TRỌNG SINH TA BỊ SỞ QUÂN GIA ĐỘC CHIẾM


Lúc Cao Mộng Hà bước vào trong thư phòng, Lâm Liên Kiều vì tò mò cũng len lén đứng bên ngoài nghe trộm.

Cô nghe thấy cha nói với bà ta khá lớn tiếng, lần đầu tiên cô thấy cha cô tức giận với bà ta như vậy, nên trong lòng cũng thầm thoả mãn hơn một chút.

Vậy là bước đầu chia rẽ lòng tin của cha cô đối với bà ta đã hoàn thành.

Vào lúc ăn tối, Lâm Liên Kiều cũng vui vẻ hơn mà ngồi vào bàn ăn.

Nhìn thấy khuôn mặt xỉn màu không dám ngồi thẳng người của Cao Mộng Hà, cô càng tỏ ra hài lòng.

"Con mời cha ăn cơm."
Lâm Liên Kiều vui vẻ nhìn cha, nhưng cha cô chỉ cười mỉm gật đầu.

Ánh mắt vẫn trừng về phía Cao Mộng Hà, đến Lâm Diễm Tinh cũng mà cũng không dám mở lời nói giúp bà ta.

Lâm Nghị vừa ăn mà thần sắc không tập trung.

Vừa nãy Lâm Liên Kiều chỉ mời cha thay vì nói mời cả nhà ăn cơm như thường ngày.

Con gái ông đã thể hiện rõ thái độ như thế đối với người mẹ kế này thì ông cũng không thể nhắm mắt làm ngơ mà coi như không biết gì được.

Ông ấy xem Cao Mộng Hà là vợ, đối với Lâm Diễm Tinh cũng vốn không muốn phân biệt con ruột, con riêng, thế mà bà ta lại đối xử với con gái ông ấy không ra gì, tuy không thể hiện ra ngoài mặt, nhưng ông ấy nhìn là đoán được có gì đó khuất tất ở phía sau.

Lâm Nghị thở dài, đã đến lúc ông ấy nên làm gì đó để đứa con gái mà ông ấy yêu thương không phải chịu thiệt thòi nữa rồi.

Thấy bầu không khí trong bữa ăn căng thẳng.


Vẫn như thường lệ, Lâm Diễm Tinh lại lên giọng pha trò, cô ta vẫn nghĩ, nếu làm Lâm Nghị vui lên, thì ông ta sẽ không để bụng chuyện cũ nữa.

Nhưng như một thói quen khó bỏ, Lâm Liên Kiều luôn là người mà Lâm Diễm Tinh cho làm nhân vật chính trong mỗi câu chuyện của cô ta.

Cứ tưởng là chỉ nói đùa cho vui, nhưng trong lòng cô ta tự biết cô ta chỉ muốn đem Lâm Liên Kiều ra để làm trò cười.

Cô ta cười cười nói, phá tan không gian đang yên ắng.

"À, cha có biết chuyện chị Kiều Kiều thích anh Tiêu An không? Chị ấy thích người ta đến mức mà cả trường ai cũng biết hết rồi."
Lâm Liên Kiều đang gấp đũa thức ăn cũng phải dừng lại, ngước mắt nhìn Lâm Diễm Tinh.

Cô ta nói như thể Lâm Liên Kiều cô là một kẻ háo sắc đến mê dại vậy.

Cô chưa kịp lên tiếng phản bác, cha của cô đã phản ứng trước.

Ông ấy kinh ngạc vội hỏi.

"Tiêu An? Con trai của Tiêu phó quan?"
Lâm Diễm Tinh nhanh nhảo đáp.

"Đúng đó cha.

Anh Tiêu An lúc còn học tại trường là hội trưởng hội học sinh.

Gần đây anh ấy trở lại trường làm gì đó, nghe nói chị Kiều Kiều đã phải lòng anh ấy từ cái nhìn đầu tiên.

Có mấy lần con còn bắt gặp chị Kiều Kiều lén đứng từ xa nhìn anh ấy nữa cơ."
Cô ta vừa cười vừa nói một cách trôi chảy, công nhận rất tự nhiên.

Nói xong còn không quên quay lại nhìn cô, làm ra vẻ rất thân thiết.

"Em nói có đúng không Kiều Kiều? Đây là chuyện tốt, chị đừng ngại mà cứ nói thẳng ra đi."
"Kiều Kiều, có đúng thật là con thích con trai của Tiêu phó quan không?"
Trông mặt của cha cô không được vui lắm.

Còn nhớ ở kiếp trước, khi cô nói mình thích Tiêu An, thích đến mức sau này nhất định sẽ cưới anh ta, vẻ mặt của ông ấy trông lo lắng thấy rõ, nhưng ông ấy không bao giờ nói thẳng ra với cô.

Có lẽ ông ấy đã biết mặt tối của gia đình Tiêu An như thế nào, nhưng sợ ngăn cản sẽ làm cô buồn nên mới như vậy.

Lâm Liên Kiều nhìn cha, cô càng thương ông ấy hơn, cô siết tay dằn lòng tự nhủ.

"Cha yên tâm, con sẽ không bị bọn họ lừa gạt nữa.

Chúng ta sẽ sống và những kẻ khốn nạn này phải xuống địa ngục."
Ánh mắt của Lâm Liên Kiều lộ rõ quyết tâm, nhưng trở lại với cuộc nói chuyện, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Cô lộ ra một vẻ chán ngán nói.

"Cha, tuy con không phải là mỹ nữ gì nhưng con cũng có mắt nhìn người.


Tiêu An đó không phải là người tốt lành gì hết, con muốn tránh né anh ta còn không kịp.

Nói con thích anh ta, rõ ràng là buồn cười mà."
Nghe cô nói xong, khuôn mặt của Lâm Nghị lộ rõ hai chữ nhẹ nhõm, ngược lại Lâm Diễm Tinh và Cao Mộng Hà như rất ngạc nhiên mà nhìn nhau.

Gương mặt biểu cảm lộ liễu như vậy, chắc là đang rất khó hiểu tại sao cô lại thay đổi, sợ kế hoạch mà bọn họ vạch ra cũng theo đó mà đảo lộn.

Lâm Liên Kiều nhếch môi thầm cười tự đắc.

Lâm Diễm Tinh cố gượng cười, cô ta chắc chắn cô rất thích Tiêu An, chính Tiêu An cũng khẳng định với cô ta rằng cô lúc nào cũng bám theo anh ta mà.

Cô ta không tin, chỉ trong một ngày mà cô lại thay đổi thần tốc như vậy.

"Kiều Kiều, chị giả vờ lạnh nhạt với Tiêu An như vậy làm gì chứ? Ai cũng biết, Tiêu An là nam thần trong trường, lại là con nhà quan, tính cách thì ôn hoà, tốt bụng.

Biết chị nói anh ấy không tốt lành gì chắc anh ấy sẽ buồn lắm đấy.

Chị cứ nhận đi, để cha còn sang nhà anh ấy nói chuyện giúp chị."
Lâm Diễm Tinh cố ý nói khích, cô ta biết Lâm Liên Kiều sợ nhất là làm cho Tiêu An không vui.

Nhưng đó là Lâm Liên Kiều của trước kia, đui mù và ngu ngốc.

Lâm Liên Kiều hiện giờ chính là con dao đang ngầm kề vào cổ bọn họ đây.

Lâm Liên Kiều muốn Lâm Diễm Tinh biết, con cờ Tiêu An của cô ta đã không còn là gì trong mắt cô, anh ta đã trở thành phế vật.

Mà để biến anh ta thành kẻ không có giá trị gì thì phải đặt anh ta bên cạnh một người cao quý đến mức phải ngửa cổ ngước nhìn.

Cô buông đũa xuống, chống cằm nhìn cô ta với vẻ kiêu ngạo.

"Thật ngại quá, nếu cô cảm thấy Tiêu An tốt như vậy, thì tôi nhường cô đó.

Tôi đã có người trong lòng rồi.


Tôi thích anh ấy, anh ấy cũng thích tôi.

Hơn nữa, so về địa vị, của cải, nhan sắc hay tính cách thì Tiêu An kia chỉ đáng xách dép."
Lâm Diễm Tinh nhìn điệu bộ khiêu chiến của cô mà tức đến tái xanh mặt.

Cô ta cắn môi, trong lòng chửi rủa.

"Ý cô nói là tôi cũng chỉ đang xách dép cho cô sao? Hừ, con heo mập như cô đến kẻ nghiện còn chê, đúng là nói dối không biết xấu hổ.

Để tôi vạch mặt cô ra cho cô mất mặt chết."
Lâm Diễm Tinh nhìn cô cũng tràn đầy khiêu khích, biết rõ việc cô chỉ đang bịa chuyện, cô ta càng tự tin hỏi.

"Kiều Kiều, trên đời lại có người còn tốt hơn cả Tiêu An sao? Người đó chắc là nhân vật có tiếng nhỉ?"
Ngoài mặt một câu, trong đầu lại một câu khác, Lâm Diễm Tinh rất mong chờ câu trả lời của cô, để cô ta có thể cười vào mặt cô cho sảng khoái.

"Ha, làm gì có ai chứ? Cứ đợi mà nhục mặt ê chề đi Lâm Liên Kiều."
"Kiều Kiều, con thử nói xem, ai lại lọt vào mắt xanh của con gái cha vậy?"
Đến cả Lâm Nghị cũng bày ra vẻ mặt mong chờ.

Con gái ông đã mười tám tuổi rồi, tuy không có ý chê bai, nhưng với ngoại hình của cô như thế này mà được ai đó thích là một chuyện rất đáng mừng, chỉ cần người đó không có ý lợi dụng cô thì ông đều sẵn sàng ủng hộ.

Lâm Liên Kiều không nghĩ cha cô lại phấn khích như thế.

Nhưng cô không thể nói rằng mình chỉ đang nói dối, như thế sẽ cho mẹ con Lâm Diễm Tinh được cớ mà cười nhạo cô.

Nhưng ở Thiên Thành này, cô rất ít tham gia các buổi tiệc xả giao, nên thật sự cô không quen biết một ai có xuất thân hơn Tiêu An cả..


Bình luận

Truyện đang đọc