TRỌNG SINH TƯỚNG QUÂN LUÔN XEM MÌNH LÀ THẾ THÂN

Edit: Hạ Vy

_____

Chương 83: Hễ là ngươi có thể nói chuyện.

Mộ Chi Minh vén lên rèm vải đi ra doanh trướng, liếc mắt một cái đã thấy Cố Hách Viêm đứng ở bên giá hỏa lửa trại hừng hực, đôi mắt hắn nhìn vào ánh lửa, bập bùng bên trong con ngươi như con rồng đang uốn lượn, hắn quay đầu nhìn lại chỉ trong một cái liếc mắt, ánh lửa phập phồng trong đôi mắt hắn bất giác cũng làm cho trái tim Mộ Chi Minh cũng một phen ngỡ ngàng.

Xung quanh đều không có ai, Mộ Chi Minh bèn không kiêng dè mà gọi tên hắn, giọng nói mang theo vài phần kiềm chế: "Hách Viêm, ngươi... ngươi đến rồi, quân vụ của ngươi xong rồi à?"

Cố Hách Viêm một bước đến gần Mộ Chi Minh, hắn nhíu chặt mày lại, gương mặt mang theo vẻ tức giận, trầm giọng nói: "Không cần thiết."

Mộ Chi Minh sững sờ: "Cái gì?"

Cố Hách Viêm nói: "Không cần thiết đi sứ Câu Cát quốc."

"A..." Mộ Chi Minh vẫn chưa cảm thấy chuyện gì lạ, y lảng tránh đề tài này, cười nói, "Hách Viêm, mấy ngày không gặp, ngươi chỉ muốn nói với ta chuyện công thôi sao? Chúng ta không thể tản bộ dưới ánh trăng nói hai câu việc nhà sao?"

Cố Hách Viêm vẫn kiên trì: "Ngươi ở kinh thành, có trăm ngàn biện pháp để thăng quan, vì sao phải chọn đi làm sứ thần? Ngươi có biết đi sứ nghị quốc nguy hiểm đến cỡ nào không?!"

Mặc dù Cố Hách Viêm trời sinh khuôn mặt thanh lãnh tuấn mỹ, nhưng dù sao hắn cũng là tướng quân cầm đao dính máu trên sa trường, nghiêm khắc đương nhiên cũng không thiếu, hiện tại bày ra một bộ dạng như hung thần, thật làm cho người ta nhìn vào không khỏi kiêng dè và sợ hãi.

Nếu đổi lại là người khác, bị hắn uy hiếp như vậy nhất định đã sớm sợ hãi, nhưng Mộ Chi Minh xưa nay ăn mềm không ăn cứng mà Cố Hách Viêm lại trừng mắt lạnh lùng như vậy, phút chốc khiến cho tâm tình hoảng loạn vì gặp người tâm duyệt của Mộ Chi Minh bay đâu hết, y bình tĩnh hỏi lại: "Cho nên tướng quân cảm thấy ta đi sứ Câu Cát là vì thăng quan, vì ôm quyền? Thì ra ta ở trong lòng tướng quân lại là người mua danh chuộc tiếng như vậy?"

Cố Hách Viêm: "..."

Mộ Chi Minh lạnh giọng: "Ta phụng chỉ đi sứ, thiên mệnh tại thượng, nếu tướng quân có dị nghị thì có thể đưa thư lên cho Hoàng Thượng, nhưng nơi đây truyền thư về đến kinh thành nhanh nhất cũng tới nửa tháng, khi đó ta đã đi tới Câu Cát quốc."

Biểu tình của Cố Hách Viêm ngưng trọng, hắn không nói lời nào, một lát sau bèn quay đầu rời đi.

Mộ Chi Minh kêu: "Khoan đã."

Y vốn còn tưởng rằng Cố Hách Viêm đang tức giận, không muốn để ý để bản thân, tiếp tục bỏ đi.

Nào ngờ Mộ Chi Minh vừa dứt lời, Cố Hách Viêm đã lập tức đứng lại, quay đầu nhìn y.

Mộ Chi Minh thở ra một hơi, sau khi bình tâm lại mới từ trong lồng ngực lấy ra một khối ngọc bội màu đỏ phượng hoàng niết bàn được y dùng khăn lụa bọc lại che chở suốt chặng đường. Y đưa ngọc bội cho Cố Hách Viêm nói: "Đây là dì Lương nhờ ta mang đến cho ngươi."

"..." Cố Hách Viêm có chút kinh ngạc, sau khi nhận lấy ngọc bội bèn xụ mặt gật đầu, "Đa tạ."

Mộ Chi Minh nhìn hắn, nhịn không được mang những nghi hoặc làm phiền nhiễu y suốt một đường, khiến y không tài nào yên giấc hỏi ra: "Hách Viêm, ngươi còn nhớ xuân săn ở núi Cửu Khúc bảy năm trước, sau khi ngươi cứu ta từ dưới nước lên, quyết định tặng khối ngọc bội này cho ta không?"

Nghe thấy lời này, ánh mắt Cố Hách Viêm đột nhiên hoảng loạn, hắn cúi đầu, vội vàng dùng lụa bố bọc lấy tấm ngọc bội màu đỏ kia, dựa vào hành động ngắn ngủi này để che giấu ý nghĩ không biết xấu hổ của bản thân xuống, mãi đến khi ngước mắt lên giọng điệu hắn đã lạnh nhạt, ánh mắt tĩnh như một hồ nước lặng: "Không nhớ rõ."

