TRỌNG SINH TƯỚNG QUÂN LUÔN XEM MÌNH LÀ THẾ THÂN

Edit: Hạ Vy

_____

Chương 81: Hắn đối với người đó tình thâm như biển.

Chín tháng chín âm lịch, nắng sớm mờ nhạt, cửa Thái Hoà Cung mở ra, tất cả các quan lại thượng triều yết kiến thiên tử.

Là ngày mà hai mươi vạn binh lính của Câu Cát đóng quân ở biên cảnh, xem Đại Tấn như hổ rình mồi.

Lại là ngày mà những người từng nếm trải đủ loại cát vàng gió sương ở biên cương Đại Tấn đều mặc giáp trụ lên người, sẵn sàng vào sinh ra tử, chết bất kỳ lúc nào.

Cũng vào ngày này, bá tánh Bạch Thành hoảng sợ thu dọn hành lý cùng gia sản, than khóc cuộc chiến tranh tàn khốc này khi nào sẽ kết thúc.

Cũng là ngày mà Cố Hách Viêm dẫn theo tướng sĩ đánh ngựa không ngừng trên đường, trong đầu chỉ nghĩ đến phải nhanh chóng chạy về hội hợp với Dung Diễm Quân, bảo gia hộ quốc.

Cũng vẫn là ngày này, Mộ Chi Minh từng bước vào kim điện, quỳ lạy trên mặt đất, nói một lời mà làm tất cả quan lại ở đây đều hoảng sợ.

Ánh mắt y vô cùng vững vàng, lời nói cũng rất kiên định: "Khẩn cầu bệ hạ cho thần đi sứ Câu Cát, dùng lời nói xoa dịu chiến tranh, dùng lý lẽ dẹp yên loạn lạc, mong rằng thiên hạ sẽ không khổ sở vì chiến tranh, không làm tiêu tan binh khí chỉ vì bảo vệ hòa bình."

Đi sang nước địch cầu sứ, có bao nhiêu can đảm và khí phách cũng vô dụng.

Bị cầm tù là chuyện nhỏ, Mộ Chi Minh thậm chí có khả năng sẽ rơi đầu trước khi gặp được thủ quân của địch, trở thành một cỗ thi thể chết nơi tha hương không có người liệm hài cốt.

Lời thỉnh cầu hiện giờ quá mức kinh thế hãi tục*, ngay cả Hoàng Thượng cũng bị sốc đến nỗi không nói nên lời một lúc lâu, chờ sau khi bãi triều bèn triệu kiến gặp riêng Mộ Chi Minh, hỏi y có biết bản thân đang nói cái gì không.

(*Kinh thế hãi tục: việc đi trái với quy tắc, khiến cho cả thế gian đều phải kinh hãi.)

Mộ Chi Minh thập phần bình tĩnh, nói: "Năm đó Hoàng Thượng lệnh thần đi biên cương phía bắc Bạch Thành học chữ Câu Cát, không phải để hiện tại dùng sao? Nếu Câu Cát và Đại Tân có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, sẽ không có xác chết vì chiến tranh nằm loạn lạc khắp nơi, hao tài tốn của, đất nước chắc chắn sẽ quốc thái dân an."

'Đúng vậy, nếu chuyện này thành công thì nhất định sẽ như thế." Hoàng Thượng nói, "Nhưng ngươi có từng nghĩ đến, nếu chuyện này thất bại, thì chính là một đi không trở lại!"

Mộ Chi Minh nói: "Hoàng Thượng, trải qua mấy thời đại, rất nhiều linh hồn trung thành chôn mình nơi núi xanh, nếu thần có thể giống như bọn họ, vì thiên hạ yên ổn mà dốc hết toàn lực, vậy thì thần chết không hối tiếc."

Ba ngày sau, thánh chỉ ban đến phủ Yến Quốc Công, Mộ Chi Minh hết đường xoay sở mà quỳ xuống trước mặt Mộ Bác Nhân và Cung thị đang khóc không thành tiếng dập đầu ba cái: "Phụ thân, mẫu thân, sinh con ra mệt nhọc, vất vả dưỡng dục hai mươi năm, ân tình lớn như trời. Nay Ly Chu bất hiếu, muốn mắng muốn đánh tùy hai người, chỉ mong phụ mẫu đừng quá thương tâm. Nếu chuyến đi này có thể về, thì từ đây về sau con sẽ phụng dưỡng ngược lại hai người, ngày ngày tháng tháng không bao giờ quên."

Cung thị lau nước mắt đỡ y lên: "Con của ta, từ xưa đến nay trung hiếu khó lưỡng toàn, chúng ta đều hiểu."

Mộ Bác Nhân thở dài một hơi, nói: "Đứng lên đi, đừng quỳ."

Mộ Chi Minh đứng dậy, nói với Mộ Bác Nhân: "Phụ thân, hài nhi có chuyện quan trọng muốn nói với người."

Phụ tử bọn họ đi đến nội đường, màn phủ trái phải, cực kỳ kín đáo, mà lúc này, Văn Hạc Âm cũng nghe theo lời phân phó của Mộ Chi Minh, đứng ở gần đó tra xét phòng ngừa tai vách mạch rừng.

Mộ Chi Minh cũng không có trở ngại nhiều, trực tiếp đi thẳng vấn đề: "Phụ thân, trong phủ có tai mắt của Bệ Ngạn Tư, người phải cẩn thận."

"Cái gì?!" Mộ Bác Nhân ngạc nhiên, "Nực cười! Ngày mai ta cho người đi tra xét tất cả!"

Mộ Chi Minh nói: "Không, hiện tại phụ thân đừng rút dây động rừng, hài nhi đã có kết hoạch."

"Ngươi..." Mộ Bác Nhân nhìn về phía Mộ Chi Minh, thấy ánh mắt y bình tĩnh, trong lòng nhịn không được mà cảm thán hài tử thật sự đã lớn rồi, "Ta biết rồi, nghe ngươi."

"Tạ phụ thân." Mộ Chi Minh lại nói, "Hài nhi còn có một chuyện muốn nhờ."

Mộ Bác Nhân: "Nói đi, đều làm theo ngươi."

Mộ Chi Minh: "Lần này từ biệt con, nếu sau ngày phụ thân nghe được tin con trở về thì hãy quay lại Kinh thành, thỉnh người lấy cớ dưỡng bệnh mà mang theo mẫu thân rời xa Kinh thành, đi quê nhà Mân Châu ở tạm mấy tháng."

"Đây là vì sao?" Mộ Bác Nhân không hiểu chút nào.

Mộ Chi Minh chắp tay khom lưng hành lễ: "Thứ lỗi hài nhi không thể giải thích với phụ thân."

Mộ Bác Nhân trầm tư, lo lắng sốt ruột mà nhìn y một lúc lâu cũng không lên tiếng.

Mộ Chi Minh: "Phụ thân, xin người hãy tin con."

Mộ Bác Nhân chậm rãi thở dài: "Được, ta đồng ý với ngươi, nhưng ngươi muốn làm việc gì cũng phải biết chừng mực."

Mộ Chi Minh thả lỏng cười nói: "Hài nhi đã hiểu, tạ phụ thân."

Sau khi trải qua một phen khua chiên gõ mõ của Lễ Bộ, ba ngày sau, Mộ Chi Minh cuối cùng cũng rời kinh đi sứ Câu Cát quốc.

Có người ngóng trông y đi sớm về sớm, cũng có người ngóng trông y một đi không trở về.

Bất kể là như thế nào, chuyện đi sứ cũng đã là một kết cục đã định.

Hôm nay, ngoại ô kinh thành, dương liễu lả lướt mặt hồ Nhật Nguyêt. Văn Hạc Âm vừa đến đình viện ở giữa hồ đã thấy Bùi Hàn Đường ngồi ở trên lan can, ngửa đầu rót rượu vào miệng.

Văn Hạc Âm đi tới hỏi: "Vì sao không đợi ta đã tự mình uống trước rồi?"

Bùi Hàn Đường lau đi khóe miệng, cười khổ nói: "Dù sao thì quá hôm nay đều chỉ có một mình ta uống, bây giờ uống sớm một chút thì có khác gì đâu?"

Văn Hạc Âm trầm mặc, ngồi xuống bên cạnh hắn ta.

Lần này Mộ Chi Minh đi Bạch Thành cầu sứ, Văn Hạc Âm thân là thị vệ của y chắc chắn cũng muốn đi theo, dù sao thì chuyến đi này, ngắn thì mấy tháng, dài thì một năm.

"Ta cũng không phải không trở về." Văn Hạc Âm nói, "Ngươi chờ ta trở về là được rồi."

"Aizz, vắng khách tự bi thương." Bùi Hàn Đường lắc đầu, "Ta chờ không được."

Văn Hạc Âm: "... Chờ không được?"

Bùi Hàn Đường cười nói: "Ừm, chờ không được."

Hắn ta chẳng qua là chỉ nói đùa, trong lòng còn chuẩn bị tinh thần xem phản ứng của Văn Hạc Âm, lại bổ sung thêm một câu: "Ta không phải chờ mà là đợi."

Văn Hạc Âm nghe được ba chữ "Chờ không được" kia bèn lộ ra biểu cảm như suy tư, một lát sau, cậu đột nhiên ngước mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm Bùi Hàn Đường, trong ánh mắt còn mang theo vài phần sắc bén.

Bùi Hàn Đường có cảm giác câu tiếp theo của cậu sẽ là: Chờ không được thì thôi, vội vàng hòa giải nói: "Chờ không được cũng không phải..."

Nhưng Bùi Hàn Đường còn chưa dứt, Văn Hạc Âm đột nhiên chòm người qua, hai tay ấn trên đầu vai hắn ta ngang ngược mà môi chạm môi.

Hồ Nhật Nguyệt mặt nước trong xanh, mênh mông bát ngát, chim yến uyển chuyển quay người về phương xa ngâm nga ca khúc nhẹ nhàng, Văn Hạc Âm nhắm mắt, chuyên tâm cảm nhận hương rượu mát lạnh giữa đầu môi của Bùi Hàn Đường, cậu chạm vào nhẹ nhàng, khẽ cắn lên cánh môi của hắn ta một ngụm lại lùi về sau nửa bước, hỏi: "Bây giờ chờ được không?"

Bùi Hàn Đường hơn nửa ngày cũng không khôi phục tinh thần lại, chỉ biết ngây ngốc nhìn cá chép đang bơi vòng qua lá sen gợn sóng, không một tiếng động mà lượn quanh trong lòng hắn ta.

"Có chờ được không?" Văn Hạc Âm không vui mà nhấp môi.

"Chờ được!" Bùi Hàn Đường bỗng nhiên mở miệng, hắn ta duỗi tay nắm lấy tay của Văn Hạc Âm kéo đến trước mặt, vui vẻ ra mặt nói: "Hôn một cái, chờ một ngày."

Văn Hạc Âm: "Ngươi không được được voi đòi tiên."

"Vậy đây cũng tính là đòi tiên?" Bùi Hàn Đường cười xấu xa nói.

Văn Hạc Âm không nghe hiểu trong giọng nói hắn ta có ý trêu đùa, bèn nghiêm trang cùng hắn ta lý luận: "Nếu ta đi nửa năm, chẳng lẽ phải hôn ngươi mấy trăm cái?"

"Ta còn một biện pháp tốt hơn, ngươi ghé sát đi một chút ta nói cho ngươi nghe." Cánh tay của Bùi Hàn Đường dùng sức, kéo cậu về phía mình, dán sát vào lỗ tai cậu nhỏ giọng nói gì đó.

Nào ngờ còn chưa kịp nói dứt câu, mặt Văn Hạc Âm đã đỏ bừng nóng ran, cậu nhanh chóng đẩy Bùi Hàn Đường ra, nói năng lộn xộn: "Ngươi, ngươi, ngươi là cái đồ không biết liêm sỉ, biếи ŧɦái*."

(*Bản raw 登徒子 [đăng đồ tử]: đây là một từ lóng dùng để ám chỉ một kẻ dâm tặc háo sắc hay còn gọi là yêu râu xanh. Xuất phát từ điển cố xích mích giữa Đăng Đồ Tử và Tống Ngọc. Em thấy để nguyên văn thì không thuận miệng nên đổi lại một chút ạ.)

Bùi Hàn Đường ủy khuất: "Ta làm sao mà là biếи ŧɦái được? Vừa rồi là ngươi hôn ta trước, như thế nào? Ngươi có thể hôn ta, ta lại không thể..."

Văn Hạc Âm không muốn nghe, quay đầu rời đi.

"Khoan đã." Bùi Hàn Đường vội đứng dậy ngăn cậu lại, "Đừng đi, là ta nói sai rồi, ngươi đừng đi, qua mấy ngày nữa ngươi đã rời Kinh thành rồi, đã thế còn không cùng ta uống rượu đón gió, ta có thể chờ ngươi đến tận một hai năm lận đấy."

Nghe hắn ta nói như vậy, Văn Hạc Âm lúc này mới nguyện ý quay đầu lại, cường điệu nói: "Vậy ngươi đừng được voi đòi tiên."

"Được, được, được." Bùi Hàn Đường cười cười, liên tục gật đầu, nào ngờ hắn ta ngoài miệng đáp ứng như vậy, nhưng khi hai người uống rượu đến tận hứng hắn ta bèn ấn Văn Hạc Âm lên cột bên hôn lấy hôn để, bất quá Văn Hạc Âm thế mà lại không tức giận cũng không chịu để người ta buông ra. 

***

Ba ngày sau, cuối thu mát mẻ, Mộ Chi Minh từ biệt cha mẹ lập tức cùng Văn Hạc Âm với vài người hầu đi theo lên đường đi đến biên cương.

Đi đường mệt nhọc mấy ngày, cuối cùng cũng còn một ngày nữa là đến Bạch Thành, sứ đoàn cũng không gấp gáp mà dừng ở một trạm dịch nghỉ ngơi.

