TRỌNG SINH THẬP NIÊN 70 MANG KHÔNG GIAN VẬT TƯ VỀ LÀM RUỘNG LÀM GIÀU


Tần Dã nhớ tới ngày hôm qua tổ chức hôn lễ , đem ít lương thực trong nhà làm cưới gần hết.

Vốn định tối hôm qua lên núi săn thú, sau đó tìm người đổi ít lương thực cùng tiền , lại không ngờ lại gặp phải xui xẻo.

“Tần Vũ, đến nhà đại đội trưởng xem có thể mượn chút gạo không, hai ngày nữa đi tính công khấu trừ.

” Hắn không thể cứ nhìn cả nhà sẽ chết đói đi?Hắn hiện tại thành cái dạng này, ít nhất phải đến hai tháng không thể làm việc.

Nghĩ đến đây, mặt máy hắn trở nên u ám.

“Đúng rồi, thuận tiện nói anh bị thương không thể cử động với đại đội trưởng…… Xin nghỉ nửa tháng.

”Tần Vũ vừa nghe lời này, trên mặt có chút khó xử, xin nghỉ không thành vấn đề, nhưng là mượn lương thực? Đại đội trưởng có chịu không ?"…… vâng.

"Sau khi lên tiếng, cậu đã sẵn sàng để chạy ra ngoài.

“Không cần đi.

” Dung Yên gọi lại cậu, “Lương thực ta vẫn còn, xin nghỉ cũng không cần, đại đội trưởng chắc đang nghỉ ngơi, đi hỏi cái gì chứ? Chờ qua năm mới lại nói.

”Một tháng, nếu pháp đồ điều trị bệnh bị thay đổi chắc chắn bệnh tình sẽ không khá hơn, hơn nữa trong không gian của cô còn có thể trồng ra thảo dược, một tháng cũng là không sai biệt lắm.

Ba anh em vừa nghe cô nói có lương thực, cả ba cặp mắt đều tập trung vào cô.


Nguyên chủ ngày kết hôn đã đem hết đồ đạc dọn qua đây, đặt ở góc phòng này.

Đương nhiên, chỗ đó khẳng định là không có lương thực, chủ yếu là cô thuận tiện đem đồ từ trong không gian ra.

"Hai người các ngươi vào bếp đun nước trước, ta sẽ đến sau.

"Hai anh em liếc mắt nhìn anh trai mình.

Dung Yên:…"Đừng nhìn hắn, về sau đều nghe ta.

"Ngữ khí bá đạo, nhưng nghe không thấy khó chịu.

Ngược lại phá vỡ bầu không khí lo âu của ba anh em, một cảm giác an tâm tràn qua.

Tần Mai tuy rằng rụt rè , nhưng phản ứng cũng không chậm, giơ chân chạy ra ngoài, trong lòng cô bé ! Chị dâu là một người rất lợi hại.

Tần Vũ liếc nhìn Dung Yên một cái rồi bước nhanh ra ngoài.

Còn chu đáo đóng cửa lại.

Đột nhiên trong phòng chỉ dư lại kẻ đứng người nằm.


Tần Dã lúc này không biết nên nói cái gì, thật lâu nghẹn ra một câu: "Cảm ơn! Vậy đành phiền cô! "Dung Yên nhìn hắn , nhướng mày, "Không phiền, nhưng anh về sau nhất định phải nghe lời tôi.

"Tim Tần Dã đập có chút nhanh, hắn từ góc độ nhìn qua, thấy cô tựa như một tiên nữ vậy.

Một lúc lâu sau, một chữ thoát ra từ cổ họng khô khốc của hắn, "! Được.

"Nếu cô thật sự nguyện ý ở lại, tất nhiên mọi chuyện đều nghe lời cô.

Khuôn mặt anh nóng bừng một cách khó hiểu.

Dung Yên nhìn hắn một cái thật sâu, sau đó xoay người tìm vài thứ, may ở đây là góc chết, thuận tiện để cô hành động.

Từ trong không gian lấy ra hai cân gạo, lại lấy tiếp hai cân bột mì, cùng một cân đường đỏ.

Mặt khác ! cái rương này không lớn, cô lúc này cũng không thể lấy quá nhiều đồ ra.

Cầm mấy thứ này vào căn bếp nhỏ.

"Đây là bột mì , đây là gạo, buổi sáng nấu cháo trước, nấu đặc một chút.

"Về phần bắt hai tiểu quỷ này làm việc, trong lòng cô thấy không có nửa điểm gánh nặng.

Huống hồ, nếu cô không cho bọn họ làm, trong lòng chúng lại suy nghĩ lung tung, có lẽ còn không dám ăn.

Truyện [Trọng Sinh Thập Niên 70 Mang Không Gian Vật Tư Về Làm Ruộng Làm Giàu] được đăng tải tại web .

Để đọc đầy đủ không gián đoạn bộ truyện này các bạn nên đọc tại web .

.


Bình luận

Truyện đang đọc