TRỒNG TRỌT LÀM GIÀU TẠI DỊ GIỚI


Cẩm Xuyên cảm thấy mặt trời trên cao có hơi nóng, chiếu tới khuôn mặt cậu đỏ bừng trong giây lát, hai bên thùy tai cũng nóng đỏ cả lên, trái tim mạnh mẽ đập từng hồi bên trong lồ ng ngực.
Cậu và Dư Chu thành thân với nhau đã được một khoảng thời gian dài, cậu có thể nói là vô cùng hiểu rõ phong cách hành xử của phu quân nhà mình, thế nhưng mỗi lần nghe được những lời yêu thương không được báo trước như thế này cậu vẫn không kiềm chế được mà ngượng ngùng tới đỏ hồng cả mặt, đồng thời trái tim lại cảm thấy ngọt ngào không thôi.
Cậu ngước nhìn những đám mây đang lững lờ trôi nơi phía đường chân trời, lại vờ nghiêm túc liếc mắt nhìn mảnh rừng cây hai bên ven đường chứ không tiếp lời hắn.
Một lát sau mới giả đò như vô thức tiến lại gần bên cạnh người Dư Chu, tiếp theo thì vẫn tránh mặt đi không dám nhìn thẳng vào Dư Chu nhưng bàn tay lại chầm chậm vươn ra túm lấy tay áo của hắn.
Dư Chu cảm nhận được y phục nơi cánh tay bị kéo nhẹ một chút, khóe miệng lập tức nhếch lên thành nụ cười vui vẻ, hắn nhanh chóng chuyển Thần Thần qua cánh tay trái ôm, cánh tay phải mới được trống kia liền duỗi thẳng xuống nắm lấy bàn tay nhỏ vừa mới chủ động vươn qua của người nào đó, mười ngón chặt chẽ đan xen cùng với nhau.
Hai người tay nắm tay đi tới trấn trên rồi Cẩm Xuyên mới hơi dùng sức giãy ra.
Ngại bởi phong tục tập quán ở nơi đây nên Dư Chu cũng không tiếp tục nắm mãi không buông, chỉ hỏi:
"Chúng ta đi đâu trước đây?"
"Đi tới tiệm sách Thường Ninh trước đi," Cẩm Xuyên nói, "Không phải đã thật lâu rồi phu quân chưa đi tới đó sao?"
"Được, vậy thì đi tới tiệm sách trước." Dư Chu ngẫm nghĩ xác thực là hắn nên tới tiệm sách Thường Ninh một chuyến rồi, không nói tới chuyện khác chỉ riêng mấy tháng chạy nước rút trong kì thi lần này thì số thoại bản mỗi tháng giao một quyển cũng đều được hắn viết xong từ trong năm, sau đó giao trước cho bên tiệm sách.
Tính đến ngày hôm nay thì đã có tới vài tháng hai bên chưa kết toán với nhau rồi.
Lúc hai người đến tiệm sách thì đúng lúc trưởng quầy Tiền có việc đi ra ngoài, vừa thấy một nhà Dư Chu liền vội vàng tiến lên phía trước nghênh đón, "Chúc mừng Dư công tử đạt được thành tích giáp đẳng trong kì thi phủ lần này."
"Cảm tạ." Dư Chu nói lời cảm tạ với ông, hắn không hề ngạc nhiên chuyện vì sao trưởng quầy Tiền biết được thành tích trong kì thi phủ lần này của hắn, quen biết trong khoảng thời gian dài như vậy hắn tất nhiên cũng biết được chút ít về bối cảnh của Ngô Thường Lâm, đừng nói là tin tức từ phủ thành, mà ngay cả những chuyện tại kinh thành nếu như vị bên trên của Ngô Thường Lâm muốn biết thì cũng rất nhanh là có thể lấy được tin tức.
"Chủ nhân nhà ta đoán mấy ngày nay có khả năng ngươi sẽ tới đây một chuyến, từ hôm qua đã kêu ta kết toán tất cả phần ngươi nên nhận được trong mấy tháng này tính toán xong," trưởng quầy Tiền nói tiếp, "Ngươi muốn lấy luôn bây giờ hay không?"
Dư Chu nói: "Không biết hôm nay chủ nhân nhà ngươi có thời gian rảnh hay không, chúng ta muốn qua đó chào hỏi trước một tiếng."
"Chắc hẳn là có thời gian rảnh," trưởng quầy Tiền nói, "Các ngươi tạm ngồi đây đợi một lát, ta đi vào hỏi thử xem sao."
Trưởng quầy Tiền rất nhanh thì đã quay trở lại thông báo hôm nay cả Ngô Thường Lâm và Tần Ngọc Thanh đều có ở đây, sau đó lại đi trước dẫn hai người Dư Chu và Cẩm Xuyên tiến vào bên trong.
Thực ra mà nói Dư Chu và Cẩm Xuyên cũng có thể tính là quen đường quen nẻo, sau khi tới nơi tất nhiên là không tránh được lại tiếp nhận thêm một phen chúc mừng, có điều Tần Ngọc Thanh chỉ tùy ý nói hai câu liền chuyển ánh mắt qua Thần Thần đang được Cẩm Xuyên bế ở bên cạnh.
Thần Thần lại không sợ người lạ, không chỉ mở to đôi mắt long lanh đen nhánh nhìn Tần Ngọc Thanh mà còn nở nụ cười chúm chím đáng yêu với y.

Tần Ngọc Thanh lập tức bị nhóc con đáng yêu này hấp dẫn, giơ hai tay về phía Thần Thần.
Bế Thần Thần trêu đùa một lúc Tần Ngọc Thanh mới nói:
"Đợi sau đợt thi viện tháng tám năm nay mà muốn gặp được Tiểu Thần Thần thì sợ rằng chỉ có thể tới phủ thành tìm các ngươi mất rồi."
Dư Chu cười cười lắc đầu nói: "Chuyện còn xa xôi lắm."
Có những lúc hắn thực không cách nào hiểu nổi, chuyện mà chính bản thân hắn cũng chưa xác định rõ ràng được mà sao đám bạn bè bằng hữu này đều mặc nhiên cho rằng hắn có thể thông qua được kì thi viện sắp tới cơ chứ.
Ngô Thường Lâm nghe hắn nói vậy lại thản nhiên nói,
"Ngươi phải tin tưởng vào những gì phu lang nhà ta nói, trực giác của đệ ấy vẫn luôn rất chuẩn xác."
Dư Chu mỉm cười gật đầu xem như là đồng ý.
Mọi người ngồi nói chuyện khác thêm một lát thì Tần Ngọc Thanh mới nói vào chuyện chính,
"Mấy quyển thoại bản ngươi giao tới vào năm trước theo ước định mỗi tháng một quyển thì cũng chỉ dùng được tới tháng này là hết rồi, về sau người muốn đổi trở về mỗi tháng giao một quyển hay là trực tiếp giao vài quyển một lần tiếp?"
Từ giờ tới thời gian thi viện của Dư Chu chỉ còn khoảng hơn ba tháng, vốn dĩ khoảng thời gian này nên dồn toàn bộ tâm sức dùng vào việc nghiêm túc học hành chuẩn bị cho kì thi sắp tới, thế nhưng mỗi quyển thoại bản hắn dùng để giao cho tiệm sách cũng chỉ khoảng từ một đến hai vạn chữ, nhiều nhất là khoảng hai đến ba ngày có thể viết xong được một quyển.

Vả lại lần này từ phủ thành trở về thì trong đầu hắn đã có vài cốt chuyện được hình thành, sẽ không mất bao nhiêu thời gian để viết ra cả.

Thậm chí có thể coi lúc viết thoại bản thành thời gian chuyển đổi tư duy, giải lao giải trí sau khoảng thời gian học tập căng thẳng.
Mà sau khi nghe xong những lời này của Tần Ngọc Thanh hắn lại không khỏi trầm ngâm trong chốc lát rồi mới đáp lời:
"Quyển dùng cho tháng sau thì tầm khoảng giữa tháng này ta sẽ giao tới, đến lúc đó mà có nhiều hơn thì cũng sẽ đưa qua cùng luôn."
"Được!" Tần Ngọc Thanh cười cười gật đầu đồng ý, đôi bên hợp tác đã được vài năm, tất nhiên là y hiểu rõ tốc độ viết thoại bản của Dư Chu rồi.
Sau khi đàm phán xong vấn đề giao thoại bản y lại nhớ tới một vấn đề khác, vô cùng nuối tiếc nói: "Tiếc là đợi ngươi đi trên con đường quan lộ thì mối trà ngon này của ta chỉ có thể ngưng hẳn mất rồi."

Hai năm gần đây nhà Dư Chu bán không ít trà cho phía Tần Ngọc Thanh, thậm chí có thể nói số tiền bạc nhà hắn tích cóp được phần lớn đều từ việc bán lá trà cả.

Cho nên ở phương diện này thì hắn và Cẩm Xuyên đều thực cảm kích với Tần Ngọc Thanh.
Khi nghe những lời mang ý tứ thăm dò vừa rồi của Tần Ngọc Thanh thì Dư Chu chỉ cân nhắc một lúc liền nói:
"Số trà năm nay đưa tới nếu giữ lại chỉ để một mình trong nhà ngươi dùng thì chắc hẳn đủ uống đến đợt trà mới hai năm sau đúng không?"
Đều là người thông minh cả nên chẳng cần nói rõ tất cả ra ngoài, vừa nghe Dư Chu nhắc đến hai năm sau thì hai phu phu Ngô gia liền hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn.
Ngô Thường Lâm kinh ngạc liếc Dư Chu một cái, Tần Ngọc Thanh cũng bất ngờ vì Dư Chu không có ý định với con đường làm quan.
Có điều hai người đều thuộc kiểu đã từng gặp qua và tiếp xúc với nhiều người và đủ các loại tính cách nên rất nhanh đã có thể ổn định được cảm xúc của chính mình, Tần Ngọc Thanh lắc lắc đầu nói:
"Sao có thể giữ lại nổi chứ, nếu không phải đã trộn lẫn với loại trà khác để pha thì chắc hẳn đến hiện tại cũng không còn để mà dùng nữa rồi."
Dư Chu không hỏi y đã tặng cho những ai, mà cũng không nói ra chuyện trong nhà hắn vẫn còn trà tích trữ.
Mùa hái lá chè năm nay hắn bận rộn cho việc thi huyện và thi phủ, mặc dù bởi vì tiếc số lá chè tươi mới năm nay mà vẫn rút ra chút thời gian sao được một ít trà, thế nhưng cũng không được là bao, chỉ khoảng tầm hơn hai cân rưỡi một chút mà thôi.

Giữ lại tầm một cân để trong nhà sử dụng cùng với chuẩn bị cho những tình huống ngẫu nhiên, số còn lại đợi có thời gian đều đưa qua cho Tần Ngọc Thanh vậy.
Nếu vẫn không đủ thì hắn cũng hết cách rồi.
Tần Ngọc Thanh hỏi xong vấn đề mà bản thân muốn biết liền cảm thấy thoả mãn, bắt đầu chuyên tâm thảo luận một số chi tiết thường gặp trong quá trình phát triển của Thần Thần với Cẩm Xuyên.
Đến tận lúc Dư Chu và Cẩm Xuyên đứng dậy nói lời cáo từ thì Tần Ngọc Thanh mới lưu luyến trả Thần Thần lại cho Cẩm Xuyên, còn lắc lư cánh tay nhỏ của Tiểu Thần Thần nói:
"Về sau Thần Thần ở lại trong phủ thành thì lúc ta tới đó sẽ tới thăm ngươi nha."
Thần Thần nghĩ rằng Tần Ngọc Thanh vẫn muốn chơi đùa với nhóc tiếp nên vươn tay bắt lấy ngón tay của Tần Ngọc Thanh nắm thật chặt, sau đó bật cười khanh khách.


Chọc cho Tần Ngọc Thanh suýt chút nữa là muốn giành nhóc qua để ôm tiếp.
Lúc rời khỏi tiệm sách Dư Chu sợ Cẩm Xuyên bế Thần Thần đi đường sẽ cảm thấy mệt mỏi liền vươn tay đón lấy Thần Thần về phía mình, tiếp đó còn vươn tay bẹo nhẹ cái má phúng phính của nhi tử nhà mình nói:
"Về sau mỗi lần đi xã giao liền mang theo nhóc con nhà ngươi đi cùng là được rồi, phụ thân cùng cha sẽ không cần tốn công tốn sức ngồi trò chuyện giao lưu với người ta nữa, để ngươi tới bán manh dỗ ngọt người ta là đủ rồi."
Khoảng thời gian hai năm qua Cẩm Xuyên đã quen thuộc với chuyện lâu lâu phu quân nhà mình lại nói ra mấy lời kỳ quái khó hiểu, mà phần lớn cậu đều có thể nghe hiểu được chúng nên không khỏi có chút bất đắc dĩ nói:
"Con nó còn nhỏ mà."
"Cũng may được nhờ vào cái tuổi tác nhỏ này," Dư Chu tưởng tượng một chút liền phì cười thành tiếng, "Với dáng vẻ chọc người yêu thích của nhi tử nhà chúng ta bây giờ, ta sợ là còn chưa kịp đợi nhóc con thành niên thì số người chủ động tới cửa đề thân có thể làm cho đệ đủ phiền luôn ấy chứ."
"Nào có ai nói nhi tử nhà mình như huynh thế chứ." Cẩm Xuyên liếc Dư Chu một cái, tiếp đó mỉm cười cầm khăn tay lau sạch khoé miệng giúp Thần Thần,
"Huống hồ Thần Thần nhà chúng ta tuyệt đối sẽ không chọc phải phiền phức linh tinh gì đó đâu."
"Đệ có thể nhìn ra được chuyện đó từ đâu hả?"
Cẩm Xuyên hếch cằm kiêu ngạo nói: "Nhi tử giống phụ thân đó!"
Dư Chu:!!!
Dưới cơn xúc động Dư Chu còn chưa kịp thốt ra được lời nào thì Cẩm Xuyên đã chuyển chủ đề câu chuyện nói: "Chúng ta mau đi mua đồ đạc thôi, mua xong sớm một chút còn trở về nhà nữa."
Dư Chu thầm nghĩ: Thôi vậy, dù sao thì phu lang nhà hắn cũng mới vừa khen hắn rồi.
Thứ cần mua nhiều nhất chính là kẹo đường và thịt, chỉ cần tới tiệm tạp hoá và quán thịt là có thể mua đủ, với những nhà dự tính tặng lễ nặng hơn một chút thì cũng chỉ thêm chút vải bông cùng rượu là cùng, mà vải bông thì trong nhà hắn có sẵn, còn rượu thì có thể mua được ở trong tiệm tạp hoá luôn.

Vậy nên không mất bao lâu thì hai người đã có thể chuẩn bị xong tất cả mọi thứ.
Những thứ này đặt cùng một chỗ thì trọng lượng không hề nhẹ, Dư Chu ước lượng một chút độ nặng của chúng, hắn cảm thấy có thể tự mình cõng trở về được, thế nhưng nếu làm như vậy thì Cẩm Xuyên sẽ phải bế Thần Thần suốt cả quãng đường đi trở về.
Hiện tại cân nặng của Thần Thần cũng đã đạt tới mức nhất định, quãng đường về nhà lại xa.

Vậy nên Dư Chu chẳng cần cân nhắc gì nhiều liền quyết định đi tới cổng trấn thuê một chiếc xe chở hai người về.
Xe trâu lững thững lắc lư bước từng bước đi trên đường, vốn dĩ Dư Chu và Cẩm Xuyên còn nghĩ không cần tự mình đi đường liền có thể chuyên tâm vui đùa cùng với Thần Thần.
Kết quả còn chưa đi được một phần ba đoạn đường thì Thần Thần đã bị lắc cho ngủ say luôn rồi.


