dần đỏ ửng, tay chân còn đạp đến lợi hại hơn.
 
Hắn cười khẽ, nói tiếp: 
 
“Đừng nhúc nhích, mọi người đang nhìn đấy.”
 
Quả nhiên, vừa dứt lời, người trong ngực liền ngừng lại, trong lòng Ninh Hàn thoải mái hơn, liền nhấc chân ngẩng đầu bước tiếp về phía trước.
 
Tiêu Ngữ rúc trong khuỷu tay Ninh Hàn, gò má, trên cổ đỏ ửng—— nàng mắc cỡ chết đi được.
 
Dù sao vẫn chỉ là nha đầu ngốc chưa tỉnh ngủ, nàng đã sớm quên mình đang ở đâu, chỉ nghĩ Ninh Hàn ôm nàng chỉ là trêu đùa, không nghĩ tới là đã được cứu.
 
Lúc hắn nói câu đó, Tiêu Ngữ quay đầu nhìn bốn phía theo bản năng, kết quả là thấy đám người xung quanh đang cúi gằm mặt, mặc dù không ai nhìn, nhưng Tiêu Ngữ vẫn cảm thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết.
 
Ninh Hàn vững vàng ôm nàng vào xe ngựa, thì thầm bên tai nàng: 
 
“Không có ai đây.”
 
Tiêu Ngữ chậm rãi bò dậy, mím môi sửa sang lại quần áo: 
 
“Chàng cũng không nói cho ta biết, họ tới từ lúc nào?”
 
Ninh Hàn mỉm cười, dựa vào giường, mặt mày khoan khoái:
 
“Tối qua sau khi mưa tạnh ta ra ngoài thả đạn tín hiệu, sáng sớm hôm nay thì họ đến, nàng ngủ sâu nên không cho họ quấy rầy.”
 
Tai Tiêu Ngữ lặng lẽ đỏ lên, ra vẻ bình tĩnh nói: 
 
“Vậy chàng cũng nên đánh thức ta, không thể ôm ta làm trò trước mặt nhiều người như vậy được, chàng còn đang bị thương, phải chú ý chứ.”
 
“Yên Yên đừng lo,” Ninh Hàn nói, “Lang trung cũng tới cùng, đã đắp thuốc rồi.”
 
Hai chữ “Yên Yên” vừa thốt ra, rốt cuộc Tiêu Ngữ cũng không thể giả vờ bình tĩnh được nữa, đỏ mặt ấp úng nói: 
 
“Mệt nhọc lâu như vậy rồi, chàng, chàng nằm xuống ngủ một lát đi.”
 
“Được.” 
 
Ninh Hàn gật đầu, “Vậy còn nàng?”

 
“Ta nhìn, nhìn chàng……” 
 
Tiêu Ngữ nghiêng đầu né tránh ánh mắt mãnh liệt của người đối diện, ngập ngừng vài câu, liền bị Ninh Hàn kéo vào lòng.
 
Giường trong xe ngựa không rộng lắm, hai người cùng nằm trên đó thì hơi chen chúc, cằm Ninh Hàn tựa vào trán Tiêu Ngữ, kề sát vào người đối phương. Nàng vốn định đẩy ra, nhưng cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại được nhiệt độ cơ thể ấm áp của nam nhân, yên lặng nằm nghiêng trên giường.
 
Dù vậy, việc gì nên nói thì vẫn phải nói: 
 
“Chàng là người bệnh, ta không nên tranh giường với chàng.”
 
Nghe ra được ẩn ý trong đó, Ninh Hàn khẽ cười: 
 
“Ừ, là ta nhất định muốn nàng bồi ta, không có nàng ta không ngủ được.”
 
Tiêu Ngữ yên tâm, thoải mái nhắm mắt lại, nhưng qua một nén nhang lại bỗng mở mắt: 
 
“Chàng, chàng……”
 
Hai người kề sát vào nhau, xe ngựa đi trên đường núi không khỏi xóc nảy, Tiêu Ngữ không ngờ giờ phút này Ninh Hàn vẫn có…… Sức sống như vậy.
 
“Ừ?” Ninh Hàn chậm rãi mở mắt, đôi mắt đen sâu thẳm, “Sao vậy?”
 
Biểu cảm này trông còn hơi vô tội.
 
Tiêu Ngữ nhất thời kinh ngạc, nàng thật sự không ngờ sau khi hai người xác định tâm ý, dường như Ninh Hàn đã trở thành một người, trước đây những cảm xúc phong phú như vậy sẽ không xuất hiện trên người hắn, nếu phải nhận xét thì hơi giống với tính cách nàng kiếp trước.
 
Nghĩ đến kiếp trước, Tiêu Ngữ cảm thấy thương tiếc với người trước mắt, mấy lời tức giận vốn định nói lại nuốt vào trong, tỉnh bơ chuyển chủ đề, rũ mắt nói: 
 
“Hơi…… hơi nóng.”

 
Ninh Hàn thuận theo ý nàng, thấp giọng nói: 
 
“Tại ta nóng vội quá, còn một tháng nữa là tới hôn lễ rồi.”
 
Lông mi Tiêu Ngữ run rẩy, ngửa đầu hỏi: 
 
“Khi nào chúng ta hồi kinh?”
 
“Nhanh thôi.” 
 
Ninh Hàn như nghĩ tới chuyện gì, sự ấm áp trong mắt dần biến mất, “Chờ thẩm tra xử lý xong người đó rồi sẽ đi.”
 
Tiêu Ngữ ngẩn ra, vụ án người Đạt Nhĩ Càn đã báo với triều đình, đương nhiên là sau khi rồi hồi kinh sẽ chủ thẩm, cho nên “Người đó” mà Ninh Hàn nói tới chỉ có thể là Tô Nguyên Thành.
 
Nghĩ đến đây, Tiêu Ngữ thấy lạnh cả người, nàng cụp mắt: 
 
“Ta không biết, vì sao hắn muốn giết ta.”
 
“Cho dù là vì lý do gì, hắn sẽ không còn cơ hội sống.” 
 
Giọng điệu Ninh Hàn ngữ trở nên lạnh lùng, trên mặt là lớp băng giá không thể hòa tan.

 


Bình luận

Truyện đang đọc