Trăng sáng sao thưa, côn trùng mùa thua kêu vang trời, bởi vì trạm dịch không đủ phòng, cho nên Văn Hạc Âm và Mộ Chi Minh ở cùng một phòng, cậu lấy chăn đệm ra sắp xếp xong bèn gọi Mộ Chi Minh vào nghỉ ngơi.

Nào ngờ vừa quay đầu đã thấy Mộ Chi Minh nhìn tấm ngọc bội màu đỏ phượng hoàng niết bàn mà dì Lương nhờ đưa cho Cố Hách Viêm đến phát ngốc.

Từ sau khi rời khỏi kinh thành, mỗi đêm trước khi ngủ, Mộ Chi Minh đều lấy tấm ngọc bội này ra nhìn một lúc.

Y trái lo phải nghĩ cũng không thể nào hiểu được, nếu Cố Hách Viêm đã biết đây là di vật của phu nhân Cố tướng quân để lại, vậy thì vì sao năm đó lại không chút do dự mà đem vật này tặng cho y?

"Thiếu gia!" Văn Hạc Âm đi lên, gọi y, "Tấm ngọc bội này có cái gì đẹp mà mỗi ngày ngươi đều nhìn vậy?"

"A Âm...." Mộ Chi Minh kéo Văn Hạc Âm ngồi xuống trước mặt y, "Ta hỏi ngươi một chuyện."

Văn Hạc Âm: "Ừm? Chuyện gì?"

Mộ Chi Minh nói: "Nếu có người nào đó đột nhiên không chút do dự mà đem di vật của mẹ mình đưa cho người khác, thì ngươi nói đây là vì gì?"

Văn Hạc Âm: "Ừm... Hắn không có tiền? Đem đồ vật đi cầm?"

Mộ Chi Minh: "Không phải, ngươi nghĩ lại."

Văn Hạc Âm: "... Hắn đánh bạc thua cuộc, cho nên đưa đồ vật?"

Mộ Chi Minh: "Cũng không phải."

Văn Hạc Âm tay chống lại cằm: "Vậy... Di vật bị hỏng, đưa cho người khác tu sửa?"

Mộ Chi Minh lắc đầu như cũ: "Không đúng, sai quá sai."

"Vậy thì khó quá, ta không biết, thiếu gia, vì sao vậy?" Văn Hạc Âm không muốn đoán nữa.

Mộ Chi Minh thở dài, hai tay chống cằm nhìn khối ngọc bội màu đỏ trên bàn: "Ta cũng không biết..."

"Ngươi cũng không biết chuyện này mà hỏi ta?" Văn Hạc Âm bĩu môi.

"Ngủ đi." Mộ Chi Minh cẩn thận mà cất ngọc bội.

Hai người thổi tắt ngọn nến, nằm ở trên giường nghỉ ngơi, đang lúc ánh mắt của Mộ Chi Minh mơ hồ, dần lâm vào cảnh say ngủ, bỗng nhiên cảm thấy Văn Hạc Âm bên cạnh đột nhiên ngồi dậy.

"Thiếu gia! Ta biết rồi!" Văn Hạc Âm lay Mộ Chi Minh tỉnh dậy.

Mộ Chi Minh vẻ mặt ngây ngốc mà đứng dậy, lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa hai mắt: "Cái gì? Ngươi biết cái gì?"

"Ta biết vì sao người nọ đem di vật mẹ đẻ không chút do dự mà tặng một người khác." Văn Hạc Âm đắc ý.

Mộ Chi Minh ngáp một cái, hai mắt mê mang, hàm hàm hồ hồ hỏi: "Vì sao?"

Văn Hạc Âm nói: "Hắn thích người kia! Hơn nữa tình thâm như biển, cho nên mới không chút do dự mà đem di vật mẹ đẻ đưa cho người kia!"

Mộ Chi Minh lập tức một tia buồn ngủ cũng chẳng có.

"Có phải hay không? Đúng không?" Văn Hạc Âm liên tục hỏi.

Mộ Chi Minh cười gượng hai tiếng: "Chuyện này... Xem ra... Cũng không có khả năng..."

"Không phải đâu." Văn Hạc Âm nhụt chí, một lần nữa nằm xuống giường, "Ta cảm thấy chính là như vậy."

Mộ Chi Minh không lên tiếng, y ngẩn ngơ trong bóng đêm một lát sau mới nằm xuống, cả một đêm trằn trọc triền miên, không thể ngủ được.

_____

Tuần sau sẽ là một màn tương tác ngọt như mía lùi các bác đừng lo nữa nhé =))

Bình luận

Truyện đang đọc