TRỌNG SINH TRỞ THÀNH MẠNH NHẤT VŨ TRỤ

Trận chiến tiếp tục, các nơi thỉnh thoảng có tiếng kêu thảm thiết truyền đến.

"Giải quyết lão già này cho ta." Một lát sau, trên mặt Sâm Lam Nguyên lọ ra vẻ hung quang, gầm nhẹ.

Toàn bộ công kích của bọn họ đều bị lão giả Detrick ngăn cản.

Không đánh chết lão giả này, bọn họ căn bản không cách nào đánh chết hai chị em Vũ Mạch.

Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!

Từng đạo công kích đánh tới, tốc độ nhanh đến cực hạn, không ngừng đánh vào màng mỏng trước người lão giả Detrick.

"Ầm ầm!"

Bỗng nhiên một tiếng vang thanh thúy vang lên.

- Không hay rồi!

Trên mặt lão giả Detrick nhất thời lộ ra vẻ kinh hoàng, phòng ngự của ông ta bị hủy.

Xẹt!

Xa xa một đạo đao mang đánh tới, trực tiếp xẹt qua thân thể lão giả.

"Phụt!"

Lục phủ ngũ tạng của lão giả như bị bằm một trận, trên người thậm chí xuất hiện một vết đao thật lớn, máu tươi trong miệng phun ra.

"Ông Detrick." Thấy thế, cô gái Vũ Mạch và cậu bé Vũ Hoành lo lắng hô.

- Tiểu thư, thiếu gia, đi nhanh! Lão giả Detrick liều mạng.

Ông ta kéo thân thể bị thương, điên cuồng ngăn cản.

Thiếu nữ Vũ Mạch cắn răng, kéo tay em trai của mình, nhanh chóng bay về phía xa xa.

- Ha ha, muốn đi? Sâm Lam Nguyên dữ tợn cười nói.

“Đi lên giết hết bọn chúng cho ta!”

Tay phải ông ta vung lên, nhất thời có mấy người bay ra, nhanh chóng bay về phía hai chị em.

Xẹt!

Đúng lúc này, bỗng nhiên một đạo kiếm quang đánh tới, tản ra dao động vô cùng sắc bén.

Ở trước mặt mọi người, một đạo kiếm quang bỗng nhiên xẹt qua.

"Xoẹt!"

Sau đó, ở giữa hai chị em Vũ Mạch cùng những người truy kích kia lại xuất hiện một vết nứt thật lớn, dao động kinh khủng phát ra, mọi người thậm chí đều không chịu nổi trùng kích này, tất cả đều bay ngược ra phía hai bên.

- Cường giả chân linh cảnh?

Cảm thụ được trùng kích khủng bố này, sắc mặt Sâm Lam Nguyên đại biến.

Ánh mắt ông ta nhìn về phía một chỗ, ở nơi đó có hai bóng dáng bay tới, phía trước là một vị thanh niên mặc áo giáp màu trắng, toàn bộ khuôn mặt cũng bị áo giáp màu trắng bao trùm.

"Hai vị đại nhân là?" Không chút do dự, Sâm Lam Nguyên lập tức dừng động tác trong tay, mặt mang cung kính nói.

Trong lòng ông ta thấp thỏm, nhìn phương thức ra tay của vị cường giả thần bí này vừa rồi, không biết rốt cuộc là đứng ở bên nào.

Ông ta cũng không dám có động tác gì, cường giả chân linh cảnh, tuyệt đối không phải người ông ta có khả năng chống lại.

Diệp Tinh bay tới, nhìn tình cảnh chung quanh.

Hơn phân nửa khuôn mặt của hắn bị che khuất, chỉ có thể nhìn ra là một thanh niên, những người này ngược lại không có khả năng nhận ra hắn.

"Người khiến mảnh vỡ thần bí sinh ra dao động chính là cô gái kia?" Ánh mắt Diệp Tinh nhìn về phía cô gái Vũ Mạch kia.

Hắn cảm ứng được dao động của mảnh vỡ, dọc theo dao động đi tới nơi này.

Lúc này ánh mắt Vũ Mạch cùng Vũ Hoành cũng thấp thỏm nhìn Diệp Tinh, vị cường giả thần bí này ra tay là tới giúp bọn họ sao?

Ánh mắt Diệp Tinh nhìn Sâm Lam Nguyên, trực tiếp nói: "Các ngươi đi đi, hai người này tôi cứu."

Hắn cùng những người này chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, ngược lại không đến mức xuất thủ chém giết bọn họ.

Nghe vậy, sắc mặt Sâm Lam Nguyên lại hơi biến hóa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Diệp Tinh không phải tới đối phó bọn họ.

Nếu là Diệp Tinh ra tay, bọn họ khẳng định không ngăn cản được.


Nhưng mà sâu trong đáy mắt ông ta cũng rõ ràng có một tia không cam lòng. Chỉ thiếu một chút nữa thôi ông ta liền có thể giết hai chị em Vũ Mạch.

Chỉ là tia không cam lòng trong mắt chỉ xuất hiện trong nháy mắt, sau đó Sâm Lam Nguyên trực tiếp nói: "Chúng ta đi!"

Ông ta nhanh chóng rời khỏi đây với người của mình.

Toàn bộ khu vực lập tức an tĩnh lại, mùi máu tươi tràn ngập, còn có thi thể trên mặt đất.

Sắc mặt cô gái Vũ Mạch cùng cậu bé Vũ Hoành trắng bệch, rõ ràng tình cảnh vừa rồi đã dọa cho bọn họ sợ hãi.

Nhưng mà nhìn thấy lão giả bị thương ở xa xa, bọn họ lại nhanh chóng bay qua.

"Ông Detrick." Họ nhìn lão giả,nước mắt chảy xuống.

Lúc này trên người lão giả toàn là vết thương, nhất là vết đao thật lớn kia, như thể đã chém thân thể của ông ta thành hai nửa.

"Tiểu thư, thiếu gia..." Lão giả muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói ra, chỉ là nhìn thấy hai người Vũ Mạch cùng Vũ Hoành an toàn, ông ta cũng an tâm nuốt xuống một hơi cuối cùng.

Diệp Tinh yên lặng nhìn, trên người hắn đương nhiên có linh quả, thảo dược, có thể dễ dàng trị liệu cho lão giả.

Nhưng mà hắn cũng không phải là thánh mẫu mà có thể tùy tiện lấy ra tài nguyên cho người mới gặp mặt lần đầu tiên.

Vũ trụ mỗi ngày có nhiều người chết như vậy, nếu hắn muốn thật sự đi cứu, chắc mình mệt chết cũng không cứu được hết tất cả.

"Được rồi." Diệp Tinh nhìn về phía hai người đang khóc trên mặt đất, mở miệng nói.

Nghe Diệp Tinh nói chuyện, trên mặt Vũ Mạch cùng Vũ Hoành nhất thời lộ ra vẻ sợ hãi.

Vũ Hoành không dám nói gì, trốn sau chị mình. Vũ Mạch thì đè nén sợ hãi trong lòng, cung kính nói:

"Cảm tạ ân cứu mạng của đại nhân."

Vừa rồi nếu không phải có Diệp Tinh, cô và em trai mình khẳng định đã bị giết.

Diệp Tinh nhìn Vũ Mạch, hắn bỗng nhiên vung tay phải lên, sau đó một cái nhẫn không gian trên người Vũ Mạch bay ra, bị Diệp Tinh bắt được trong tay.

"Nhẫn không gian của ta." Sắc mặt Vũ Mạch nhất thời khẽ biến. Nhưng mà cô cũng không dám phản kháng, lo lắng đứng thẳng.

Nhìn nhẫn không gian trong tay, Diệp Tinh rõ ràng cảm thấy mảnh vỡ trong nhẫn không gian của mình dao động càng thêm mãnh liệt.

Tay phải hắn nắm chặt, trong nháy mắt một quả cầu pha lê trong suốt xuất hiện, lúc này bên trong quả cầu pha lê còn có một mảnh vỡ kỳ dị.

"Mảnh vỡ! Mảnh vỡ giống như cái trên người mình!" Thấy thế, trong lòng Diệp Tinh nhất thời kích động hẳn lên.

Bây giờ hắn đã tìm thấy mảnh vỡ thứ hai.

- Lấy ra xem hai mảnh vỡ tiếp xúc sẽ có biến hóa gì!

Trong lòng Diệp Tinh vừa động, tay phải nắm chặt, dao động mạnh liệt phát ra.

Xoẹt...

Nhất thời ánh sáng trên quả cầu này chớp động, chỉ là cũng không có gì, toàn bộ quả cầu không có bất kỳ vết nứt nào xuất hiện.

Bình luận

Truyện đang đọc