[TRỌNG SINH] ĐỘC TÌNH



***Phần được in đậm, chính là chi tiết đi quá tam quan của con người, có phần "rùng rợn", có thể bỏ qua.

Hạ Vong Cơ chần chừ, sau đó lên tiếng hỏi: "Tại sao anh phải bán mạng làm việc cho Liên Minh?"
Kim Taehyung nghe xong tiến lên, túm lấy cổ áo cô lôi vào trong lồng ngực, ôn nhu giải thích: "Anh ấy không bán mạng làm việc cho ai cả."
Hạ Ninh Thần nhìn Kim Taehyung, trong phút giấy đó anh phát hiện, Kim Taehyung thật ra biết tất cả, còn có...!một người nữa.

Hạ Vong Cơ thông minh, cô nhìn ra được động cơ gây án của tất cả mọi người, kể cả sự sắp xếp chu toàn của Lục Thuần Vũ.

Đứa con ngoài giá thú này chưa bao giờ là một kẻ nằm không chờ chết.

Hắn làm việc cho Liên Minh, sự bảo hộ chu toàn mà hắn có, cũng là Liên Minh cho hắn.

Thậm chí là sau khi vừa trở về, trí nhớ chưa được khôi phục, cô đối với Hạ Thời Quang chưa bao giờ là có thiện cảm.

Sinh lòng nghi ngờ với tất cả mọi người, duy chỉ có Hạ Ninh Thần, anh chưa bao giờ và cũng chưa từng nằm trong diện tình nghi của cô.

Cô nghe xong lời giải thích của Kim Taehyung liền hiểu, rồi đột nhiên bật cười khanh khách giơ ngón tay cái lên: "Không ngờ kẻ đứng sau, con boss mạnh nhất cuối cùng lại là anh trai của mình.

Ừm, em rất tự hào, anh trai, tuyệt vời lắm."

Kim Taehyung nói thầm vào tai Hạ Vong Cơ: "Anh trai em...!phải chịu sự trừng phạt của luật pháp Tinh Tế."
Cô nhíu mày quay đầu, nhìn những x.á.c chế.t trên đất, tất cả đều là thành phần góp gió thành bão trong cuộc chiến với Hạ gia.

Tâm lý trở nên vặn vẹo, Hạ Vong Cơ nhìn thấy bọn chúng má.u me lênh láng khắp người, đều sẽ cảm thấy như vậy rất đáng, chế.t đến thảm như vậy là vô cùng đáng.

Thế này đã là gì, gom chúng lại thành một đống rồi nhân ba nhân bốn lên, có khi còn không bằng số tội ác mà bọn chúng làm.

Hạ Vong Cơ nhìn xung quanh, nói lớn: "Tôi từ khi sinh ra, đã là luật.

Người của Phong Vân, không ai có quyền được động vào."
Không một ai có thể phản bác lại lời của cô.

Phong Vân sống độc lai độc vãng, tách biệt với Tinh Tế.

Giống như một đế quốc, không những vậy, từ khi Hạ Vong Cơ nắm quyền thì lại là một đế quốc hùng mạnh.

Người cao tầng bộ luật nghe tin, liền tức tốc phái người đến hiện trường.

Sau khi họ đến, nhìn người chết có thể chất thành một ngọn núi nhỏ thì vô cùng tức giận.

Đưa Hạ Ninh Thần liệt kê vào danh sách tội phạm nguy hiểm,
...bên trên mấy trang có thế thấy được lấp ló Khinh Thiếu Từ
Người phụ nữ nhìn đám người xa xa, ra lệnh: "Bắt hắn lại."
Kim Taehyung nhìn bà ta, trợn mắt, bước lên phía trước đứng chắn ngang trước mặt Hạ Vong Cơ, người phụ nữ thấy thế thì tức giận bước đến: "Kim Taehyung, không ai ngu dốt đi chống lại quyền lực của chính trị."
Kim Taehyung cười lướn: "Càng không ngu dốt chống lại kẻ nắm quyền."
Điều luật, chưa bao giờ là trói được chân kẻ nắm quyền hành, nó chính là gông xiềng bắt nhốt những con quỷ tội lỗi, nhưng chỉ là dây tơ mảnh đối với những kẻ nắm dữ dây máu của mạch kinh tế.

