TRỌNG SINH QUAY VỀ BÙ ĐẮP CHO ANH


Cô nói, cô muốn gặp anh…
Trước mắt lập tức đều là dáng vẻ xinh đẹp của cô, Ngọc Kiều nhìn anh
với vẻ khinh bỉ..Tiêu Chí Khiêm phút chốc đứng lên, quay người đi nhanh
ra bên ngoài.
“Cậu chủ, cậu đi đâu vậy?” Thím Trương vội vàng kéo anh lại.
“Chuẩn bị xe.” Ánh mắt Tiêu Chí Khiêm rất khẩn cấp, chứa đầy sự vui mừng không thể che giấu.
Thím Trương nhìn vào mắt anh, lập tực hiểu ra liền “A!” một tiếng,
cười nói: “Là đi gặp cô Trương?” Tiêu Chí Khiêm không nói lời nào, nhưng
dáng vẻ vui mừng này cũng đã cho bà biết đáp án, thím Trương cười tủm
tỉm nói: “Được được được, bây giờ liền kêu tài xế chở cậu đi gặp cô
Trương.”
Lúc này, Tuyết Chi phiền muộn bước ra khỏi cục cảnh sát, kết quả cô
cũng đoán trước được, chỉ là ghi một ít giấy tờ, khả năng bắt được tên
trộm lấy điện thoại là rất thấp.

Cô vẫn ôm chút hy vọng nhỏ bé đi báo
cáo cảnh sát là bởi vì chiếc điện thoại đó do Tiêu Chí Khiêm cho cô, nên
cô cực kì yêu thích nó.
Cô cảm thấy rất khó chịu, cứ tự trách mình đã quá bất cẩn, đây là món
quà đầu tiên Tiêu Chí Khiêm tặng, cô thật sự không biết phải nói với
anh như thế nào.
Chạy vào nơi mà Tiêu Chí Khiêm muốn đến, nhìn quanh bốn phía đều là
những ngôi nhà đã bị phá bỏ, người dân đều đã dời đi nơi khác, từ “Phá
hủy” được viết trên bức tường đổ nát, không có nhiều người sống ở đây,
nhìn sơ có chút hoang vu vắng vẻ.Khi chiếc xe chạy đến con đường phía
trước, nó bị chặn lại bởi những mạnh vụn chất đống ở hai bên.

Người lái
xe không hiểu tại sao cậu chủ lại đến đây làm gì, không khỏi tò mò hỏi:
“Cậu chủ, chắc chắn là nơi này không?”
Tiêu Chí Khiêm liếc nhìn xung quanh, đẩy cửa xe bước xuống: “Về trước đi!”
Dứt lời liền quay người đi nhanh vào bên trong.
“Cậu chủ, cậu chủ…” Người lái xe gọi to, lo sợ cậu chủ xảy ra nguy
hiểm, muốn đi theo nhưng lại không thể vứt xe ở đây.

Đang loay hoay
không biết phải làm sao thì bóng lưng của Tiêu Chí Khiêm đã biến mất…
Ánh mắt anh thờ ơ, nhưng lại không che giấu được sự kích động.


Sau
khi nghe thấy lời nói trong lòng của Tuyết Chi, tất cả những gì anh nghĩ
chỉ có hình bóng cô ấy, muốn ngay lập tức nhìn thấy cô ấy, Tuyết Chi,
cô ấy hoàn toàn thuộc về anh!
Sau khi đi qua con đường nhỏ, quả nhiên liền nhiều thấy một tòa nhà
hai lầu bị bỏ hoang giống như trong tin nhắn Tuyết Chi đã nói.

Tiêu Chí
Khiêm liền không có một chút do dự, đi nhanh về phía tòa nhà nhỏ.
Đẩy cánh cửa sắt lớn ra, ánh sáng bên trong rất tối, các cửa sổ được
che bằng những tấm ván gỗ đặt so le, mơ hồ xuyên qua vài tia sáng.

Tiêu
Chí khiêm nhìn xung quang một vòng sau đó bước vào, ngay lập tức, mùi
thuốc khử trùng quen thuộc bay đến mũi anh.
Biểu cảm của Tiêu Chí Khiêm lập tức bị trì trệ, bước chân cứng đờ, sự
lo lắng nhanh chóng xẹt qua đáy mắt.

Nhưng vì tâm trạng muốn nhìn thấy
Tuyết Chi quá mạnh mẽ, anh vẫn đè nén sự lo lắng mà tiếp tục đi vào
trong.

Đúng lúc này, cánh cửa sắt phía sau lưng đóng lại, đèn trong
phòng vụt sáng lên.
Tiêu Chí Khiêm khẽ nheo mắt, khi anh đã thích ứng được với ánh sáng
trong phòng, sau khi nhìn thấy rõ bên trong, anh cứng đơ đứng tại chỗ,
giống như bị điện áp 10.000V chạm trúng, đồng tử điên cuồng co rút lại.
Anh đang ở trong một căn phòng rộng hơn 100 mét vuông, tường xi măng
trắn, bên tay trái có một bàn bóng bàn, bên cjanh là một bàn chơi mạt
chượt, và một cái bàn khác chứa rất nhiều quân cờ bên trên, bên tay phải
là hai giá sách và một ghế sopha đôi.
Cái không gian này đều đã xuất hiện trong ác mộng của anh!
Đột nhiên, chiếc TV treo ở giữa được bật lên, phim hoạt hình “Tom and
Jerry” đang phát trên đó, âm thanh vui vẻ tràn ngập khắp căn phòng, cảm
giác rất kì lạ.

Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Chí Khiêm mở to đôi mắt, ngực
đột nhiên phập phồng nâng lên hạ xuống rất nhanh, hô hấp trở nên gấp

gáp, mồ hôi lạnh trên trán bắt đầu lăn xuống gương mặt.
Đúng lúc này, cửa phòng đối diện mở ra, hai gã đàn ông đeo mặt nạ mặc
áo khoác trắng đi ra, từ bên trong kéo ra một người phụ nữ mặc váy dài
trắng.
Mái tóc dài của người phụ nữ rất bù xù, che khuất khuôn mặt, cô liều mạng vùng vẫy, hét ra tiếng kêu thê thảm: “A..A..A..”
Khoảng khắc nhìn thấy cô, trái tim của Tiêu Chí Khiêm điên cuồng đập,
trong đầu trống rỗng, không suy nghĩ cũng không chuyển động, giống như
một con rối, trong lỗ tai chỉ vang lên duy nhất tiếng kêu thảm thiết của
cô.
Hai người đàn ông không kiên nhẫn, rút cây gập điện ra mà chọc lên cơ
thể của người phụ nữ.

Sau một cú sốc điện, cô ngã xuống đất, không còn
vùng vẫy, không còn la hét, mặc kệ cho bọn họ tiêm một chất lỏng lạnh
buốt vào cơ thể.
Tiêu Chí Khiêm đứng ở tại chỗ, triệt để kinh ngạc mọi chuyện đang
diễn ra ở trước mắt, hô hấp ngày càng kịch liệt, suy nghĩ bắt đầu trở
nên hỗn loạn, chiếc hộp Pandora bị ẩn giấu ở dưới một góc của trái tim
được mở ra, vô số những mảnh vỡ kí ức ngắt quảng trong quá khứ, giống
như đại dịch lan truyền bốn phía.
Lúc này, người phụ nữ đang nằm rạp trên đất chậm rãi ngẩng đầu, khuôn
mặt bị tóc đen che phủ, nhìn không rõ biểu cảm, chỉ có thể nghe thấy
tiếng cười kì cục của cô.

Sau đó, vươn tay hướng đến anh, giọng nói phát
ra khàn khàn: “Tiêu Chí Khiêm…Tiêu Chí Khiêm….Qua đây…Qua đây cùng đi
với mẹ được không? Qua đây, đến bên mẹ…”
Tiếng gọi của cô vang lên, như một câu niệm chú, cứ lặp đi lặp lại trong tai Tiêu Chí Khiêm.
Ánh mắt Tiêu Chí Khiêm càng trở nên điên loạn, những mao mạch đỏ
giống như sắp bao phủ toàn bộ đôi mắt.

Anh khó khăn mở miệng, nhưng lại
không thể phát ra một âm thanh nào.

Người phụ nữ nằm trên mặt đất, từ từ
bò về phía anh, mười đầu ngón tay cào trên mặt đất, móng tay dài phát
ra âm thânh vô cùng chói tai: “Qua đây..Mẹ đưa con đến một nơi rất

đẹp…Sẽ không có ai có thể làm tổn thương chúng ta nữa…Nào….Qua đây….Tiêu
Chí Khiêm, con không nghe lời mẹ nữa sao?”
Sự thật cùng những cơn ác mộng bắt đầu kịch liệt đấu tranh trong tâm
trí anh, những hình ảnh tàn khốc đầy ám ảnh kia tựa như thức tỉnh, không
ngừng hiện lên trước mắt anh.

Thời gian đảo ngược đưa anh về quá khứ,
nơi anh sống từ khi sinh ra giống như là địa ngục, rực cháy lên ngọn lửa
tàn ác, đem tâm hồn trẻ thơ của anh nuốt chửng! Trong trí nhớ vĩnh viễn
chỉ có một người phụ nữ mặc chiếc váy dài trắng, mỉm cười đứng trước
mặt anh, ngồi xổm xuống, nhỏ giọng thì thầm:
“Tiêu Chí Khiêm, đi cùng mẹ rời khỏi cái thế giới dơ bẩn này, chúng
ta vĩnh viễn sẽ ở bên nhau, sẽ không ai có thể cướp con khỏi mẹ..”
“Con vì sao không giúp mẹ giữ người đàn ông đó? Thật vô dụng! Tại sao
mẹ lại sinh ra con? Vô dụng, con là một đứa vô dụng! Đều tại con vô
dụng! Tại sao mẹ lại sinh ra đứa trẻ vô dụng như con?!”
“Tiêu Chí Khiêm…Tiêu Chí Khiêm….Bị vứt bỏ…Haha…Bị vứt bỏ…Haha…”
Từ đó trở đi, anh mới biết rằng, anh…số phận anh đã định sẵn là bị người khác vứt bỏ.
Trí nhớ, chính là một bàn tay của quỷ, từ từ, từ từ, từng chút một
khoét sâu tâm trí của anh.

Tiêu Chí Khiêm đau đến mức ôm đầu gào to, sau
đó điên cuồng đập đầu vào tường như đang cố gắng thoát khỏi bàn tay của
con quỷ đang làm loạn trong đầu anh!
Lúc này, một cánh cửa lại mở ra, từ bên trong, một người đàn ông
trung niên hơi mập mạp bước ra, ông ta đeo mặt nạ, đeo một gọng kính
đen, chậm rãi bước về phía Tiêu Chí Khiêm đang điên loạn.
“Đứa trẻ ngoan, đến lúc tắm rửa rồi, cùng cậu đi tắm thôi!” Ông ta cười một cách bí ẩn.
Tiêu Chí Khiêm kinh ngạc, dừng đập đầu vào tường.
Cơ thể cứng ngắc, thời gian dần qua, anh xoay người, ánh mắt đỏ như
máu, sự điên loạn làm cho người khác sợ hãi, dường như đã bị lũ quỷ
trong tâm trí ăn mòn.

Tiêu Chí Khiêm lúc này, điên cuồng, đẫm máu và tàn
bạo.
Người trung niên bị dọa khẽ giật mình một cái, không dám bước đến
gần, trong miệng vẫn phát ra lời dụ dỗ: “Đi tắm với cậu, được không?”
Tiêu Chí Khiêm chợt cười khanh khách thành tiếng, âm thanh vừa trầm
vừa khàn vang lên khiến ông ta rùng mình, không ý thức lùi về phía sau
vài bước.
Tiêu Chí khiêm nghiêng đầu nhìn ông ta: “Chết rồi, vẫn còn có thể tắm rửa sao?”
Người trung niên bị dọa đến nỗi hét to một tiếng, quay đầu bỏ chạy.
Tiêu Chí Khiêm không đuổi theo, thay vào đó, dùng ánh mắt điên cuồng
nhìn quanh bốn phía, đầu óc liền trống rỗng, sớm đã quên mất mục đích
ban đầu đến đây là gì?

