TRÚC MÃ ĐẠI TÁC CHIẾN

Trầm Nguyệt Lượng đến sớm hơn so với dự tính của Lục Tinh Thần.

Bắt gặp nụ cười thần bí cùng động tác đặt hai tay lên bụng của cô, hàng chân mày Lục Tinh Thần bỗng nhiên giật giật.

Không ai có thể rõ ràng hơn anh … đến giờ Trầm Nguyệt Lượng phát bệnh.

Quả nhiên là vậy, cô vừa ngồi xuống đã vờ như không có người đối diện, vờ vịt hờn dỗi với anh: “Cục cưng hôm nay ngoan lắm, không lộn xộn chút nào á! Chắc bé con biết hôm nay ba đến đón nó!”

Lục Tinh Thần sặc sụa, anh đưa tay với lấy chiếc khăn giấy trên bàn ăn, lau miệng, tầm mắt nhìn vào vùng bụng bằng phẳng của cô.

Mấy năm nay Trầm Nguyệt Lượng lấy danh nghĩa ‘Chắn hoa đào’ đã giúp được anh khá nhiều, nhưng danh hiệu tự phong cũng theo đó mà tăng vọt, từ hộ hoa sứ giả đến người yêu, sau đó là vị hôn thê, hôm nay đã thăng cấp biến thành mẹ của con anh.

“Chúng ta còn chưa ngủ với nhau thì em mang thai kiểu gì chứ?” Lục Tinh Thần ghé sát vào tai Trầm Nguyệt Lượng, nhìn thì có vẻ vô cùng thân mật, nhưng thực chất thì giọng điệu của anh đang nghiến răng nghiến lợi, không giống bộ dạng nhã nhặn như ở trước mặt người khác.

Trầm Nguyệt Lượng quay đầu, ‘chụt’- một nụ hôn rơi trên má anh, rồi học theo anh ngoẹo đầu thì thầm: “Vậy thì ngủ đi.”

Thanh âm cô rất nhẹ, ba phần khiêu khích, bảy phần câu dẫn.

Tuy Lục Tinh Thần bị cô trêu chọc nhiều năm như vậy, khả năng miễn dịch đã ở mức siêu cấp, vậy mà vẫn cảm nhận được khí huyết dâng trào, vành tai nong nóng.

Lục Tinh Thần bấm nhẹ eo cô, ra hiệu cô phải biết chừng mực.

Trầm Nguyệt Lượng cười cười, không ừ chẳng hử.

“Cô đây là?” Phương Nhiên cất tiếng hỏi Lục Tinh Thần, cắt đứt màn ‘chàng chàng thiếp thiếp’ của hai người.

“Tôi là vị hôn thê của Lục Tinh Thần, là mẹ của con anh ấy, là con dâu của ba mẹ Tinh Thần, Trầm Nguyệt Lượng. Chúng tôi là vợ chồng trăng sao trong truyền thuyết.”

* Chơi chữ, trăng sao là ghép từ tên của 2 người. 月亮: Nguyệt Lượng- ánh trăng và 星辰: Tinh Thần – ngôi sao).

Trầm Nguyệt Lượng tự ý thêm một tràng dài giới thiệu trước tên của mình, dường như sợ người khác nghe không hiểu.

Lục Tinh Thần không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ im lặng liếc cô một cái. Lời giới thiệu như vậy cũng chỉ có cô mới nói được.

Hành động của anh khi lọt vào mắt Phương Nhiên chính là cưng chiều, là ngầm chấp nhận.

Phương Nhiên lặng lẽ cuộn chặt tay.

Bình luận

Truyện đang đọc