TRỌNG SINH MẬT ÁI: KỲ THIẾU BÁ ĐẠO CỐ CHẤP SỦNG



Edit by ChangHa? Khai thông tâm trạng là cái quỷ gì? Tính cách thô bạo kia của anh thì ai dám khai thông chứ, trừ phi cô chán sống.Đế Kinh này còn ai không Kỳ Mặc Trần, trên mặt những người khác đều hiện lên vẻ kinh ngạc, Tô Minh Khôn trực tiếp nhìn về phía Tô Lạc Ương: “Lạc, Lạc Ương, cháu biết cậu Kỳ Mặc Trần Kỳ sao?”“Ách…”Đối mặt với sự chất vấn của Tô Minh Khôn, trong chốc lát Tô Lạc Ương cũng không biết nên trả lời thế nào, vừa rồi cô xuống xe gần nhà họ Tô nên có lẽ khiến bọn họ hiểu lầm chuyện gì rồi.Giờ thì hay rồi, cô nên giải thích thế nào đây, vất vả lắm mới khiến chuyện này êm đẹp, giờ lại mò ra một phiền toái cực lớn!“Tất nhiên cô Lạc Ương biết chủ tử, trong khoảng thời gian này tâm trạng chủ tử nhà tôi không tốt lắm, đến hồ Mính Nhĩ thì vừa vặn gặp được cô Lạc Ương đang giải sầu.


Hai người nhất kiến như cố hào hứng hàn huyên vài câu, sau đó ở hồ Mính Nhĩ cùng nhau một thời gian.

Cũng nhờ cô Lạc Ương giải tỏa tâm tình nên tâm trạng của chủ tử nhà tôi tốt lên không ít, lúc này biết cô Lạc Ương về nhà nên nói chúng tôi đến đưa lễ vật cảm ơn cô ấy!” Anh trai tài xế không cảm xúc nói, hoàn toàn không vì mấy lời nói xạo của mình mà mặt đỏ tim đập nhanh.Biên, biên tiếp đi! Vừa vặn gặp nhau, đã thế còn nhất kiến như cố, đúng là mệt anh nghĩ ra đấy!Nếu không phải Tô Lạc Ương luôn ở Kỳ Trạch khoảng thời gian đó, chắc cô suýt nữa tin rồi.Tô Minh Khôn nhìn Tô Lạc Ương, trên mặt toàn vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ con nhóc này lại biết nhân vật nổi danh Đế Kinh này.Trên quần áo của mấy người này đều có dấu hiệu đặc biệt của nhà họ Kỳ, cuối cùng ông ta cũng tin mấy người này là người của nhà họ Kỳ.Kỳ Mặc Trần, người không biết có bao nhiêu sản nghiệp nổi tiếng, tuổi còn trẻ đã dẫn dắt những công ty kia vượt qua rất nhiều xí nghiệp có từ lâu đời.Mà chuyện chính yếu là anh họ Kỳ, địa vị nhà họ Kỳ ở Đế Kinh không có bất kỳ hào môn nào có thể so sánh được, nếu ai có thể có chút quan hệ với nhà họ Kỳ, đúng là cực kỳ nở mày nở mặt.Tô Minh Khôn vội giữ chặt tay Tô Lạc Ương, trên khuôn mặt già nua tràn đầy ý cười: “Lạc Ương, cháu đúng là cho nhà họ Tô chúng ta mặt mũi, vậy mà lại quen biết Kỳ thiếu!”Ơ?Thấy Tô Minh Khôn đột nhiên thân thiết như thế, Tô Lạc Ương trực tiếp ngẩn ra.


Cô quen biết Kỳ Mặc Trần thì liên quan gì đến chuyện cho nhà họ Tô mặt mũi?Tô Minh Khôn cũng không định giải thích với Tô Lạc Ương, ông ta nhìn về phía mấy người nhà họ Kỳ, cười nói: “Mấy thứ này Lạc Ương nhà chúng tôi sẽ nhận lấy, mong các vị trở về sẽ gửi cảm ơn đến Kỳ thiếu vì đã chăm sóc cho Lạc Ương!”Sau khi mấy thủ hạ nhà họ Kỳ rời đi, Tô Lạc Ương vẫn rơi vào đạng thái mê mang.


Kỳ Mặc Trần đột nhiên đưa cho cô mấy đống đồ này là sao? Chẳng lẽ vì giúp cô?Tô Lạc Ương đang suy nghĩ đến chuyện vì sao Kỳ Mặc Trần lại đưa tới mấy thứ này, đột nhiên trên tay vô cùng đau đớn, bên tai truyền đến giọng nói sắc bén chói tai của Tô Ngọc Oánh: “Tô Lạc Ương, thế mà cô lại quen biết Kỳ thiếu, cô gặp anh ấy rồi sao?”Không chỉ gặp mà còn ngủ nữa đấy!Đương nhiên cô cũng không dám nói như vậy, Tô Lạc Ương kéo tay mình về: “Vừa rồi mấy vị kia đã nói rõ rồi, tôi chỉ trùng hợp quen biết Kỳ Mặc Trần mà thôi, cũng không hơn.”Ông cụ Tô vẫy vẫy tay, xoay người đi về phía cầu thang đằng sau: “Mặc kệ thế nào, có thể quen biết Kỳ thiếu chính là vinh hạnh của cháu, được rồi, chuyện hôm nay cứ vậy đi!”Vừa đi lên cầu thang vài bước, Ông cụ Tô lại xoay người nhìn về phía Tô Lạc Ương: “Lạc Ương, ngày mai nhớ đến trường đấy, chuyện của cháu ông sẽ sai người đi giải thích rõ ràng.”Rốt cuộc Kỳ Mặc Trần có ma lực gì mà có thể khiến thái độ lạnh lùng của ông cụ Tô thay đổi như thế, lúc này còn quan tâm tới cô nữa, là vì Kỳ Mặc Trần tặng lễ vật cho cô sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc