TRỌNG SINH TA BỊ SỞ QUÂN GIA ĐỘC CHIẾM


Nghe đến ba chữ Sở Quân Huân, ai ai cũng đều căng cứng cả người, miệng há hốc không thể ngậm lại, anh đi đến đâu, cũng không một ai dám đi theo.

Đến một chỗ không có ai, Lâm Liên Kiều càng căng thẳng hơn.

Đến lúc này thì hết giả vờ được rồi, cô đinh ninh trong đầu sẽ chết chắc, liền chủ động chạy lên trước mặt anh, cúi người thấp hết mức có thể, miệng liên tục buông lời thành văn.

"Xin lỗi vì đã buột miệng nói dối, tôi không cố ý đâu.

Nếu biết ngài là thống soái tôi sẽ không làm ra chuyện mạo phạm như thế.

Ngài có muốn trách phạt, tôi sẽ gánh hết, đừng vì chuyện này mà liên lụy đến cha của tôi, tôi xin ngài đó."
Lâm Liên Kiều nhắm chặt mắt không dám mở, câu nói cũng đã dừng được chừng vài giây cũng không thấy Sở Quân Huân đáp lại, cô còn nghĩ anh đang tức điên đến không nói nên lời.

Thế nhưng đột nhiên cô ngửi được một hương thơm ở ngay trước đầu mũi liền mở mắt.

"Gì đây?"
Sở Quân Huân đưa chiếc giỏ mây ra trước mặt cô, hương thơm thoát ra từ đó khiến cô khó hiểu.

Bụng bỗng nhiên sôi lên kêu thành tiếng, không gian yên ắng càng nghe rõ tiếng sôi sùng sục trong bụng cô hơn, cô vừa lo lại vừa ngại đến không biết giấu mặt vào đâu.

Sở Quân Huân lên tiếng phá tan sự ngại ngùng.

"Muốn nói gì thì cũng phải ăn trước đã."
"Nhưng… tại sao? Ngài không đến đây để…"
Sở Quân Huân ép cô ngồi xuống bộ bàn ghế gần đó, không cho cô cơ hội nói tiếp.


Anh thản nhiên lấy ra trong chiếc giỏ mây món há cảo hấp còn nóng hổi.

Còn tỉ mỉ chuẩn bị cả đũa.

Nhìn anh có vẻ như không quan tâm đến thắc mắc của cô.

"Ăn đã rồi nói."
"Tại sao…"
Lâm Liên Kiều vẫn thấp thỏm, phải hỏi cho bằng được cô mới yên tâm, nhưng vừa mở miệng đã bị Sở Quân Huân đã chặn đứng ngay lập tức.

"Ăn!"
Anh gằn giọng như ra quân lệnh, Lâm Liên Kiều giật thót ngay tức thì trở nên ngoan ngoãn, vội cầm lấy đũa gắp ngay một cái há cảo cho vào miệng.

Cô vừa nhai vừa hoang mang, không biết bên trong có độc hay không nữa, nhưng đã rơi vào tay của người đàn ông bạo chúa này, cô làm theo ý anh cũng chết, không làm theo lại càng chết, cô có đầu thai may ra mới thoát được.

"Lâm Liên Kiều, nhìn vào đây đi, em thực sự không thấy quen sao?"
Sở Quân Huân đột nhiên chỉ tay lên mặt của chính mình, còn bảo Lâm Liên Kiều nhìn lấy.

Cô không nghĩ nhiều liền làm theo, trong đầu nghĩ gì thì cô đều nói huỵch ra hết.

"Quen, ngài là người hôm đó hại tôi, à không, là người hôm đó gặp ở bờ hồ…"
Đang nói dở, Lâm Liên Kiều lại đột ngột đứng dậy, cúi thấp người một lần nữa, luôn miệng nhận lỗi.

"Cũng do tình thế cấp bách, mà trong đầu tôi chỉ hiện ra cái tên ngài nói nên tôi mới dùng nó, thành thật xin lỗi."
"Mau ngồi xuống ăn tiếp đi!"
Sở Quân Huân lại tiếp tục nói như hạ lệnh, anh làm như thế mới khiến Lâm Liên Kiều chịu nghe lời.

Cô như bay ngồi lại vào chỗ cũ, gắp rồi nhai liên hồi như cái máy để chấp hành mệnh lệnh của anh.

Sở Quân Huân thở dài vì cô quả thật không nhớ gì cả, nhưng việc cũng trôi qua tám năm rồi, khi đó cô cũng chỉ là một cô bé, không nhớ cũng không có gì lạ.

Anh chống một tay lên bàn, nhẹ giọng nói.

"Tôi không đến đây tìm em vì chuyện đó."
Lâm Liên Kiều đang nhai cũng cố nuốt trọng, cô biểu hiện bất ngờ hỏi lại.

"Không phải ngài đã nghe tin đồn tôi nói dối quan hệ giữa tôi và… ngài nên mới tới tìm tôi hỏi tội sao?"
Sở Quân Huân nhúng vai đáp một cách rất bình thản.

"Đúng là có nghe qua, nhưng tin đồn thì cũng có thể là thật mà."
Cô ngẩng người ấp úng.

"Ý… ý ngài là gì chứ?"
"Tôi chấm em rồi, Lâm Liên Kiều.

