TRỌNG SINH NỮ PHẪN NAM TRANG ĐẠI NÁO QUÂN DOANH


"Cảnh Huân, vợ của con, cô ấy ......!"Bên kia điện thoại nói tới hai chữ "cô ấy" nhưng sau đó lại im lặng, thật sự là nói không nên lời."Mẹ cứ nói đi." Nghiêm Cảnh Huân chỉ có thể nhẫn nại mà nói lại lần nữa.Điện thoại bên kia dừng một chút: “Ai da, đều là do mẹ không tốt, lần này là lỗi của mẹ.

Ai lại có thể ngờ rằng người phụ nữ này không phải là một người an phận, cô ấy....!Cô ấy chạy trốn cùng với một thầy dạy tiểu học trên trấn bên này.


Lẽ ra lúc trước mẹ nên nghe theo con, dưa hái xanh không ngọt, không nên sốt ruột mà mù quáng chuẩn bị cưới vợ cho con.

Con quanh năm suốt tháng đều không trở về mấy lần, mẹ liền nghĩ rằng thừa dịp này con về thì nhanh chóng định ra mối quan hệ, mẹ cũng có thể nhanh chóng bế được cháu trai.

Ai ngờ rằng lại xảy ra chuyện như vậy, thật là tức chết mẹ! Quá mất mặt!"Nếu không phải vì tương lai của thằng con trai này mà suy nghĩ, bà khẳng định sẽ báo cảnh sát.


Bây giờ, dù bên ngoài tin đồn khắp nơi, bọn họ cũng không thể phản bác lại.

May mắn là tin đồn chỉ loan truyền trong một thôn này, ở đây người thực sự quen biết họ cũng không nhiều.Nghiêm Cảnh Huân nghe mẹ nói xong, trên mặt cũng không xuất hiện một chút biểu cảm nào.

Anh từ đầu đến cuối đều không coi trọng cái tiệc cưới ngày ấy, một ly rượu anh cũng không uống; là một quân nhân, anh cần phải tuân thủ kỷ luật, dựa theo quy trình chính quy mà làm, cho nên...."Cảnh Huân, con hẳn chưa đăng ký với đơn vị đúng không, mẹ ban đầu nghĩ, chúng ta tổ chức hôn lễ trước, sau đó con đăng ký với bên kia cũng không có vấn đề.....!Chậc chậc, việc biến thành như này, giờ không tìm thấy cô ấy, con nếu chưa đăng ký, vậy thì ngàn vạn lần đừng đăng ký Mẹ cùng bà nội Cảnh Huân đều ở trong tiểu viện người nhà quân đội, nhưng hai người này lại không theo lẽ thường mà làm việc, vì để cho đứa con mình nhanh chóng lập gia đình, hai người họ liền nghĩ ra "tuyệt chiêu" như vậy.Trước tiên là làm xong việc dưới nông thôn, sau đó lại yêu cầu Nghiêm Cảnh Huân xin phép với bên quân đội.Chuyện này nói ra, bất cứ ai cũng đều biết nó không bình thường đến mức nào!Đây là vi phạm kỷ luật!Nghiêm Cảnh Huân bị sự hợp tác của hai người lừa dối đến, tới bên kia anh mới biết rõ sự tình, hai người ấy vậy mà nghĩ ra ý tưởng vớ vẩn như thế.


Cho nên anh ở lại cũng không ở, chỉ đi một vòng trong sân rồi trực tiếp rời đi luôn.Sau đó hai người này vừa khóc lóc vừa nháo đòi thắt cổ, nhất quyết đòi Nghiêm Cảnh Huân giải quyết việc này.Anh không còn cách nào khác đành phải làm đơn xin cơ quan cấp trên với tâm thế thi hành nhiệm vụ.Bởi vậy.....Nghiêm Cảnh Huân cụp mắt xuống, dùng một tay mở ngăn kéo ra, bên trong là tờ đơn đăng ký kết hôn đã được phê chuẩn, bên trên là thông tin của anh kèm theo là một bức ảnh chân dung, phía dưới là thông tin của người phụ nữ, đồng dạng cũng có ảnh chụp, chẳng qua tấm ảnh đã bị anh che lại.Anh đẩy ngăn kéo trở về, một lần nữa khóa lại."Con biết rồi, nếu không còn việc gì nữa con cúp máy." Nghiêm Cảnh Huân nói xong, không đợi mẹ tiếp tục kể khổ liền dập điện thoại.Nếu Trang Hải Ngạn biết việc này, hẳn sẽ cảm thấy không ngoài ý muốn, đối với đội trưởng Nghiêm mà nói, đây là nhiệm vụ.Về phần tình cảm? Ha hả, đây là đội trưởng Nghiêm, cảm tình này đó căn bản là không có chuyện tồn tại.Nếu ngày nào đó đội trưởng Nghiêm nảy sinh tình cảm với một người phụ nữ nào đó, ngẫm lại chỉ thấy đó là chuyện kinh khủng và không có khả năng xảy ra.Đây là một lão đại có IQ vô cùng cao nhưng EQ lại bằng không!Nghiêm Cảnh Huân thời điểm trình đơn có nhìn thoáng qua ảnh chụp, trong ấn tượng của anh, cô gái ấy có vẻ ngoài trắng nõn nhưng cũng rất nhu nhược, đối với một sinh vật như phụ nữ, có ấn tượng đẹp là khá tốt, trừ khi đó là một mục tiêu nhiệm vụ!Chuyện này đợi qua một thời gian rồi nói tiếp, hiện tại nếu viết đơn ly hôn, sợ rằng sẽ có một phen náo loạn..


Bình luận

Truyện đang đọc