Chúng là như thế, tiền có thể giải quyết rất nhiều thứ, nhưng quyền lực, sẽ giải quyết tất cả.

Bà ấy im lặng, đăm chiêu nhìn phía sau của anh, thấy Hạ Vong Cơ nở nụ cười: "Người của Phong Vân, nói xem bà sẽ đụng vào như thế nào."
Lồng ngực phập phồng, nhìn hai kẻ ngang ngược trước mặt không coi ai ra gì, người như bà ta, đứng trên quyền hành, nằm trong tay quền sinh sát lại bị hai người trẻ tuổi cùng lúc uy hiếp.

"Hạ Ninh Thần là tội phạm nguy hiểm, trong năm năm, nếu như bị chúng tôi bắt được, sẽ theo điều luật xử phạt." Đó là nhân nhượng cuối cùng của bà ta, trốn trong tinh cầu Phong Vân thật tốt, đừng để những người như bà ta bắt được.


Hạ Ninh Thần cười đến vân đạm phong kinh, sảng khoái đồng ý: "Được."
Hạ Vong Cơ quay sang nhìn anh, trợn mắt nghi hoặc, Hạ Ninh Thần nhẹ nhàng vỗ vai cô, trấn an.

Hạ Ninh Thần, đúng thật là sẽ ở trong Phong Vân mãi mãi, đời này cũng sẽ không rời khỏi, sống như một người nhàn nhã, vô âu.

Có lẽ, nhìn những kẻ thù anh rắp tâm trả thù bao nhiêu nằm, nằm trơ trọi trên đất, hèn yếu mà trút hơi thở cuối cùng, như vậy là đủ.

Sau một mồi lửa, những mảng máu tanh cũng bị liêu rụi, những cái x.á.c nằm co quắp trên đất, mùi thịt chín bay đến ngào ngạt.

Đây chính là hương vị của chết chóc, thứ mà Hạ Ninh Thần tính kế trong chừng ấy năm, cuối cùng cũng kết thúc như vậy.

Cảm nhận sự đau thương mà năm ấy người nhà anh ngã xuống, cũng một mồi lửa như vậy lấy đi tất cả, còn có...!lấy đi cả sự hạnh phúc của em gái anh.

Người ta nói rằng, không một kẻ nào có tâm lý bình thường sẽ ra tay giế.t người, Hạ Ninh Thần có thể là một kẻ điên, một kẻ tâm lý phản xã hội, hoặc là tâm lý vặn vẹo đến đáng sợ.

Nhưng tuyệt nhiên, chưa bao giờ muốn ra tay với bất kì người không liên quan nào đến vụ án Hạ gia năm xưa.

Đây, chính là một tia ánh sáng người tốt cuối cùng của anh đối với những gương mặt vô tình ngoài kia.

Sau khi trả thù, anh muốn ở một nơi không khí trong lành một chút, nhìn chúng mỗi ngày gột rửa tâm hồn tội lỗi này.

Ít ra, khi rời khỏi trần thế, nhìn vào cha mẹ năm xưa, sẽ cười xoà nói:
"Ba mẹ, con đã giúp hai người trả thù, con không có kéo theo em gái, em ấy mãi là một vị thiên sứ nhỏ thuần khiết của chúng ta."
Con người, sau khi làm điều ác mới cảm thấy trân quý những ngày yên bình trước đây.


Nhưng anh không hối hận vì điều đó, anh không làm, Hạ Vong Cơ nhất định sẽ làm.

Mối thù hận mà cô mang, anh tình nguyện giúp cô làm nó.

"Hạ Hạ, nơi này rất tốt, em xem, có cây, có suối nước nóng, hoà nhập với thiên nhiên biết bao.

Con người khi cuối cùng hoàn thành được mục tiêu sống cuối cùng, còn có thể sống tốt là một điều may mắn, đừng lo, rảnh rỗi đến thăm anh."
Hạ Vong Cơ gật đầu, mục tiêu cuối cùng của Hạ Ninh Thần là gì, cô biết rõ.

Nếu như anh chọn cuộc sống quy ẩn, đó là điều tốt.

Mỗi ngày rượu thịt, ngắm phong cảnh, tâm hồn thanh thản hơn nhiều.

Tranh đấu, cuối cùng cũng sẽ cảm thấy mệt.

Mà cô, cũng mệt rồi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc