TRỌNG SINH QUAY VỀ BÙ ĐẮP CHO ANH


Tuyết Chi, cô là Tuyết Chi sao?
Thiên Ma nhìn, đột nhiên búng tay, đàn em lập tức đi tới, đứng một hàng sau lưng đại ca.

Anh ta xoay người, không khách sáo bão nổi: “Mẹ nó, chút chuyện này cũng làm không xong, quay về con mẹ nó đều đi dọn nhà vệ sinh ngủ ổ chó cho tôi!”
Sáu người không dám lên tiếng, cúi đầu càng thấp.
Quay người, Thiên Ma lướt nhìn hai người bên kia, sau đó đến trước mặt Thạch, hung bạo cười: “Lần này, các người thiếu tôi một nhân tình lớn, tôi sẽ nhớ đòi về.”
Thạch thu mắt, nhìn anh ta, nghiêm túc nói: “Chỉ cần anh mở miệng, Hải Thiên Đường tôi sẽ cố hết sức.”
“Haha… chỉ cần câu này của các người!” Có được thứ mình muốn, Thiên Ma cười to xoay người, dẫn theo đàn em rời đi.
Ngồi vào trong xe, nhìn về phía nghĩa trang, cảnh tượng hai người đó ôm nhau, còn thật sự con mẹ nó hài hòa!
Người phụ nữ đó mạng lớn, trước khi họ động tay thì tỉnh lại, nếu không, cô thật sự chỉ có thể ngủ dài dưới đất rồi.
Xe từ từ lăn bánh, anh lấy điện thoại gọi cho Nghê Thư.
Bên kia, giọng nói Nghê Thư có chút khàn, giống như say: “Có chuyện thì nói, có rắm thì thả.”
Thiên Ma cũng không giận, ý tứ sâu xa cười một cái: “Bảo bối Thư Nhi, em thật sự là phúc tinh của tôi.” Cũng không nói nhiều, một câu sau thì trực tiếp cúp điện thoại.
Nghê Thư ngây ngốc ngồi trên giường, trong đầu có chút không phản ứng kịp.

Thiên Ma lúc này hẳn là đang ở nghĩa trang mới đúng, anh ta đột nhiên nói câu này là có ý gì?
Đột nhiên, cô nhớ tới cái gì, không dám tin thở ra: “Cô ấy… cô ấy…”
Cô vội vàng tay chân cầm điện thoại gọi cho Ngọc Diệp: “Đáng chết, mau nhận đi!”
Không lâu sau, Ngọc Diệp nhận điện thoại, không đợi cô hỏi, giọng nói bình tĩnh của Ngọc Diệp truyền tới: “Trừ Thiên Ma, Hải Thiên Đường chúng tôi cũng thiếu cô một phần nhân tình, nghĩ xong rồi, nhớ đến lấy.” Nói xong, Ngọc Diệp cúp điện thoại.
Nghê Thư trừng to mắt, đột nhiên hiện ra vui mừng, cô la to “a” một tiếng nhảy cẫng lên, hưng phấn nhảy nhót trên giường: “Thành công rồi! Tôi thành công rồi!!”
Cô cứu sống người phụ nữ đó! Cô thành công rồi!

Nhảy đến cả giường sắp sập, Nghê Thư mới vội dừng lại.
Không được, cô bây giờ phải đi qua xem Trương Tuyết Chi!

Chu Nại Diên hôn mê trên sofa, cho đến trời sáng mới từ từ tỉnh lại.
Đột nhiên, cô ta hét to một tiếng, vội ngồi dậy, căng thẳng sờ cổ, lại kiểm tra cả người, xác định mình không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nãy bộ dạng Đinh Khiên và Ngọc Diệp thực sự rất dọa người, nghĩ lại cũng sợ.

Nếu cô ta còn muốn tiếp tục ở đây, tuyệt đối không thể đắc tội hai người họ!
Rót cốc nước cho mình, mới xem như bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ chuyện cô ta nói bí mật cho Bắc Minh Hạo biết, phải giải thích thế nào mới tốt.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô ta chỉ có thể đi cầu xin Tiêu Chí Khiêm tha thứ, Tiêu Chí Khiêm là đại ca của họ, chỉ cần anh nói chuyện, họ sẽ phải nghe! Mặc dù Tiêu Chí Khiêm luôn đối xử lạnh như băng với cô ta, nhưng, xem ở việc cô ta vất vả mang thai đứa bé này, anh sẽ tha thứ cho cô ta.
Nghĩ tới đây, Chu Nại Diên thở phào, đồng thời cũng âm thầm tự cảnh cáo mình, sau này ở đây phải cảnh giác mới được, người phụ nữ thô lỗ như Ngọc Diệp và Nghê Thư, tuyệt đối không thể đụng vào.
Thực ra, cô ta cũng hiểu rõ, lý do họ tới tìm mình, chỉ là vì cô ta mang thai đứa con của Tiêu Chí Khiêm.

Trong mắt họ, cô ta là con giáp thứ mười ba chen ngang vào giữa Tiêu Chí Khiêm và người phụ nữ xinh đẹp đó.

Ở điểm này, cô ta lại không thật sự oán hận họ, những chuyện này cũng không thể trách cô ta, là ông trời chọn cô ta đến mang thai đứa bé, là ông trời chọn cô ta có giao điểm với Tiêu Chí Khiêm.
Chu Nại Diên cúi đầu, nhìn bụng mình, rất không tự nhiên đặt tay lên, giống như ra quyết định quan trọng, nhẹ giọng nói: “Bảo bảo à, sau này, chúng ta sẽ sống cùng nhau thật tốt, mẹ sẽ yêu con như yêu ba con, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ xem con như con ruột!”
Giống như có thể cảm nhận được sinh mệnh của thai nhi trong bụng, cô ta vỗ về một lần rồi lại một lần: “Vậy thì, từ bây giờ, để chúng ta thành lập quan hệ tốt, cùng nhau ở bên cạnh ba con, không để anh ấy lại cô đơn đau khổ.”
Suy nghĩ của Chu Nại Diên rất ngây thơ, cô ta tin là vận mệnh bắt cô ta không thể chọn lựa phải mang thai hộ, lại vì mang thai hộ mới gặp được Tiêu Chí Khiêm, mà ngay vào lúc này, người phụ nữ anh yêu sâu sắc rời đi.


Cho nên, là ông trời đặc biệt an bài mình đến an ủi linh hồn tổn thương của anh.

Đây là duyên phận, càng là vận mệnh sắp đặt, cô ta không kháng cự được, giống vậy, Tiêu Chí Khiêm cũng sẽ không thể.

Sớm muộn, cô sẽ sưởi ấm trái tim lạnh giá của anh…
Nghĩ vậy, cô ta đều không nhịn được lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Ngay lúc này, cửa đột nhiên mở ra, dọa cô ta nhảy dựng.
Tiêu Chí Khiêm ôm Tuyết Chi đi vào, đi nhanh vào phòng.

Sau lưng là đám người Thạch, sắc mặt nửa vui nửa buồn, phu nhân không chết họ đương nhiên vui mừng, nhưng sợ phu nhân lại xảy ra chuyện, nếu vậy, ngay cả cơ hội giảm xóc cũng không có, tương đương trực tiếp phán tử hình cho Đường chủ.
Nhìn thấy Tiêu Chí Khiêm ôm một người phụ nữ, Chu Nại Diên nghi hoặc đứng dậy, cô ta bất kể thế nào cũng không nghĩ tới, người phụ nữ đó là Trương Tuyết Chi.
Thạch vội hỏi: “Đinh Khiên, gọi điện thoại cho Nghê Thư chưa?”
“Sớm đã gọi rồi, cô ấy hẳn sắp tới rồi!” Đinh Khiên cũng gấp đến mức chạy vòng vòng tại chỗ.
Chu Nại Diên nhìn sang, tò mò hỏi: “Cô ấy là ai?”
Thạch và Đinh Khiên lúc này nào có thời gian để ý cô ta, biểu cảm đều có chút căng thẳng, ngược lại là Ngọc Diệp nghiêng đầu, ánh mắt nhìn cô ta, quái dị đến mức làm cô ta co rụt, cô ta rất sợ Ngọc Diệp, cô ta vẫn nhớ rõ bạt tai kia.
Ngọc Diệp thu lại ánh mắt, không nhanh không chậm nói: “Đợi lát nữa, cô sẽ biết cô ấy là ai.”
Cô nhóc càng như vậy, càng gợi lên sự tò mò của Chu Nại Diên, nhưng, có Thạch và Đinh Khiên đứng giữ ở cửa, cô ta cũng không tiện đi hỏi, ngoan ngoãn ngồi trên sofa.
Tiêu Chí Khiêm ở bên giường, nắm chặt tay Tuyết Chi, từng khắc từng khắc nhìn cô chăm chú, tựa như sợ chớp mắt một cái cô sẽ biến mất.

Cho đến bây giờ, anh vẫn không dám tin, đây không phải mơ, cô sống sờ sờ xuất hiện trước mắt mình.


Anh sợ, sợ tin quá sớm, sợ tin quá thật.

Cuối cùng lại vạn kiếp bất phục.
Tuyết Chi nắm trên giường anh, sắc mặt trắng như tờ giấy, nhưng ánh mắt nhìn anh lại rất ấm áp, từ đôi mắt bất an của anh, cô nhìn thấy sự sợ hãi của anh, sự mềm yếu của anh.
Chậm chậm, cô nói: “Xin lỗi, em làm anh đau khổ lâu như vậy…”
Anh lắc đầu, cầm tay to dán lên mặt, những lời muốn nói với cô, lại không nói ra được chữ nào.

Chỉ có thể dùng ánh mắt giữ lấy cô, cho dù là mơ cũng tốt, để anh có thể nhìn chân thật một lát.
Lúc này, Nghê Thư đẩy cửa vào, Thạch nhìn cô ấy, hai mắt sáng lên: “Ở đây!”
Nghê Thư ôm rương, không phí lời, vội vàng đi tới.
Chu Nại Diên nghiêng đầu nhìn họ, cô ta ít nhiều cũng có thể hiểu một chút tính tình Nghê Thư, dựa vào tính cách cao ngạo của cô ấy, có thể gấp gáp tới như vậy, người phụ nữ trong phòng Tiêu Chí Khiêm nhất định không phải người bình thường!
Nhưng, sẽ là ai đâu?
Là em gái… của Tiêu Chí Khiêm? Chị? Hay là em họ chị họ?
Nghê Thư đi vào, nhìn thấy người phụ nữ trên giường, trong mắt lóe sáng, đi nhanh tới, đặt rương xuống.
Tuyết Chi cười yếu ớt với cô ấy: “Tôi biết, tôi không tin lầm người.”
Nghê Thư mím mím môi, cúi đầu, không nói gì đã bắt đầu kiểm tra cho cô, khóe môi lại hơi cong lên.

Tiêu Chí Khiêm canh giữ bên cạnh, mày sắp thành một đường ngang, căng thẳng nhìn chằm chằm.
Kiểm tra xong, Nghê Thư thở phào, đối diện với ánh mắt áp bức của mấy người, cô cười thoải mái với Tuyết Chi: “Cô bây giờ cho dù muốn chết, tôi cũng sẽ không đồng ý.”
“Ha ha! Quá tốt rồi!” Đinh Khiên vui vẻ nện lên tường.
Ánh mắt Ngọc Diệp thả lỏng, lập tức về phòng gọi điện thoại cho Trương Thịnh Hải, vừa nãy không nói, là không muốn cho anh hy vọng khi còn chưa xác định tình huống của Tuyết Chi.

Bây giờ, cuối cùng có thể yên tâm nói cho anh biết tin tức tốt rồi.
Tuyết Chi híp đôi mắt ưu nhã, sau đó tư từ buông lỏng, khom người ôm cô vào lòng, dán vào bên tai cô, khẽ nói: “Tuyết Chi, anh đợi quá lâu, quá lâu…”

Trong mắt Tuyết Chi lóe lên hơi nước, đau lòng và thâm tình đều tràn ra đáy mắt: “Xin lỗi, là em ngủ quá lâu…”
Nghê Thư dựa vào cửa, nhìn hai người ôm nhau, lại không có chút đố kỵ nào.

Có lẽ, cô chỉ là thưởng thức Tiêu Chí Khiêm, mà không phải tình cảm cô tự cho là; có lẽ, là chứng kiến tình cảm sâu sắc khắc cốt ghi tâm của hai người họ, chứng kiến sinh ly tử biệt của họ, cô rút lui rồi; có lẽ… đó không phải tình yêu thật sự.
Sau lưng vài người, Chu Nại Diên ngây ngốc nhìn Tuyết Chi trong phòng, đôi mắt phượng của cô ta, mở thật to.
Là cô ấy!
Là người phụ nữ xinh đẹp đó!
Cô ấy không chết, cô ấy lại không chết?!
Không kịp xác nhận kỹ càng, Chu Nại Diên hoang mang xoay người về phòng, đóng cửa rầm một cái, cô ta lập tức chạy lên giường, chui vào trong chăn, kéo trùm qua đầu.
Trong lòng hoảng loạn, cần thời gian để tiêu hóa kết quả này.
Người phụ nữ đó không chết lại quay về, vậy thì, cuối cùng có phải sẽ ở lại? Vậy cô ta thì sao, cô ta làm thế nào? Cô ta và đứa bé trong bụng làm thế nào?
Chu Nại Diên bắt đầu sợ hãi, cô ta không nghĩ tới sự việc sẽ trở nên thế này, rõ ràng một người đã chết, sao có thể sống lại? Cô ta nghĩ không thông!
Trên người lạnh run, cô ta co rúc lại, ôm chặt mình như muốn tìm hơi ấm.

Đôi mắt trừng to, hoàn toàn là không hiểu, còn có sự phẫn nộ vì bị lừa gạt.
Cô ta đã chuẩn bị tiếp nhận đứa bé này, tại sao, người phụ nữ đó lại muốn quay về?
Tất cả mọi thứ đều bị làm xáo trộn, sự việc không nên như vậy, lựa chọn cô ta đến mang thai hộ, cô ta có thể mang thai đứa bé này, đây đều là duyên phận ông trời sắp đặt!
Đột nhiên, cô ta ngồi dậy.

Người phụ nữ đó trở về, sẽ đuổi cô ta đi sao?
Chu Nại Diên không dám nghĩ tiếp, khoảng thời gian này ở đường hằng nguyên, cô ta sớm đã thích ứng với cuộc sống ở đây.

Không cần phải đi làm, không cần phải sầu muộn vì tiền, đây chính là cuộc sống ổn định mà cô ta luôn mơ ước! Nếu bắt cô ta rời đi, cô ta lại phải quay về cuộc sống trước đây…


Bình luận

Truyện đang đọc