[TRỌNG SINH] ĐỘC TÌNH



"Em làm sao, không thích dự án đó? Có lẽ...!cho anh một lý do, được không?" Kim Taehyung đưa tay lên lau nhẹ những giọt nước mắt như trân trâu đang kéo nhau chảy xuống kia.

Nhìn cô khóc, trái tim cũng như bị bóp chặt lại, hắn khó chịu, không được.

Kim Taehyung miên man một hồi quyết định ấn luôn đầu cô vào trong lồng ngực mình, không nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy tủi thân kia sẽ đỡ đau lòng.

Đỡ đau lòng!
Con mẹ nó, cô cứ thút thít như vậy, hắn cảm thấy mình sắp hoảng đến điên rồi.

"Anh đừng rời đi, dự án đó sẽ đưa anh rời đi" Hạ Vũ cảm thấy mình đã khóc đến thảm thương lắm rồi, hắn còn không động lòng nữa thì cô cũng...!cũng không thèm diễn nữa, hừ.

"Anh sao lại rời đi, ký xong hợp đồng sẽ trở về, trở về với em có được không?" Hắn không biết tại sao cô lại cư xử như vậy, nhưng khi hắn bảo ký xong sẽ về, hình như cô lại run rẩy.


Mộ gia không phải kẻ tầm thường, nhưng không thể nào chỉ một mình Mộ gia liền nuốt trọn được sản nghiệp của Kim Taehyung, trong khi đó người mưu kế nhất Mộ Bạch không ra tay đả động.

Vậy chắc hẳn có kẻ chống lưng, còn là một kẻ vô cùng mạnh.

"Em không biết, thâm tâm em bảo anh lần này rời đi sẽ không hoàn hảo mà quay trở về" Hạ Vũ đột nhiên dơ tay ôm cả vòng eo rắn chắc của Kim Taehyung vào lòng, khiến cho cả cơ thể hắn cứng đờ.

Một lần nữa thấy cô lộ liên phản ứng ác liệt như vậy, lần đầu tiên là cô muốn chạy trốn khỏi hắn nhưng lại bị hắn bắt lại kéo trở về, lần thứ hai chính là hiện tại, khóc còn thảm hơn lúc ấy nhiều, Kim Taehyung trong lòng mừng như điên.

"Anh chuẩn bị dự án đó năm năm, em biết mà" ý hắn là dự án này rất quan trong, hắn cũng bỏ bao nhiêu tâm tư vào nó, đúng vậy, nó ở đây chính là RDS-6 loại bom nhiệt hạch mới đây nhất.

Nó vẫn được hoàn thành, Hạ Vũ cũng chưa từng nghĩ đến lần đi này cũng với lần đi trước lại vận chuyển cùng một loại vũ khí.

Nhưng lần này hẳn là sẽ sớm hơn kiếp trước.

Hạ Vũ mờ mịt, nếu như sớm hơn vậy có phải kết cục sẽ khác không "Anh sẽ đưa đến sớm hơn sao."
"Không, vẫn thời gian đó, hàng của anh sẽ không chuyển đến trước thời gian định sẵn" Kim Taehyung lắc đầu, xoa xoa mái tóc mềm mịn của cô.

Hạ Vũ nghi ngờ, tại sao không thể đi sớm hơn thời hạn? Vật chất, người hộ tống, xe và vũ khí cũng đều chuẩn bị xong từ lâu, lâu lắm rồi "Nhất định không thể sao?"
"Anh có thể suy nghĩ lại" hắn vì cô tự mình phá hủy bao nhiêu quy tắc, giờ thêm một lần nữa thì có là cái gì.

Hạ Vũ biết lần đi này rất quan trọng, lô hàng lần này đi qua Thái Bình Dương, nhưng chưa đến được đó thì máy bay chở hàng liền nổ tung luôn trên bầu trời...!nổ chung với RDS-6, Kim Taeyung không cùng đi chung với nó nhưng lại bị sức công phá của nó lấy đi nửa cái mạng.

Lúc trở về tàn không nỡ nhìn, Hạ Vũ khi ấy vô tâm vô phế chán ghét Kim Taehyung đến cực điểm còn rơi nước mắt.


Lúc ấy hắn hôn mê đến tưởng chừng như không bao giờ tỉnh lại nữa.

"Em...!em...!em đi đi cùng anh có được không?" Hạ Vũ rụt rè hỏi, có lẽ thoát được lần này thì kết cục của cuộc đời cô và hắn đều sẽ được thay đổi.

"Không thể" Kim Taehyung nghe xong liền lắc đầu từ chối.

Hạ Vũ đúng là gấp đến điên rồi "Anh, không phải anh nói ở bên anh là an toàn nhất sao?"
"Anh biết, nhưng lần này đi quả thật...!anh sợ hãi nếu em đi cùng" ở bên hắn chính là an toàn nhất, nhưng nếu hắn...!nếu hắn chết đi cô cũng phải nhận được sự bảo vệ tuyệt đối.

"Anh liều mạng như vậy sao? Em biết là anh sẽ không làm như vậy" nếu không ngăn cản được, thì chỉ có thể đi đến đâu tính đến đấy mà thoi.

Kim Taehyung trầm ngâm một lúc lâu, cơ thể Hạ Vũ cũng lo sợ đến căng cứng lên rồi, lúc ấy hắn mới trả lời lại "Được."
***
Hạ Vũ từ lúc ấy mang tâm trạng vô cùng hưởng thụ mà sống, ấy dà cô thấy cuộc sống phóng túng như vậy rất sung sướng nha.


Mộ Bạch khi đó tìm đến, không ngờ Hạ Vũ lại lôi kéo hắn đi chơi, hắn sợ lắm.

Hu hu hắn tìm đến Kim Taehyung để trao đổi, trao đổi thôi, cô đừng chặn đường sống của hắn mà.

"Cậu không phải có Mộ gia chống lưng sao?" Kim Taehyung mang vẻ lười biếng tựa người thả lỏng trên ghế hỏi.

"Mộ gia gì chứ, còn không phải loại kinh doanh nhàm chán sao?" Mộ Bạch bất mãn trả lời, ông già nhà hắn cơ thì to đấy nhưng nếu hắn đi theo lại chẳng áp đặt đủ thứ lên hắn, thật nhọc lòng.

Ha ha ông già nhà hắn có biết thâm tâm hắn nghĩ như vậy không?
"Tôi không thu nhận kẻ vô dụng...!kể cả người quen" hắn không phải trại thu nhận người tệ nạn, muốn có cơm ăn thì phải làm việc.

Một khắc nào đó đôi mắt Mộ Bạch lóe lên một tia âm trầm, một tia âm trầm đáng sợ "Được, không phải mỗi tháng đều thi đấu tuyển chọn lại người trong đội của anh sao? Tôi có thể thử.".


Bình luận

Truyện đang đọc