Tới tận lúc về đến nhà thì nhóc con vẫn chưa chịu tỉnh dậy, Dư Chu trực tiếp đặt nó vào trong chiếc giường nhỏ ở bên ngoài đại sảnh xong liền đi qua phân chia thật tốt số đồ vừa mới mua về cùng với Cẩm Xuyên, tiếp đó lại tranh thủ khoảng thời gian trước bữa cơm trưa thì mang hết quà tặng đi.
Qua thêm vài ngày, ước chừng nhà họ Hạ cũng đã chúc mừng xong xuôi, Dư Chu và Cẩm Xuyên lại mang theo Thần Thần đi tới trấn trên thêm một chuyến nữa, lần này là đặc biệt tới nói lời cảm tạ với Hạ Vân Kỳ.
Cùng đi với cả nhà họ còn có Dư Ôn Lương.
Mặc dù nói mọi người đều là bạn tốt của nhau, thế nhưng lần tới phủ thành trước đó từ chuyện ăn uống tới vấn đề chỗ ở thì hai người Dư Chu và Dư Ôn Lương đều là dùng của Hạ Vân Kỳ, à không, nói một cách chính xác hơn thì là của phu lang Châu Ninh nhà Hạ Vân Kỳ.
Trước đó Dư Chu cũng đưa ra đề nghị tính toán đồ ăn với chỗ ở ra thành bạc rồi trả lại cho Hạ Vân Kỳ.
Thế nhưng Hạ Vân Kỳ vừa nghe hắn nhắc tời chuyện này liền dùng lời lẽ nghiêm khắc từ chối tiếp nhận cách làm của hắn, còn nhấn mạnh nếu cứ kì kèo mãi chuyện này thì chính là không coi cậu ta thành bạn bè của mình.
Dư Chu và Dư Ôn Lương chỉ có đành bỏ cuộc.
Lần này hai người cố ý chuẩn bị ít lễ vật tới để nói lời cảm tạ, đồng thời cũng đặc biệt tỏ lòng biết ơn với Châu Ninh.
Trong mắt Châu Ninh thì Dư Ôn Lương chỉ là một cậu bạn nhỏ, cậu ta nói vài câu không cần khách sáo xong liền quay qua nói chuyện với Dư Chu và Cẩm Xuyên,
"A Xuyên này, nếu các ngươi thật sự muốn cảm ơn thì ta có cách hay để các ngươi có thể trả ơn cho ta được đó."
"Cách gì?" Cẩm Xuyên hỏi, "Ngươi nói đi."
Châu Ninh nói: "Đợi sau khi tới phủ thành thì chúng ta làm hàng xóm của nhau đi, chúng ta ở gần nhau không chỉ mấy người bọn họ có thể cùng một chỗ thảo luận vấn đề học vấn mà ta cũng có thể tới gặp Thần Thần mỗi ngày rồi."
Cẩm Xuyên:...
Dư Chu:...
Mặc dù cách nói ở gần nhau bọn hắn có thể cùng một chỗ thảo luận vấn đề học vấn đúng là rất có lý, thế nhưng ý tứ trong câu này của Châu Ninh rõ ràng là nhắm vào Thần Thần mà tới.
Dư Chu cũng cảm thấy nhi tử nhà mình thực đáng yêu, nhưng hắn vẫn không cách nào hiểu được vì sao mấy người ngoài kia lại có thể yêu thích tới mức như vậy, thậm chí có lúc hắn lại không nhịn được thầm nghĩ, lẽ nào một người xuyên qua như hắn không có được vầng sáng của nhân vật chính là bởi vì ông trời mắc phải sai lầm, đem vòng hào quang đó chiếu lên trên người nhi tử nhà hắn rồi sao?
"Cũng không phải chuyện khó khăn gì," Dư Chu nói, "Có điều ta với Vân Kỳ không giống nhau, còn không biết có qua nổi kì thi viện tiếp theo không nữa, nào có thể tính toán kế hoạch cho những chuyện về sau được chứ."
Hạ Vân Kỳ là án thủ kì thi huyện thì đã có đủ tư cách để tiến vào trong thư viện tại phủ thành học tập rồi, là bản thân cậu ta tự mình muốn hoàn thành nốt hai kì thi phủ và thi viện mà thôi.
Dư Chu vừa nói xong mấy lời này thì Hạ Vân Kỳ còn đang ngồi yên lặng uống trà ở một bên nhịn không được bật cười nói: "Ta thấy Dư huynh vẫn nên tính toán đến chuyện này trước đi thì hơn."
Người dịch: Hana_Nguyen.


Bình luận

Truyện đang đọc