Mộ Chi Minh không cam lòng: "Ngươi không nhớ rõ sao? Chính là ở kia hồ sâu bên..."

Cố Hách Viêm cắt ngang lời y nói, lập lại: "Ừm, không nhớ rõ."

"..." Ánh mắt của Mộ Chi Minh chậm rãi ảm đạm, giống như ánh trăng sáng đang ẩn mình sau lớp mây đen, y nản lòng thoái chí, xấu hổ mà cười, "Cũng đúng, đã bảy năm rồi, có lẽ ta nhớ lầm..."

"Tướng quân! Thì ra ngài ở chỗ này! Rốt cuộc ta cũng tìm được ngài." Chợt có một tướng sĩ chạy chậm tới, "Vệ phó tướng có việc gấp tìm ngài."

"Đã biết, ta lập tức về doanh trướng chủ soái." Cố Hách Viêm đáp lại, quay đầu nhìn Mộ Chi Minh, "Còn chuyện gì nữa không?"

"Không, không có, quấy nhiễu tướng quân rồi." Mộ Chi Minh cúi đầu hành lễ.

Cố Hách Viêm gật đầu, xoay người rời đi.

Mộ Chi Minh nhìn theo hắn đi xa, ngẩng đầu đưa mắt nhìn ánh trăng mỏng lạnh bên trên, thầm thở dài một hơi, quay đầu trở về doanh trướng.

Văn Hạc Âm thấy y trở vào nói: "Thiếu gia, ta trải chăn đệm xong rồi, ngươi rửa mặt xong thì có thể nghỉ ngơi."

Mộ Chi Minh không trả lời, nói một câu khó hiểu: "Cái vấn đề ngày hôm qua ngươi nói, đáp án không phải là thích."

"A? Cái gì?" Văn Hạc Âm không nghe rõ.

"Không có gì." Mộ Chi Minh xua tay, "Nghỉ ngơi đi."

Một đêm trằn trọc không ngủ, gió lạnh biên cương rót vào mộng, sáng hôm sau Mộ Chi Minh tỉnh lại, đứng dậy khoác áo xong bèn viết một phong công văn tấu cho Hoàng Thượng, báo rằng mình đã tới quân doanh của Dung Diễm Quân, sau đó viết thêm một phong thư báo bình an cho cha mẹ, mãi đến khi y đưa thư cho Văn Hạc Âm, dặn bảo cậu đến trạm dịch gửi thư xong thì đã là buổi trưa.

Buổi trưa, có tiểu tướng sĩ đưa thức ăn, đồ ăn trong Dung Diễm Quân vẫn giống như mấy năm trước, vẫn là canh thịt dê mùi vị tanh hôi rất nặng, phía trên phủ một lớp mở thật dày và bánh nướng áp chảo. Mộ Chi Minh đi đường vất vả nhiều ngày đều ăn mấy món này, cho nên hiện tại nghe thấy mùi vị tanh hôi này lập tức cảm thấy khó chịu, cũng may một điều, ngoại trừ canh thịt thì vẫn còn một đĩa bánh hạt mè giòn thơm.

Mộ Chi Minh lấy bánh hạt mè ra, bẻ một miếng nhét vào miệng, tinh tế mà nhai, cảm nhận hương thơm tràn ngập khoang miệng.

Đột nhiên lúc này, Hạ Hầu Hổ tới bái phỏng, gã đi vào doanh trướng, cười sang sảng nói: "Tiểu huynh đệ còn ăn cơm sao?"

Mộ Chi Minh đứng dậy nghênh đón Hạ Hầu Hổ vào, mời gã ngồi xuống bên cạnh bàn lùn: "Vừa rồi viết thư nên chậm trễ một chút, cho nên bây giờ mới ăn."

"Ai nha, vậy canh thịt dê chẳng phải sẽ nguội sao? Nếu canh thịt dê mà lạnh thì trên mặt nhất định sẽ đóng mở trắng, sao ngươi ăn được?" Hạ Hầu Hổ nói, hai mắt nhìn lên trên bàn, bỗng nhiên gã như như thấy vật gì đó xa lạ mà cười ha hả.

Mộ Chi Minh hoang mang: "Tại sao Hạ Hầu giáo úy lại cười?"

"Không, không có gì." Hạ Hầu Hổ xua tay, "Chỉ là không nghĩ tới, các ngươi đến biên cương mà còn mang theo điểm tâm!"

Mộ Chi Minh càng thêm không rõ: "Tự mang điểm tâm? Đây là ý gì?"

Hạ Hầu Hổ chỉ tay: "Đĩa bánh hạt mè này! Không phải các nguơi mang đến sao?"

Mộ Chi Minh nói: "Bánh hạt mè là đưa tới cùng cơm trưa."

"Tiểu huynh đệ! Mang điểm tâm thì nói mang điểm tâm đi! Không có gì phải ngại! Không cần lấy lý do thoái thác để gạt ta!" Hạ Hầu Hổ cười to, "Ngươi nghĩ cẩn thận lại xem, quân doanh của chúng ta là nơi cho người thô ráp, sao có thể có loại điểm tâm tinh xảo như vậy chứ!"

Bình luận

Truyện đang đọc