Quên cách người phụ nữ hận anh đã rời đi như thế nào, cũng quên anh
làm sao có thể rời đi, nhưng lại không bao giờ quên từng giây từng phút,
mỗi ngày ở đây đều là sự tra tấn đối với anh.
Những tiếng quát tháo cuồng loạn, cơ thể run rẩy sau cú sốc điện, ánh
mắt lạnh lùng và tàn nhẫn của những người khác nhau, sau khi anh hiểu
rõ khái niệm thời gian, được định nghĩa là vĩnh viễn không bao giờ kết
thúc.
Hóa ra, thảm họa không phải là phá hủy mà là lặp đi lặp lại, anh nhớ
lại hoảng thời gian mơ hồ kia, nhớ lại áp lực đến nghẹt thở kia..Khi anh
cho là bản thân đã có được không khí, lại phát hiện anh sớm đã không
thể thở được nữa.
Đầu đau như muốn nứt ra, anh cúi xuống, khổ sở ôm đầu.

Càng ngày càng
nhiều mảnh vỡ ngắt quảng muốn quên đi, một luồng kí ức đánh vào tâm trí
anh, liên tục đánh vào những dây thần kinh căng thẳng và mong manh.
Cuối cùng cũng bị phá vỡ, tạo thành làn sóng tấn công mạnh mẽ.
Tiêu Chí Khiêm gầm nhẹ một tiếng, hai tay ôm đầu, quỳ trên mặt đất, gào to đến nỗi lắc nhẹ mái hiên.
“Ha ha!” Tiếng cười nhẹ trên lầu vọng xuống, giống như hưởng thụ đã
đủ sự khổ sở của anh, Bắc Minh Hạo từ trên lầu bước xuống, dáng vẻ rất
thong thả, trần đầy sự kiêu ngạo của một kẻ chiến thắng: “Tiêu Chí
Khiêm, ôn lại chuyện cũ, cảm giác như thế nào?”
Tiêu Chí Khiêm đau đến mức không thể chịu đựng sự tác động của thế
giới bên ngoài, tự khép mình trong vực thẳm của nổi đau, càng đau khổ
giãy dụa, càng lún sâu xuống bùn lầy.
Bắc Minh Hạo bước xuống, đi đến trước mặt anh, đôi mắt lạnh lùng nheo
lại, nhìn xuống người đàn ông đang quỳ dưới chân, chậm rãi nói: “Nơi
này, đúng là một nơi tuyệt đẹp tràn ngập kỉ niệm.”
Khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Chí Khiêm nhăn nhó đầy đau khổ, ôm đầu
hận không thể bổ đôi nó ra, muốn đem tất cả bên trong hung hăng ném hết
ra ngoài! Anh sắp quên mất người đàn ông trước mặt mình là ai và anh là
ai rồi!
Bắc Minh Hạo lạnh lùng nhìn thẳng, đem từng câu từng chữ nói ra: “Anh
rất thích hợp với nơi này! Tốt nhất thì vĩnh viễn cũng đừng thoát ra!
Bởi vì trong người của anh chảy một nửa dòng máu dơ bẩn của Tiêu Kính
Thịnh, tội ác của các người, không ai có thể thay thế!” Dứt lời, anh ta
cười khuấy một cái: “Có lẽ bệnh viện tâm thần mới là điểm đến tốt nhất
của anh.”
Không nghe rõ anh ta đang nói cái gì, Tiêu Chí Khiêm mơ hồ gọi một tiếng yếu ớt, giống như đang cầu cứu: “Tuyết Chi…Tuyết Chi…”
Cô ta là ai?
Anh không thể nhớ nổi, trong tiềm thức chỉ biết rõ, Tuyết Chi có thể
cứu anh, Tuyết Chi có thể dẫn anh đi, Tuyết Chi nhất định sẽ không vứt
bỏ anh.


Bình luận

Truyện đang đọc