TRỌNG SINH MẬT ÁI: KỲ THIẾU BÁ ĐẠO CỐ CHẤP SỦNG



Edit by ChangSau khi ăn xong bữa cơm ‘hòa thuận vui vẻ’ với Kỳ Mặc, Dạ Ương tùy đại một cái cớ nói mình phải về phòng, Kỳ Mặc Trần cũng không ngăn cản, để Dạ Ương về phòng mình.“Lạc Ương!” Dạ Ương vừa bước lên bậc cầu thang, phía sau đã truyền đến giọng nói của người đàn ông kia.Lạc Ương? Dạ Ương sửng sốt một giây.Trong lòng chợt thầm kêu không ổn, đôi chân dẫm lên cầu thang thu lại một nửa, giả bộ như dáng vẻ không được khỏe lắm.Thế mà người đàn ông này lại đang thử cô, nhưng đợi đến khi cô phản ứng lại thì đã muộn.

Hiện tại đáp lại chắc chắn sẽ khiến người đàn ông này hoài nghi, bây giờ trong đầu cô chỉ nghĩ đến câu tự mình hại mình, thái độ vừa rồi của cô chuyển biến quá lớn nên khiến người đàn ông này nghi ngờ à?Truy cập để đọc truyện đầy đủ và nhanh nhất.Nếu để người này biết được cô đã không còn là Tô Lạc Ương lúc trước, cô cũng không dám nghĩ đến kết cục của mình có thể lành lặn hơn cô hầu gái vừa rồi chút nào không.Cả người cô lảo đảo bước đi, tình hình cơ thể lúc này của cô nếu đi đường cũng có chút vấn đề, căn bản không có năng lực để mình không té ngã.


Hiện tại chỉ cần cô đừng ngã quá thảm là được, ngay lúc cả người sắp đo sàn nhà, một cánh tay lạnh lẽo đột nhiên ôm lấy eo cô, Dạ Ương ổn định lại cơ thể, ngước mắt đã đối diện với con ngươi sắp tức giận của Kỳ Mặc Trần.Tốc độ của người đàn ông này nhanh thật!Dạ Ương lẩm bẩm: “Anh đã đồng ý phải dịu dàng mà!”Thôi kệ, méo mó có còn hơn không, giữ mạng nhỏ quan trọng hơn.Giọng nói uất ức của cô gái làm lửa giận sắp phát tác của Kỳ Mặc Trần cố gắng kiềm chế lại, Dạ Ương thấy Kỳ Mặc Trần bình tĩnh xuống, làm nũng nói: “Tại anh đột nhiên gọi tôi đấy!”Kỳ Mặc Trần đỡ lấy cô.Cô vẫn nhanh đi lên thôi, Dạ Ương nhấc chân vội vã lên lầu.Bất chợt, người đàn ông kia ôm lấy eo cô, một tay xuyên qua chân cô, trực tiếp bế kiểu công chúa chạy lên phòng.Dạ Ương đột nhiên bị Kỳ Mặc Trần bế lên, nhưng cô lại không dám nói mình muốn tự đi nên đành kệ Kỳ Mặc Trần ôm mình trở về phòng.Mà Kỳ Mặc Trần hình như có chuyện gì đó, chưa nói gì đã trực tiếp buông cô rồi rời đi.Kỳ Mặc Trần vừa đi, Dạ Ương đã xốc chăn lộp cộp lộp cộp chạy tới trước bàn trang điểm, bữa cơm vừa rồi giống như trải qua đại chiến thế giới vậy, cô vẫn chưa hiểu rõ tất cả tất cả những chuyện này đâu!Nhìn khuôn mặt giống đúc như cô kiếp trước trong gương, cô chợt đoán đây có phải là cô em gái thất lạc nhiều năm của mình không.Nhưng nghĩ lại thì thấy không có khả năng này, trên thế giới xảy ra vô số chuyện thần kỳ.

Ngay cả chuyện hoang đường như trọng sinh cũng có, vậy có người giống hệt cô cũng là chuyện bình thường mà.

Huống chi cô có tất cả kí ức của cô gái này, thân thể này là cô cháu gái nhỏ tuổi nhất nhà họ Tô ở Đế Kinh.Huống chi, đồng lừa trong gia tộc Dạ thị của cô chỉ có một cặp con gái, không có khả năng sẽ có đứa trẻ thứ ba được.Hiện tại, chẳng qua cô đã trọng sinh trên người cô gái có dáng vẻ giống mình tên là Tô Lạc Ương thôi.Đế Kinh là thủ đô lớn nhất của nước Z, cô mới chỉ nghe thấy nước Z trong miệng mọi người thôi, còn cô từ nhỏ đã lớn lên ở nước B.Nước Z và nước B quốc cũng không chỉ trải dài một châu, mà là hai quốc gia có khoảng cách cách xa nhau nhất.


Cũng không biết bây giờ ba mẹ và anh trai cô thế nào rồi, không biết cô có thể liên lạc được với bọn họ không.Không được, cô phải thử một lần mới được, dáng vẻ lúc này của cô giống kiếp trước như đúc, điểm khác biệt duy nhất đó là tuổi không giống nhau.

Nếu cô giải thích tình huống này thật rõ ràng, ba mẹ và anh trai nhất định sẽ chấp nhận cô thôi, Dạ Ương ngước mắt nhìn về phía máy tính cách đó không xa.Cô chạy tới mở laptop, sau đó mở trang web ra.

Hiện tại điều cô cần làm là kiểm tra đường đi đến nước B, như vậy mới bắt đầu kế hoạch rời khỏi nơi quỷ quái này.Trang web vừa mở ra, tay Dạ Ương đặt trên bàn phím.


Nhưng con ngươi cô lại đột nhiên trợn to ra, thậm chí còn xoa xoa hai mắt, cho rằng mình nhìn nhầm cmnr.Ngày 19 tháng 5 năm Xx30!Sao, sao có thể như vậy được, nếu cô nhớ không lầm, không phải năm cô chết là xx25 mà, sao bây giờ lại là năm xx30!!!Không, không có khả năng!Sao lại thế được, chẳng qua cô chỉ nhắm mặt một phát mà thôi, sao lại đột nhiên qua luôn 5 năm thê, vậy mà cô lại trọng sinh vào 5 năm sau!!!.


Bình luận

Truyện đang đọc