Như vừa rồi tôi đã nói trước nhiều người, em là người của tôi."
Lâm Liên Kiều cứ tưởng anh nói đùa, cô xua tay cười cười, quên mất phải nghiêm chỉnh với người trước mặt.


"Ngài đang đùa tôi có phải không, người như tôi sao có thể vừa mắt…"
"Người như em thì sao nào? Em đang tự chê bai bản thân mình à?"
Sở Quân Huân bất ngờ kéo cằm cô lại, anh đưa người về phía trước, cũng may có chiếc bàn ngăn cách, nếu không anh còn tiến sát nữa.

Bầu không khí có vẻ ngượng nghịu, Lâm Liên Kiều lắp bắp, nụ cười đùa giỡn trên môi tắt dần.

"Không… không phải…"
"Tốt, phải quý trọng bản thân, biết chưa?"
Lời của Sở Quân Huân khiến Lâm Liên Kiều có chút cảm động, đồng thời trong đầu cũng hoài niệm.

Sắc mặt của cô trầm xuống đột ngột, bàn tay để trên bàn gồng siết chặt, tâm tư không phải của một cô gái mười tám tuổi hiện rõ ra mặt.

"Trước đây mình cũng đã bị lừa bởi mấy lời dễ nghe như thế này của Tiêu An, mình không tắm hai lần trên một dòng sông đâu."
Bất chợt hận thù của kiếp trước ùa về, Lâm Liên Kiều không sao điều chỉnh được cảm xúc.

Cô kiếp này quyết không hết lòng tin tên đàn ông nào nữa.

Cô nhướng mày nhìn Sở Quân Huân, định mở miệng từ chối quyết liệt, nhưng bỗng nhiên một ý nghĩ vụt qua trong đầu làm cô do dự.

"Nhưng, mình có thể lợi dụng anh ta mà, nếu chấp nhận làm người của anh ta thì có kẻ nào dám động vào cha con mình chứ? Tuy nhà mình giàu, nhưng quyền lực không đủ nên cha mới bị mẹ con Cao Mộng Hà bày mưu ám toán mà không một ai tra ra, dựa hơi anh ta thì cha sẽ được an toàn, mình chỉ cần mình xử lý được mẹ con họ và Tiêu An thì khi đó rời khỏi anh ta cũng không muộn.

Chỉ cần mình không thích anh ta thật lòng thì mình sẽ không đi vào vết xe đổ của kiếp trước nữa."
Lâm Liên Kiều mãi nghĩ, hai hàng chân mày nhíu lại, sắc mặt nghiêm trọng đều bị Sở Quân Huân nhìn thấy hết.

"Đang suy tính âm mưu gì sao?"
Nghe giọng của Sở Quân Huân, Lâm Liên Kiều giật tít hoàn hồn trở lại.

Vẻ mặt thay đổi nhanh như trở bàn tay, cô nở nụ cười tươi bắt đầu nói mấy lời hoa mỹ.

"Làm… làm gì có chứ? Đột nhiên được thống soái để ý tới ai mà không vui đến ngây ngất.

Tôi cũng không ngoại lệ đâu, ha ha."
Tuy vẻ ngoài cười có vẻ tươi, nhưng nội tâm của Lâm Liên vẫn không thể thoát khỏi cảm giác gồng cứng, ngột ngạt, cô vẫn thấy lo lắng với quyết định của mình.


"Mình có diễn dở quá không? Nếu bị lộ chắc mình sẽ là người bay đầu đầu tiên."
Sở Quân Huân trải đời nhiều hơn cô gần gấp hai, đương nhiên anh nhìn qua là thấy được hết.

Nhưng anh lại coi đây là một nét đáng yêu của cô, anh thầm cười, sau đó lại gắp cho cô một miếng há cảo.

"Đừng nói mấy lời đó nữa, không hợp với em chút nào.

Mau ăn nhiều vào, mới mấy ngày không gặp đã thấy em gầy đi nhiều rồi."
Lâm Liên Kiều phùng má, rồi ánh mắt bỗng nheo lại kỳ lạ nhìn anh.

"Tại vì tôi… đang giảm cân, đương nhiên phải gầy đi rồi.

Mà… không lẽ anh thích người béo sao?"
Sau câu hỏi của cô, Sở Quân Huân không nhịn được liền bậc cười thành tiếng.

Cô càng nhíu mày, cứ tưởng anh có sở thích kỳ quái nên mới đi để ý người như cô, cô không nghĩ ra được lý do nào khác.

"Không lẽ không phải?"
"Gầy cũng được, mập mạp cũng được, chỉ cần là Kiều Kiều thì anh đều thích."
Sở Quân Huân bất ngờ nắm lấy tay cô, còn nhìn với một vẻ say đắm nói ra một câu mà chắc chắn người phụ nữ nào nghe thấy cũng phải đổ rạp dưới chân anh.

Lâm Liên Kiều hai má ửng hồng, cô cũng suýt bị làm cho ngây ngất, nhưng cô kịp trấn tĩnh mà rút tay lại, ngại ngùng ngồi lùi về phía sau.

"Người đàn ông này phát thính cũng ghê đấy, nhưng mình không lay động đâu, tuyệt đối không được lay động.".


Bình luận

Truyện đang đọc